Bạch Ngọc Đường có ý muốn băng lại vết thương cho Triển Chiêu, vì không định chọc y nổi giận, Triển Chiêu đành tìm băng gạc và dược cầm máu để Bạch Ngọc Đường giúp mình băng bó cẩn thận lần nữa, sau đó vươn tay chuẩn bị ôm y. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cổ tay Triển Chiêu, từ chối: “Mèo con, ngươi dìu ta đi.”
Triển Chiêu khẽ cười, ghé vào tai y nói nhỏ: “Không sao, Triển Chiêu có thể ôm ngươi và con.” Dứt lời, không đợi y kịp chuẩn bị, một tay ôm lấy Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cảm giác thân thể thốt nhiên rời khỏi đệm giường, song lại vô lực chống cự,: “Mèo chết! Ngươi… A!” Đang định mở miệng kêu hắn thả mình xuống dưới, không ngờ thân mình đột ngột nghiêng đi, suýt nữa té xuống nền nhà. Không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, cuống quýt vươn tay ôm chặt Triển Chiêu, không dám lộn xộn thêm nữa.
Triển Chiêu làm sao có thể thực sự để y rơi xuống, huống hồ Bạch Ngọc Đường còn bế đứa nhỏ, người nào ngã cũng khiến hắn đau lòng muốn chết. Thì ra Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bị mình bế lên còn muốn gây gổ, cố ý đùa y, kì thực lực tay vẫn vững. Sau đó còn cố ý cao giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi phải ngồi cho vững đấy.”
“Mèo thối, cẩn thận một chút. Nếu ngươi để rơi chúng ta, Ngũ gia… Sẽ không để yên cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu muốn trêu đùa mình, nhưng không biết làm thế nào, chỉ đành sử dụng võ mồm mắng hắn mấy câu, vòng tay lại ôm hắn chặt hơn nữa. Ai bảo Bạch gia gia hiện tại đánh không lại đồ mèo thối này. Hừ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Nhìn đến Ngọc Đường hai má phiếm hồng dán sát vào mình, Triển Chiêu chỉ thấy người dễ thương nhất trên đời có lẽ cũng chỉ thế này mà thôi. Nhất thời xuân tâm đại động, giọng điệu uy hiếp trôi qua lỗ tai cũng thành lời yêu ngọt lịm, nhịn không được hôn y một cái, còn xảo quyệt nói: “Tuân mệnh!”
Bạch Ngọc Đường bị hành động nhiệt tình bất ngờ của hắn làm cho sửng sốt, sắc đỏ trên mặt đậm thêm mấy phần, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: Đây không phải lúc thẹn thùng, con mèo háo sắc kia đùa giỡn mình như thế, mình phải đánh hắn một trận. Đáng tiếc giờ y một tay bế đứa nhỏ, một tay ôm cổ Triển Chiêu, căn bản không có tay nào dư thừa có thể đánh người.
Cho nên vừa hùng hùng hổ hổ châm chọc Triển Chiêu, vừa âm thầm an ủi mình: Dù gì mình cũng có cả đời để khi dễ con mèo đó, lần này hắn đã bị thương, còn phải vất vả bế mình, thôi thì tha cho hắn vậy.
…
Hai người cứ vậy đùa giỡn đi tới phòng cách vách, Triển Chiêu bế Bạch Ngọc Đường tới bên giường, cẩn thận đỡ y nằm xuống.
Lúc đó, Bạch Ngọc Đường mới trông thấy tiểu nhi tử của mình. Đứa bé nhỏ xíu an tĩnh cuộn mình say ngủ. Y đỡ đại nhi tử trong ngực xuống nằm bên nó, thấy đứa nhỏ này gầy hơn ca ca rất nhiều, màu da cũng không trắng trẻo hồng hào, mà là xanh xao vàng vọt, hơi thở cũng rất mỏng manh, hơn nữa trên hai cổ tay đều quấn băng gạc.
…
Khi Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu băng bó, y đã nhìn ra, vết thương nơi tay Triển Chiêu là vết thương do dao cắt, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa y phát hiện trên tay mình cũng có vết thương tương tự, nhưng y biết Triển Chiêu không muốn nói rõ với mình, mới rồi hắn cố ý trêu đùa có lẽ vì muốn phân tán lực chú ý của mình. Y vốn không định hỏi, chính là giờ này nhìn thấy đứa nhỏ, nhất thời đau lòng khôn tả, rốt cuộc không nén nổi mà hỏi: “Mèo con, đã có chuyện gì xảy ra? Không được nói dối Ngũ gia.”
Y có thể đoán ra phần nào, bằng vào vết thương trên tay đứa bé. Triển Chiêu nhất định còn có chuyện giấu diếm mình, vậy nên khi nãy hắn mới kiên quyết không cho mình gặp đứa nhỏ.
Triển Chiêu hiểu rõ tính tình Bạch Ngọc Đường, biết không thể nói dối y, đành phải thành thật cung khai: “Ngọc Đường, ngươi đừng nóng giận, lúc đó ngươi đang hấp hối, phải có máu của thân nhân mới có thể sống, bởi vậy ta mới…”
Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu rõ mọi chuyện: “Bởi vậy ngươi mới lấy máu nhi tử… Vạn nhất nó xảy ra chuyện không may thì sao?”
Triển Chiêu không giải thích thêm, cũng không muốn tìm cớ bao biện cho mình, chỉ ân hận nói: “Ngọc Đường… Xin lỗi…”
Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu thể nguôi giận dễ dàng như vậy, vừa nghĩ tới chuyện Triển Chiêu mạo hiểm dùng tính mạng đứa nhỏ, hiện giờ tuy rằng không sao, song nó vẫn rất gầy yếu, chẳng biết sẽ để lại di chứng gì, y lại chỉ hận không thể chửi hắn một trận, sau đó đâm hắn mấy kiếm: “Xin lỗi để làm gì chứ? Ngươi thật… Hừ.” Nhưng nhìn vẻ mặt tự trách của Triển Chiêu, giọng điệu Bạch Ngọc Đường dần dần bớt vẻ hung hãn, y nhớ đến miệng vết thương ở tay Triển Chiêu, huống hồ đứa nhỏ cũng là cốt nhục của hắn, nếu không phải vì cứu mình, Triển Chiêu sao đành làm thương tổn nó, thế nên sao mình lại trách cứ hắn?
Bạch Ngọc Đường vuốt ve gương mặt non nớt của nó, ánh mắt ngập đầy đau tiếc: “Chắc nó phải đau lắm đấy…” Đứa nhỏ thực sự mỏng manh, Bạch Ngọc Đường thậm chí không dám ôm nó, chỉ sợ một chút sơ sẩy sẽ khiến nó bị thương.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thương tâm, tự nhiên cũng thực đau lòng, bèn an ủi y: “Ngọc Đường, ngươi chớ khổ sở, chẳng phải thằng bé đã ổn rồi sao? Từ giờ về sau chỉ cần chúng ta dốc lòng chăm sóc, nhất định nó sẽ khỏe lên.” Nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi dịu xuống, để tránh y lại đau lòng, liền vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, bọn nhỏ vẫn chưa có tên, ta vẫn chờ ngươi tỉnh lại để bàn việc này. Giờ ngươi tỉnh rồi, vậy ngươi cứ quyết định đi.” Nói rồi bế đại nhi tử tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, trưng ra bộ dạng cần xin ý kiến.