Ôn Tiếu Tiếu: Ặc… Tao thấy nếu so sánh Lâm Duật Xuyên với bạn trai cũ của Phương Đường thì xúc phạm anh ấy quá.
Bạch: Cười chết tao mất, bạn trai cũ của Phương Đường không chỉ tồi thôi đâu, phải gọi là tồi thành một hệ tư tưởng.
Ôn Tiếu Tiếu: Tao cảm thấy chắc từ đầu anh ta đã chỉ quan tâm tiền của Phương Đường rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Đường: [mỉm cười]
Nhóm chat im lặng một lúc, Bạch Mộng Lộ lại nhắn tin trước: “Tao mới hỏi rồi. Tiểu viện tu dưỡng kia do chàng trai bên trai mở, cũng là lớp trưởng lớp họ luôn. Cả lớp ai cũng nhận được danh thiếp của lớp trưởng hết, nhưng vì sao cô ta lại đi trùng ngày với Lâm Duật Xuyên như vậy thì tao chịu.”
Phương Đường: Mày bảo là cô gái đó mới về nước thôi đúng không? Được lắm, càng ngày càng thấy bất thường.
Phương Đường: Có khi nào Lâm Duật Xuyên giữ thân như ngọc vậy là vì cô ta không?
Bạch: Vẫn đừng nên đoán mò thì hơn. Cứ để Tiếu Tiếu hỏi thẳng xem anh ta nói sao đã.
Bạch: Nếu giống trường hợp trước đây của Phương Đường thật thì tao cho hai người họ debut ngay trên vòng bạn bè tao luôn [mỉm cười]
Ôn Tiếu Tiếu không phải người thích cãi nhau với người khác. Dù là trên mạng cô cũng lười tranh luận, chứ đừng nói tới ngoài đời thật. Nhưng dẫu cô ôn hòa là thế thì cô vẫn có những quy tắc riêng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có thể chấp nhận việc Lâm Duật Xuyên cấm dục, nhưng sẽ không chấp nhận anh ngoại tình. Mặc dù với hiểu biết của cô về anh trong khoảng thời gian này thì cô cảm thấy anh không phải người như vậy, nhưng nếu đã nghi ngờ thì phải hỏi cho ra lẽ. Cũng giống như lớn trước khi mấy người Phương Đường suy đoán anh là gay hoặc có vấn đề ở phương diện kia vậy.
Có lẽ làm vậy là chuyện bé xé to, nhưng cứ để hạt giống nghi ngờ mọc rễ nảy mầm trong lòng mới càng khiến sau này khó sống chung.
Khi Lâm Duật Xuyên mệt mỏi về nhà, Ôn Tiếu Tiếu đã yên giấc trên ghế sa lông. Phòng khách còn bật đèn ngủ, ánh sáng dịu dàng mờ tối bao quanh cô tựa như chính nó cũng sợ đánh thức cô.
Bánh Rán Vừng nằm bên chân cô cũng đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi có người tới gần, nó vẫn cảnh giác hơn Ôn Tiếu Tiếu và mở mắt ra.
Lâm Duật Xuyên “xuỵt” với nó một tiếng rồi đặt tay lên lưng nó: “Đừng đánh thức Tiếu Tiếu, quay về ổ của mày ngủ đi.”
Bánh Rán Vừng cứ như nghe hiểu lời anh nói nên cọ đầu vào anh vài cái rồi nhảy xuống ghế sa lông, quay lại phòng cho chó của mình. Lâm Duật Xuyên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lông, ngón tay âm thầm quấn lấy một sợi tóc rối bên gò má của Ôn Tiếu Tiếu.
Cô đang mặc đồ ngủ, hơi thở đều đều chứng tỏ đang ngủ rất say. Lâm Duật Xuyên không muốn đánh thức cô nên nhẹ nhàng bế cô lên, định đưa cô về phòng ngủ.
Nhưng không biết chuyển động của anh hay nhiệt độ quen thuộc của cơ thể anh đã đánh thức Ôn Tiếu Tiếu mà cô chợt mở mắt khi đang nằm trong lòng anh.
Quai hàm góc cạnh của Lâm Duật Xuyên lập tức đập vào mắt cô, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, từng tiếng thịch, thịch rõ ràng.
“Anh làm em tỉnh à?” Lâm Duật Xuyên hơi cúi đầu nhìn người trong ngực. Ánh đèn nơi cầu thang rất tối, Ôn Tiếu Tiếu phải lim dim đôi mắt còn say ngủ để cố nhìn cho rõ mặt Lâm Duật Xuyên, sau đó còn giơ tay sờ soạng gương mặt ấy: “Lâm Duật Xuyên, anh về rồi hả?”
Cả người Lâm Duật Xuyên bỗng chốc cứng đờ, cơ bắp căng lên. Anh cố nghiêm mặt đáp một tiếng ừ rồi bế Ôn Tiếu Tiếu lên lầu: “Sao em ngủ trên ghế sa lông?”
Giọng nói Ôn Tiếu Tiếu nhập nhèm buồn ngủ, nghe cứ như một chú mèo nhỏ đang làm nũng: “Không phải là anh bảo hôm nay về hả? Nên em mới định chờ anh về luôn. Ai ngờ ngủ quên mất.”
Lâm Duật Xuyên mím môi, nói với cô: “Trên đường về có tai nạn xe cộ, một chiếc xe chở hàng bị lật nên chặn đường một lúc lâu.”
Ôn Tiếu Tiếu ngạc nhiên mở to mắt, cuối cùng đầu có cũng tỉnh táo hơn vừa rồi một chút: “Vậy anh có sao không?”
“Anh không sao. Xin lỗi vì để bọn em chờ lâu vậy, đáng lẽ anh phải gửi tin nhắn cho em.”
Ôn Tiếu Tiếu nằm trong ngực anh lắc đầu, vô tình cọ vào lồng ngực Lâm Duật Xuyên tạo ra âm thành lạo xạo: “Em cũng có bảo với anh là em chờ anh đâu.”
Lâm Duật Xuyên cảm giác như có thứ gì cọ vào lòng mình ngưa ngứa. Vòng tay ôm lấy Ôn Tiếu Tiếu của anh bỗng siết chặt hơn, cuối cùng cũng đi đến cửa phòng.
Anh cúi người đặt cô lên giường, sau đó không rời đi ngay mà đứng bên cạnh khẽ hỏi: “Hôm nay em chờ anh lâu vậy là vì có chuyện gì hả?”
Đây không phải lần đầu anh vắng nhà. Những lần công tác trước, Ôn Tiếu Tiếu không thức đêm chờ anh. Nếu cô đã xử sự bất thường như vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.
Ôn Tiếu Tiếu hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ, sau đó mới nhớ ra lý do mình chờ Lâm Duật Xuyên: “À… Hôm nay em thấy một tấm hình.”
Ôn Tiếu Tiếu tìm điện thoại, mở tấm hình Bạch Mộng Lộ gửi mà mình đã lưu ra cho Lâm Duật Xuyên xem.
Lâm Duật Xuyên nhìn thấy tấm hình thì bất giác sững sốt: “Em lấy tấm hình này từ đâu vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu, Kiều Tuệ Anh và Chu Hạo Niên vốn chưa từng xuất hiện cùng nhau, vậy tại sao cô lại có tấm hình này? Là ai gửi cô, và với mục đích gì?
Ôn Tiếu Tiếu thấy vẻ mặt anh hình như rất căng thẳng thì hơi cau mày: “Bạch Mộng Lộ quen biết cô gái đó. Cô ta đăng ảnh lên vòng bạn bè nên Bạch Mộng Lộ thấy. Hai người cùng đi tiểu viện tu dưỡng hả?”
“Không phải.” Lâm Duật Xuyên nghe cô nói xong thì suy đoán có lẽ cô đã hiểu lầm gì rồi, vội vàng giải thích với cô, “Sau khi tới anh mới biết cô ta cũng đến. Còn chụp ảnh là vì lớp trưởng đề nghị để bọn anh quảng cáo giúp. Chắc là cô ta quảng cáo giùm lớp trưởng nên mới đăng lên vòng bạn bè.”
Anh nói một câu dài giải thích rõ đầu đuôi sự việc. Lúc này Ôn Tiếu Tiếu đã mệt mỏi rã rời, đầu óc chẳng buồn làm việc nên phản ứng chậm chạp: “Ra vậy à. Nhưng nam nữ trưởng thành qua đêm bên ngoài cùng nhau như thế, kiểu gì cũng cứ kỳ kỳ.”
Cô không suy nghĩ nhiều mà dùng lời Phương Đường để trả lời anh luôn.
Sau khi cô dứt lời, Lâm Duật Xuyên ngẩn ra. Lúc này Ôn Tiếu Tiếu mới nhận ra mình vừa trích lại lời Phương Đường.
Cô thầm nuốt nước miếng một cái, nhìn Lâm Duật Xuyên trước mặt. Cô muốn giải thích nhưng đang suy nghĩ thì Lâm Duật Xuyên đã lên tiếng: “Xin lỗi, đúng là anh đã không suy xét chu toàn. Lúc trước chưa kết hôn thì không sao, nhưng giờ đã kết hôn thì đáng lẽ ra phải giữ khoảng cách với người khác phái mới đúng. Sau này anh sẽ chỉ đến chùa miếu tu dưỡng dành riêng cho đàn ông.”
Ôn Tiếu Tiếu dựa đầu vào chiếc gối mềm mại, bàng hoàng nhìn Lâm Duật Xuyên một lúc lâu.
Lâm Duật Xuyên thấy cô cứ nhìn mình mà không nói gì thì vội hỏi: “Em còn chuyện gì muốn hỏi anh hả?”
Ôn Tiếu Tiếu lắc đầu: “Anh không cảm thấy em hỏi vậy là không tin tưởng anh hả? Liệu anh có không vui không?”
Lâm Duật Xuyên nhếch môi cười, xoa đầu cô: “Nếu anh khiến em thấy bất an thì là do anh không làm tròn bổn phận của một người chồng. Anh vừa suy nghĩ, nếu một ngày nào đó nhìn thấy em và một người đàn ông khác ở cùng nhau hai ngày một đêm thì anh cũng sẽ không thoải mái giống em thôi. Tin tưởng không phải là im lặng không hỏi, mà là khi anh giải thích, em sẽ tin.”
“Ồ…” Ôn Tiếu Tiếu nhìn anh, “Em tin lời giải thích của anh.”
Lâm Duật Xuyên bật cười, biết cô hiểu sai ý anh, “Được rồi, đã muộn lắm rồi, em mau đi ngủ đi.”
“Ừ.” Ôn Tiếu Tiếu đáp rồi ngáp một cái, cơn buồn ngủ đánh chiếm làm giọng nói cô nhập nhèm, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Duật Xuyên ngồi bên mép giường, chờ cô nhắm mắt lại thì mới tắt đèn ngủ giúp cô, rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ôn Tiếu Tiếu ngủ rất say. Khi cô tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng trưng. Lạ là không thấy Bánh Rán Vừng kêu la ngoài cửa, cứ như nó biết tối qua cô đã thức rất khuya nên sáng nay muốn để cô ngủ thêm một lát.
Ôn Tiếu Tiếu ngồi dậy trên giường, dần nhớ lại những chuyện tối qua. Hôm qua muộn quá, cô lại đang mơ màng buồn ngủ nên vô thức nói những lời Phương Đường nói thay vì giải thích rõ ràng.
Phương Đường từng trải qua vài chuyện không vui nên nói chuyện rất thẳng tính. Cô cứ nghĩ Lâm Duật Xuyên sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh lại xin lỗi mình.
Cô đã nói rồi mà, Lâm Duật Xuyên không giống bạn trai cũ của Phương Đường.
Cô lấy điện thoại nơi đầu giường, mở nhóm chat bạn thân ra. Quả nhiên là Phương Đường và Bạch Mộng Lộ đang hỏi cô tình hình thế nào rồi. Cô cầm điện thoại, gõ không ngừng trên màn hình.
Ôn Tiếu Tiếu: Hỏi rồi, anh ấy bảo bọn họ vô tình gặp mà thôi. Nhưng anh ấy cũng tự ý thức được điểm sai của mình nên nói sau này sẽ chỉ tham gia các hoạt động tương tự ở chùa miếu nhưng mà chỉ dành riêng cho nam.
Phương Đường: ? Anh ta không cãi ngược lại mày tí nào luôn?
Ôn Tiếu Tiếu: Không cãi tí nào. Anh ấy còn bảo nếu để tao thấy bất an thì là do anh ấy không làm tròn bổn phận, rồi gì mà tin tưởng không phải là im lặng không hỏi.
Bạch: … Khác biệt giữa đàn ông với đàn ông đây sao.
Phương Đường: [mỉm cười] Khác biệt giữa yêu và không yêu đây sao.
Ôn Tiếu Tiếu thấy vậy thì hơi ngẩn ra một lúc.
Thay vì nói Lâm Duật Xuyên yêu cô, nói anh có trách nhiệm với cô thì đúng hơn. Bởi anh vốn là người có trách nhiệm như vậy mà, dù đối xử với gia đình hay vợ mình thì cũng y hệt.
Anh rất tuân thủ lời hứa ban đầu, luôn cố gắng hoàn thành bổn phận của một người chồng, tôn trọng cô, chăm sóc cô, chung thủy với cô.
Với Ôn Tiếu Tiếu thì vậy đã đủ rồi. Cô không thể tham lam muốn cả tình yêu của Lâm Duật Xuyên được.
Muốn nhưng phải vờ là không, có lẽ đây chính là ngọn nguồn thống khổ cuộc sống của đại đa số người.
Cô tắt điện thoại, mỉm cười với bản thân trong hình ảnh phản chiếu trên màn hình, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Lâm Duật Xuyên đã làm bữa sáng xong, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín thức ăn rồi bỏ vào tủ lạnh. Bên trên tủ lạnh còn dán một tờ giấy note rất đáng yêu, đó là thứ Ôn Tiếu Tiếu mang đến.
“Bánh Rán Vừng đã ăn và đi dạo rồi. Tối nay anh sẽ về sớm.”
Chữ viết của Lâm Duật Xuyên thanh mảnh có lực, từng nét bút rõ ràng dưới ngòi mực nước.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn lời nhắn Lâm Duật Xuyên để lại trên tủ lạnh, đôi mắt chợt mở to. Hèn gì khi sáng Bánh Rán Vừng không làm phiền cô nữa, hóa ra là vì Lâm Duật Xuyên đã dắt nó xuống lầu đi dạo từ trước rồi.
Nhưng tối qua anh còn ngủ muộn hơn cô, sao hôm nay có thể dậy sớm như vậy?
Cô lấy bữa sáng Lâm Duật Xuyên nấu và bỏ trong tủ lạnh ra, sau đó rót một ly sữa bò cho bản thân, ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa. Bánh Rán Vừng chạy tới, đứng cạnh cô vẫy đuôi. Ôn Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn nó rồi nói: “Hừ, đừng có lừa tao, tao biết mày đã ăn sáng rồi nhé.”
“Ẳng.” Bánh Rán Vừng thất vọng vẫy đuôi.
Ôn Tiếu Tiếu giơ tay định xoa đầu nó, nhưng giữa chừng thì khựng lại.
Đợi chút, hình như tối qua cô cũng sờ mặt Lâm Duật Xuyên như vậy nhỉ?
Cũng dùng bàn tay này!