Dấu chấm hỏi của Lâm Duật Xuyên khiến Ôn Tiếu Tiếu tỉnh táo lại.
Ôn Tiếu Tiếu: Nhưng mà vẫn là đàn ông trưởng thành hấp dẫn hơn [tin tưởng.JPG]
Lâm Duật Xuyên nhìn tin nhắn mới nhất của cô, khẽ bật cười trả lời: “Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Ok.
Lâm Duật Xuyên không nhắn tin làm phiền việc học lái xe của Ôn Tiếu Tiếu nữa. Thế là cô nhấn vào nhóm chat bạn thân, định kể lại chuyện nam sinh nhỏ tuổi kia với lũ bạn, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gào đinh tai nhức óc của giáo viên như sấm rền bên tai: “Cậu có mắt không đấy, đỗ vào ô nào vậy?! Rõ ràng vậy mà còn đỗ sai được à!”
Điện thoại trong tay Ôn Tiếu Tiếu suýt rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu, còn chưa hoàn hồn lại. Hóa ra là nam sinh nhỏ tuổi kia đang luyện đỗ xe thì đỗ nhầm vào ô đỗ bên cô.
Giáo viên của nam sinh đó còn chưa kịp nói gì thì giáo viên của Ôn Tiếu Tiếu đã hung như hổ. Bị mắng một trận như vậy, nam sinh ngồi trên xe rơi vào lúng túng.
Ôn Tiếu Tiếu: “…”
Cô xin rút lại lời khi nãy, quả là giáo viên dạy lái xe trên đời này ai cũng giống nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn ngẩn ra nữa hả? Lái xe ra đi!” Giáo viên đi tới trước xe, gào thêm một câu với nam sinh. Lúc này, nam sinh đó mới luống cuống vội lái xe về trước.
Ôn Tiếu Tiếu cất điện thoại đi, không dám nghịch điện thoại nữa.
Sau khi thấy rõ bản chất của giáo viên, cô càng nghiêm tục học hành hơn. Cô sợ mình cũng bị giáo viên mắng cho ngu người.
Hai tiếng sau, cô thu dọn đồ của mình, kết thúc một ngày học tập ở nơi dạy lái xe. Nam sinh bên cạnh tan học trùng giờ với cô nên đi ra cùng cô.
“Cô cũng đi xe buýt hả?” Có lẽ là thấy Ôn Tiếu Tiếu đi cùng đường với mình nên cậu ta mới tò mò hỏi.
Ôn Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, đi xe buýt tới đây tiện hơn tàu điện ngầm.”
“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Nam sinh xấu hổ gãi đầu, “Hôm nay là ngày đầu cô đến học phải không? Cô học nhanh thật, tôi thấy giáo viên sắp dạy cô đỗ xe luôn rồi.”
“Ha ha, thật ra là do tôi sợ mình thực hành sai thôi, trông giáo viên mắng người đáng sợ quá mà.”
“Nhỉ? Vừa rồi tôi bị mắng mà lúng túng chết được.” Bây giờ nhớ lại khoảnh khắc giáo viên gào thét với mình, trong lòng nam sinh vẫn rất sợ hãi, “Tôi biết mình không giỏi nên mới học lái xe số tự động. Nếu tôi giỏi thì đã học xe số sàn rồi.”
Ôn Tiếu Tiếu nghe cậu ta nói thế thì khẽ bật cười: “Chắc cậu là sinh viên hả? Không đến nổi vậy đâu.”
Nam sinh xấu hổ cười theo: “Cô cũng đi học nhân lúc nghỉ hè phải không? Học đại học nào vậy?”
Ôn Tiếu Tiếu đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi, nhưng ngoại hình trẻ hơn tuổi thật nên thường bị người ta tưởng là sinh viên. Trước đây cô sẽ giải thích với họ vài câu, nhưng giờ thì khoe chiếc nhẫn cưới của mình luôn: “Tôi đã kết hôn rồi, lớn hơn cậu mấy tuổi lận.”
Nam sinh ngẩn ra, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô với vẻ mặt khó tin: “Thật hay giả vậy? Trông cô không kém bạn bè của tôi bao nhiêu tuổi mà.”
Ôn Tiếu Tiếu thu tay lại, cười với cậu ta: “Cảm ơn đã khen.”
Nam sinh lại xấu hổ. Ôn Tiếu Tiếu không nhịn được mà nghĩ, mấy đàn em đại học đúng là ngây thơ quá đi.
Hai người cùng đến trạm xe buýt. Ôn Tiếu Tiếu thấy chuyến xe mình đi đã đến: “Tôi đi chuyến này, đi trước nhé.”
“À.” Nam sinh nhìn cô lên xe, “Gặp lại chị sau.”
Nơi dạy lái xe khá xa, cả chuyến chỉ có một mình Ôn Tiếu Tiếu đi. Sau khi lên xe, cô mở nhóm chat bạn thân ra, nhắn với Bạch Mộng Lộ và Phương Đường: “Vừa nãy tao gặp một em trai học đại học ở chỗ học lái xe, cậu ta còn gọi tao là chị nữa!”
Phương Đường: … Mày kết hôn rồi, đừng có hại đời em trai người ta, nhường tao đi.
Bạch: Há há há há há há há há há!
Ôn Tiếu Tiếu tám nhảm trong nhóm chat một lúc thì đến nơi. Ánh mặt trời bây giờ rất gay gắt, cô cố gắng chọn nơi râm mát mà đi, nhưng vẫn không chịu được bầu không khí nóng như lửa đốt.
Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi cạnh Kim Ngọc Mãn Đường, cô phát hiện tấm bảng ghi “thạch băng” treo ngoài cửa.
Mùa hè không có thạch băng đúng là không sống nổi. Thế là Ôn Tiếu Tiếu lập tức bước đến, sau đó nhìn thấy nơi góc tấm bảng có ghi “15 tệ”.
“…” Mười lăm tệ một bát thạch băng, mắc chết được! Mẹ cô cũng bán nhưng chỉ có tám tệ thôi! Phải thêm rất nhiều topping mới chạm giá mười tệ đấy!
Nhà Ôn Tiếu Tiếu cũng bán thạch băng, đương nhiên sẽ biết rõ ràng giá cả của nó. Vì thế cô kiên quyết xoay người rời đi. Trên đường về, cô gọi điện cho mẹ mình nhờ bà gửi một ít bột thạch băng và nguyên liệu đến, để khi nào cô tự làm tại nhà luôn.
Để mẹ gửi nhanh lên chút, cô còn gửi một bao lì xì hai trăm tệ cho bà.
Mẹ Ôn nhờ người gửi đồ tới cho Ôn Tiếu Tiếu ngay chiều hôm đó. Sau khi nhận được đồ, cô chụp ảnh lại, gửi vào nhóm chat bạn thân.
Ôn Tiếu Tiếu: Thạch băng dưới chung cư tao bán mười lăm tệ một bát thạch băng! Thế là tao nhờ mẹ gửi bột với nguyên liệu để tự làm luôn!
Bạch: Giá trị thạch băng chỗ mày đương nhiên phải tỉ lệ thuận với giá trị người sống ở đó rồi [đầu chó]
Phương Đường: Vậy mà mẹ mày không bắt mày trả tiền? [đầu chó]
Ôn Tiếu Tiếu: Tao có gửi lì xì hai trăm tệ cho mẹ rồi nhá!
Phương Đường: Ok luôn, vốn chỉ cần trả mười lăm tệ thôi mà mày trả hẳn hai trăm, không hổ là người có khả năng tiệt kiệm đỉnh nhất mà tao biết.
Ôn Tiếu Tiếu: …
Sau khi ăn trưa, cô bắt đầu làm thạch băng. Hình như Bánh Rán Vừng chưa thấy món này bao giờ nên cứ tò mò quấn lấy cô mãi. Ôn Tiếu Tiếu làm xong thì múc một bát thạch băng nhỏ phiên bản tối giản cho nó.
Bánh Rán Vừng thấy bát của mình ít topping hơn Ôn Tiếu Tiếu thì ai oán sủa với cô một tiếng.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn nó bảo: “Mày ăn ít hơn là đúng rồi.”
“Gâu.”
“Làm nũng cũng vô ích thôi.”
Bánh Rán Vừng thấy tim cô sắt đá như vậy thì không làm nũng nữa, cúi đầu bắt đầu xử lí bát thạch băng. Ôn Tiếu Tiếu cũng múc một muỗng, hạnh phúc nhắm mắt tựa vào ghế.
Hoàn hảo.
Niềm vui mùa hè chỉ đơn giản là dưa hấu và thạch băng thôi.
Lâm Duật Xuyên trở về cũng được thưởng thức ăn món ăn chân ái – thạch băng của Ôn Tiếu Tiếu. Cô còn vui vẻ chia sẻ kiến thức lái xe mình học được hôm nay với anh.
“Xem ra sinh viên đại học kia rất hiểu rõ trình độ của mình đến đâu, đúng là cậu ta thích hợp học lái xe số tự động hơn.”
Ôn Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh nhìn anh, hơi nhíu mày: “Tức là anh cũng kỳ thị bằng C2 chứ gì?”
Lâm Duật Xuyên lắc đầu: “Rõ ràng là anh đang khen cậu ta.”
Hiển nhiên là Ôn Tiếu Tiếu không tin, thế nên Lâm Duật Xuyên lại nói: “Sự thật chứng minh, vẫn là đàn ông trưởng thành đáng tin hơn. Ít nhất thì anh sẽ không đỗ nhầm xe vào nhà người ta.”
Ôn Tiếu Tiếu phụt cười, sau đó lại rầu rĩ: “Nhưng mà giáo viên dạy em hung quá à, tính ra em đã cố ý chọn ai trông hiền hiền chút rồi ấy.”
Lần này đến lượt Lâm Duật Xuyên cười rộ lên. Anh giơ tay xoa đầu Ôn Tiếu Tiếu rồi nói: “Đừng sợ, nếu giáo viên mắng dữ quá thì em cứ nhớ cho kỹ, sau này lấy được bằng thì anh sẽ giúp em mắng ngược lại ông ấy.”
Ôn Tiếu Tiếu biết anh đang nói đùa. Quen biết nhau lâu vậy rồi nhưng cô chưa thấy anh nổi giận bao giờ, nói gì được mắng người ta. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà bật cười: “Em sẽ cố gắng không để bị mắng mà!”
Nói đến đây, Ôn Tiếu Tiếu lại thấy tò mò: “Hồi anh mới học xe có bị giáo viên mắng bao giờ chưa?”
Giống như việc Lâm Duật Xuyên mắng người ta, Lâm Duật Xuyên bị người ta mắng cũng là một chuyện rất khó tin.
Cô không tưởng tượng nổi ai sẽ mắng anh luôn ấy chứ.
Quả nhiên, Lâm Duật Xuyên đã lắc đầu: “Mặc dù anh cũng học lái xe lúc học đại học nhưng khác với cậu sinh viên đại học mà em mới quen, anh học rất nhanh, không kịp để giáo viên có cơ hội mắng anh.”
“Ồ…” Ôn Tiếu Tiếu chống cằm nhìn anh, gật đầu cười nhạt, “Lâm Duật Xuyên, anh có phát hiện không? Hình như càng ngày anh càng tự luyến ấy.”
“…” Lâm Duật Xuyên bày tỏ.
Từ khi nào mà anh phải khoe khoang cả chuyện học lái xe cơ chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là vừa rồi lời anh nói có hơi khoe khoang thật, vì vậy anh ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy: “Anh đi nấu cơm đây.”
“Em cũng nấu nữa.” Ôn Tiếp Tiếp vội đeo dép, theo sau anh vào bếp.
Việc học lái xe rất thuận lợi. Sau vài ngày học tập, giáo viên đánh giá Ôn Tiếu Tiếu rất cao: “Năng lực tiếp thu rất tốt, tâm lý và thực hành đều ổn định. Nếu tài xế nào cũng được như vậy thì tỉ lệ tai nạn giao thông đã giảm một nửa rồi.”
Ôn Tiếu Tiếu học vòng hai khá tốt. Nghe nói tỉ lệ không đậu vòng hai còn cao hơn vòng ba, nhưng với cô thì vòng hai dễ hơn. Toàn bộ quá trình thi vòng hai sẽ ở trong một môi trường khép kín, xung quanh không có bất ngờ gì đột ngột xảy ra nên biến số lớn nhất chính là các thí sinh.
Đây cũng là môi trường lái xe đơn giản nhất đối với Ôn Tiếu Tiếu. Chỉ cần cô có thể giữ vững tay lái, làm đủ quy trình thì có thể thi đậu rồi.
Nhưng vòng ba thì chưa chắc, bởi vì trên đường lái xe sẽ có rất nhiều nhân tố không xác định quấy nhiễu.
Giáo viên thấy cô học nhanh nên bảo cô học vậy là được rồi, có thể hẹn lịch thi luôn.
Sau khi rời khỏi nơi dạy lái xe, Ôn Tiếu Tiếu vội vàng chuẩn bị để chiều tham gia lễ hội văn hóa truyền thống ở trung tâm hội nghị triển lãm ở công viên Ánh Sao.
Trong nhóm chat có rất nhiều người nói hôm nay cũng định mặc Hán phục. Ôn Tiếu Tiếu tìm cho mình một bộ Hán phục thích hợp mặc vào mùa, sau khi ăn cơm xong thì bắt đầu trang điểm, làm tóc.
Sự kiện lần này được tổ chức rất lớn, còn mời rất nhiều khách quý nổi tiếng trong giới Hán phục. Ôn Tiếu Tiếu muốn đến sớm nên bắt xe đi luôn.
May là dù cách rất gần vẫn có tài xế đồng ý chở cô.
Có lẽ hôm nay tài xế đã chở rất nhiều khách tới trung tâm hội nghị nên khi thấy Ôn Tiếu Tiếu ăn mặc như vậy lên xe thì hỏi ngay có phải cô sắp tham gia lễ hội văn hóa hay không. Mặc dù công viên Ánh Sao ngay bên cạnh Kim Ngọc Mãn Đường nhưng nó rất rộng nên dễ bị lạc. Thế mà tài xế có thể quen đường quen nẻo lượn lách vài vòng, chở Ôn Tiếu Tiếu tới nơi.
“Cảm ơn bác tài.” Ôn Tiếu Tiếu trả tiền xong thì mở cửa xuống xe. Trung tâm hội nghị rất náo nhiệt, bên ngoài có rất nhiều người tụ tập. Ôn Tiếu Tiếu cứ nghĩ mình mặc Hán phục thì trông sẽ rất lạc loài, nhưng khi đến đây mới phát hiện ai ai cũng vậy.
Bước vào trung tâm hội nghị, Ôn Tiếu Tiếu đang định đến C18 để tham quan quầy triển lãm của xây dựng Xuân Húc một lúc, nhưng giữa chừng thì gặp phải một người bạn quen biết trong nhóm Hán phục. Thế là mấy cô gái cùng đi dạo quanh khu triển lãm, còn có người nhận ra Ôn Tiếu Tiếu là Đào Chi Yêu Yêu nên xin chụp anh chung.
Lâm Duật Xuyên lái xe chở Đinh Dương vào tầng hầm đậu xe của trung tâm hội nghị. Bởi vì hôm nay có lễ hội văn hóa truyền thống nên cực kỳ đông đúc, bãi đỗ xe gần kín hết chỗ.
Đinh Dương ngồi trên ghế phụ, ngáp một cái: “Sếp Lâm à, để mình tôi đến mấy sự kiện triển lãm kiểu này là được mà, anh cần gì tự mình ghé thăm.”
Lâm Duật Xuyên tắt xe, cởi dây an toàn ngang người: “Không sao, dù gì nhà tôi cũng ở ngay đây.”
“…” Ừ ha. :)
Đinh Dương theo sau anh đi vào thang máy. Vừa lên quảng trường đã có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt nơi đây: “Đỉnh thật, hơn năm giờ rồi mà còn đông như vậy.”
Lâm Duật Xuyên không trả lời mà nhìn khắp nơi, suy nghĩ có nên gọi điện hỏi Ôn Tiếu Tiếu đã đến đây chưa.
Đinh Dương bên cạnh anh đang lướt điện thoại thì bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt nghiêm túc hẳn: “Sếp Lâm, có phải chị dâu đang học lái xe ngay khu này không?”
“Ừ.” Lâm Duật Xuyên dừng lại nhìn anh ấy, “Sao vậy?”
Sắc mặt Đinh Dương rất tệ, do dự không biết có nên đưa điện thoại cho Lâm Duật Xuyên xem hay không: “Vừa nãy trong nhóm có người gửi một video, bảo là chỗ dạy lái xe khu này có một cô gái bị người ta đâm bị thương, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Sắc mặt Lâm Duật Xuyên tái đi, đáy mắt thoáng qua tia hoảng sợ.
Đinh Dương thấy vậy thì vội trấn an: “Tôi nhớ anh bảo chị dâu học ca sáng mà phải không? Vụ này mới xảy ra thôi, chắc chắn không phải chị dâu đâu. Hơn nữa tính tình chị dâu dễ mến như vậy, sao có thể đắc tội ai được…”
Lâm Duật Xuyên lại nhíu mày chặt hơn, chợt nhớ tới Chung Minh Châu mới phát điên trong phòng livestream của Ôn Tiếu Tiếu mấy ngày trước.
Đinh Dương thấy anh như muốn ăn thịt người tới nơi thì toát mồ hôi lạnh: “Anh đừng hoảng, gọi điện cho chị dâu đã!”