[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Đám người nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc vọng ra từ ***g ngực Triển Chiêu, vô cùng sửng sốt: Tại sao hai đại nam nhân trên đường chạy trốn còn mang theo một đứa nhỏ vừa chào đời? Chỉ có Triệu Trinh và lão ngự y hiểu được. Đó là con của Triển Chiêu. Là do Bạch Ngọc Đường sinh hạ. Là do một nam nhân sinh hạ. Y thực sự sinh ra một đứa nhỏ. Thứ y sinh ra không phải yêu nghiệt, không phải quái vật, mà chính là một đứa nhỏ. Triệu Trinh sau khi tưởng đã nắm rõ mọi chuyện, lần nữa bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hoảng.

Lão ngự y trước đây chưa thực tin tưởng vào hiệu quả của linh dược sinh tử có thể giúp nam nhân mang thai, nhưng dẫu sao lão cũng biết có một thứ dược như vậy tồn tại, cho nên dù rất kinh ngạc, song lão mau chóng thông suốt. Có điều chảy nhiều máu như thế, nếu như không sớm chẩn trị…

Nhịn không được đưa mắt về phía thân sinh của tiểu sinh mệnh kia, lại chợt phát hiện phần bụng người kia vẫn thực tròn trặn, hơn nữa thi thoảng còn hơi nhấp nhô.

Nhất thời thốt lên một tiếng kinh hãi: “A! Trong bụng người đó vẫn còn một đứa nhỏ nữa.”

Triển Chiêu nghe lão nói vậy, mới biết thì ra bụng Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hoàn toàn bằng phẳng là do bên hãy còn một đứa nhỏ khác. Vẻ mặt kiên định mới rồi lập tức bị lo lắng vây phủ, hắn nhanh chóng dùng sức lay tỉnh Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường. Mau tỉnh lại đi. Ngọc Đường. Mau tỉnh lại đi.”

Bạch Ngọc Đường mau chóng bị đau đớn đánh thức, trong bụng truyền đến cơn đau quen thuộc, Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu gấp gáp gọi mình, tâm tư bắt đầu lo lắng, cố gắng dựa vào kinh nghiệm khi nãy dùng sức ấn xuống thành bụng, thế nhưng lần sinh vừa rồi gần như đã rút cạn sức lực của y, thậm chí giờ đây y không còn đủ sức chống chọi với cơn đau dồn dập kéo đến. Hơn nữa điều làm y lo lắng nhất, là đứa bé này không hề quẫy đạp mạnh mẽ như người anh song sinh của nó, nếu không phải cơn đau chuyển dạ lúc nào cũng nhắc nhở y, thì y hầu như không cảm giác nó tồn tại.

Triển Chiêu cũng nhận ra khí lực Bạch Ngọc Đường không đủ, chỉ là giờ này không có thầy thuốc giúp y đỡ đẻ, nếu y không tự cố gắng sinh hạ đứa nhỏ, kết quả có thể sẽ là một thây hai mệnh. Triển Chiêu tuy rằng đau lòng vạn phần, cũng đành nén lệ khích lệ y: “Ngọc Đường, ngươi phải cố lên. Vì đứa nhỏ, ta không cho phép ngươi buông bỏ.”


Bạch Ngọc Đường khe khẽ lắc đầu: “Triển Chiêu… Ta thật sự… Không đủ… Sức…” Không phải y không muốn sinh đứa bé này ra, mà là y sợ, dù mình còn sức, chỉ e đứa nhỏ cũng không kiên trì đến lúc chào đời…

Y dùng một chút sức lực cuối cùng, nâng tay cầm lấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, tuyệt vọng nhìn hắn: “Mèo con… Dùng kiếm… Giữ lấy… Đứa nhỏ…” Giày vò thống khổ vô tận, cảm giác lực bất tòng tâm, cùng với nỗi sợ đứa bé sẽ chết lưu trong bụng, khiến cho đại anh hùng tiếu ngạo giang hồ phong lưu thiên hạ khi xưa bị bức đến độ mất đi lý trí, buông bỏ tất cả, thậm chí muốn dùng phương thức chấm dứt sinh mệnh để thoát khỏi sự đày đọa không thuộc về mình.

“Ngọc Đường… Ta không thể…”

Mưa mỗi lúc một dày, dù đã có người che dù cho bọn họ, nhưng vẫn có dòng nước chảy dọc mái tóc ướt đẫm, sau đó xuôi theo hai má Triển Chiêu giọt xuống gương mặt Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng chẳng rõ tại sao, nước mưa ấm nóng ngẫu nhiên chảy vào khóe miệng, bỗng dưng pha xen chút vị chua xót tanh nồng…

Tầm mắt Bạch Ngọc Đường đã sớm mơ hồ không rõ, thanh âm cũng chỉ là tiếng nức nở yếu ớt: “Mèo con… Đừng do dự… Mau… Đứa nhỏ… Đứa nhỏ sẽ không chịu nổi…”

Nỗi tuyệt vọng vô chừng của Bạch Ngọc Đường như đẩy Triển Chiêu vào tuyệt lộ, hắn chợt mạnh mẽ vùng khỏi cánh tay Bạch Ngọc Đường, nắm chặt Cự Khuyết kề vào cần cổ chính mình, điên cuồng thét lên: “Bạch Ngọc Đường. Nếu như ngươi dám buông tay, Triển mỗ sẽ chờ ngươi dưới hoàng tuyền.”


“Đừng!”

“Đừng!”

Hai tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên, không, chính xác là, một tiếng kêu sợ hãi cùng một tiếng thở yếu ớt đồng thời vang lên.

“Mau ngăn hắn lại.” Triệu Trinh lớn tiếng ra lệnh! Đám thị vệ lập tức hợp lực đoạt kiếm của Triển Chiêu, ngăn hắn làm càn.

Đứa nhỏ bị cột trước ngực Triển Chiêu bởi những biến cố bất ngờ, không ngừng kêu khóc. Tiếng khóc như xoắn vào tim Bạch Ngọc Đường, khiến cho lòng y xé đau từng trận. Hài tử, phụ thân cũng không nỡ bỏ con, chỉ là chúng ta không thể ích kỉ như vậy, con còn một đệ đệ, nó cũng muốn nhìn thấy thế giới này, muốn nhìn thấy hai phụ thân, muốn nhìn ca ca của nó, và bao nhiêu người sẽ yêu nó, thương nó…

Chẳng rõ tìm được sức lực từ đâu, Bạch Ngọc Đường giãy dụa ngồi dậy, gắt gao bắt lấy cánh tay Triển Chiêu, nghiến răng nói: “Ta… Ta còn… Có thể…” Song bất kì kẻ nào nghe được đều hiểu người nói đã suy yếu cực độ, ngay cả mấy chữ đơn giản cũng không thành lời.


Đầu óc Triệu Trinh vẫn quay cuồng cùng hình ảnh Triển Chiêu muốn rút kiếm tự vẫn và tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Nếu Bạch Ngọc Đường và đứa bé kia chết đi, không lẽ Triển Chiêu…

Nghĩ vậy, Triệu Trinh như có ma xui quỷ khiến, hạ lệnh: “Mau cứu đứa bé kia. Cứu con của Triển Chiêu.”

“Vâng.” Lão ngự y đã sớm không chịu nổi, hiện giờ rốt cuộc cũng nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, lập tức bước đến chuẩn bị cứu người. Dường như bất chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu chắp tay nói với Triệu Trinh: “Lão gia, ngài đừng nên nhìn, miễn cho máu tanh ảnh hưởng đến tôn giá.”

Triệu Trinh cũng sớm bị sắc đỏ rợn người phủ tràn mặt đất dọa sợ, nhưng lại không nỡ rời khỏi Triển Chiêu, tuy hắn xoay người đi về phía kiệu, cũng là một bước ba lần quay đầu.

Lão ngự y làm sao không đoán ra tâm tư Hoàng thượng, lại nhìn về phía người đang bị bọn thị vệ ngăn trở, sắc mặt trắng bệch không kém người đang vật vã trong cơn đau đẻ kề bên, nói: “Triển hộ vệ, ngươi cũng đi nghỉ một lát đi.”

Triển Chiêu gắng sức vùng khỏi đám thị vệ, cực lực từ chối: “Không, ta phải ở đây giúp y.”

Lão ngự y nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, biết có khuyên nữa cũng chỉ phí lời, đành phải than nhẹ một tiếng, cúi đầu, im lặng.

Có người che dù cho bọn họ, Hoàng thượng cũng tạm thời chưa nói đến việc tróc nã Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tự nhiên không cần tiếp tục che chắn cho y, bèn bò lên tấm bia đá, nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, ngồi sát bên y.


Lão ngự y vươn tay thăm dò bụng Bạch Ngọc Đường, sau khi đoán được vị trí thai nhi, không khỏi mồ hôi đầm đìa, thầm kêu không ổn: “Nguy rồi, đứa nhỏ nằm ngang. Hơn nữa tim thai rất yếu. Nếu không có ai đỡ đẻ, phụ tử hai người chắc chắn sẽ chết.”

Lời này dù chưa nói ra, nhưng nhìn sắc mặt thoáng chốc trầm xuống của lão, Triển Chiêu biết tình trạng Bạch Ngọc Đường không ổn, vội vàng túm chặt vai lão, cầu xin: “Ngài nhất định phải cứu y, xin ngài…”

Cơn đau trở dạ hơi ngừng, nên Bạch Ngọc Đường nghe rõ Triển Chiêu nói gì. Từ giọng điệu Triển Chiêu, y cũng đoán được bảy tám phần, nhưng giờ điều y quan tâm không phải tình trạng của mình, mà là đứa nhỏ trong bụng. Bèn gắng gượng nói với lão ngự y: “Bất luận thế nào… Phải cứu… Đứa nhỏ…”

Lão ngự y nhìn hai người trước mặt, một chỉ quan tâm đối phương, một chỉ quan tâm đứa bé trong bụng, đối mặt tuyệt cảnh thế này, vậy mà không có người nào nghĩ đến bản thân, tình cảm sâu nặng chân thành thiết tha nhường ấy có thể nung chảy cả vàng cả đá, huống gì lão chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

“Lão sẽ cố gắng hết sức.”

Tuy là nói vậy, nhưng Hoàng thượng đã ra lệnh bảo vệ đứa nhỏ, lão cũng không dám cãi lời thánh mệnh, đương nhiên phải đặt tính mạng đứa bé lên hàng đầu. Hơn nữa với thể lực của người nọ và đứa nhỏ bây giờ, nếu muốn bảo vệ cả hai… Chính ông cũng không dám chắc. Bởi vì thai nhi nằm ngang, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không có khả năng dựa vào sức lực của mình để sinh đứa nhỏ, càng không thể dùng lại phương thức đè ép phần bụng để đẩy thai nhi ra ngoài, chưa kể hiện giờ y đã mất quá nhiều máu, nếu như mổ bụng lấy thai, y sẽ khó lòng toàn mạng.

May mà Bạch Ngọc Đường đã sinh xong một đứa, sản đạo đã được kéo giãn hết mức, có thể nhờ vào ngoại lực chỉnh lại vị trí thai nhi, đứa nhỏ khi ra khỏi cơ thể phụ thân sẽ không bị nội bích đè ép, xác suất sống sót sẽ gia tăng. Có điều quá trình chỉnh lại vị trí thai nhi cực kì thống khổ, Bạch Ngọc Đường lại đã tiêu hao toàn bộ sức lực, không thể tự mình sinh hạ thai nhi, chỉ còn cách dùng tay kéo đứa nhỏ ra, để phần chân đi ra trước, tránh cho thai nhi không thể hít thở, thế nhưng đau đớn lại tăng gấp bội, chẳng rõ y có chịu nổi hay không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận