Ở cái xứ này chỉ có mùa nóng và mùa lạnh chứ lấy đâu ra Xuân Hạ Thu Đông như Miền Bắc.
Mùa Thu Nha Trang chỉ là do mấy chàng đa cảm nhào nặn mà thành. Tôi thích mùa Đông hơn, hay chính xác là mùa lạnh. Cái mùa mà ai cũng thèm một chút hơi ấm yêu thương.
Dạo biển cùng gái xinh vẫn luôn là sở thích của tôi, cảm giác đi cùng một em xinh tươi mà bao thằng thèm nhỏ dãi. Ôi, phê lắm các bạn.
- Nhân quả đào, anh nghĩ gì mà nước miếng chảy tùm lum vậy?
- Ớ, à...không có gì. Sao hôm nay tự nhiên cô rủ tôi đi chơi vậy.
- Rảnh rỗi không có gì làm nên muốn cùng anh đi dạo thôi. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ở Nha Trang tôi thích nhất là mùa này, rất lãng mạn.
- Một con cá đông lạnh như cô cũng biết lãng mạn là gì sao?
- Đương nhiên. Tôi là con cá mập đang tương tư đó.
- Khổ cho thằng nào xui xẻo bị cô yêu thầm.
- Sao lại nói vậy? Tôi tệ lắm sao?
- Phải tiếp xúc lâu mới hiểu được bản chất một con người. Tôi mới quen cô một tuần nay, chưa dám nói tính tình cô ra sao, nhưng nhìn cái thành tích gần 30 tuổi chưa có chồng là hiểu rồi. Cô chắc chắn là kẻ có sở thích bạo lực gia đình.
- Trước giờ tôi chưa có đánh ai đâu, đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy.
- Vậy sao ra đường cầm dùi cui điện chi vậy?
- Ế anh lấy ở đâu đó, trả tôi coi.
- Vừa rồi định ôm eo cô, không ngờ lỡ tay đụng trúng cái này.
- Trả tôi, anh thiệt là táy máy. Ế, hai con dao bấm đó cũng của tôi, đã giấu sau hông rồi mà, anh lại lấy lúc nào vậy?
- Thấy cặp mông của cô dễ ghét quá, tính rờ xem hàng thật hay giả, tình cờ rút được hai món này. Ủa, sao đột nhiên lại tự dòm vô ngực mình vậy, lại dấu cái gì sao?
- Không có...không có thật mà.
- Ờ, tạm tin. À mà nè, lúc cô trả tiền xe ôm tôi có thò tay vô túi xách của cô, rút ra thì có trái lựu đạn này.
- Á, trả tôi. Là đồ chơi của cháu tôi đó. Trả đây.
- Y như thật vậy. Nước nào sản xuất đấy.
- Tàu Khựa.
- Hèn chi giống thật vậy, để rút chốt ném thử xem nổ không.
- Đừng đừng. Không được đâu.
- Chỉ thử thôi mà.
- Rút...rút chốt ra không lắp vào được đâu. Anh làm hỏng tí con cháu tôi sẽ khóc đó.
- Thì ra là vậy, trả cô nè.
Hừm, tại sao lúc ở cạnh gã này mình lại bất cẩn như vậy. Là do Phụng này không cảnh giác hay tại đôi tay của hắn quá nhanh. Hoặc cũng có thể là cả hai.
- Làm gì mà mặt thộn như vậy? Tôi đã trả cô rồi mà.
- À không...không sao. Tôi hơi...ừm đợi chút nha. 5p thôi.
- Ờ, đi đi. Nhớ rửa tay sạch nha.
Băng Ngư đi vào trong một con hẻm ngay gần đó, đôi mắt liên tục đảo lia lịa, con hẻm nhỏ này thuộc khu Ba Đảo của dân chài. Toàn bộ dân ở đây già trẻ lớn bé đều theo nghề biển, sáng sớm đã lên thuyền ra khơi, xẩm tối mới trở về, đối với tình hình khu này cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
- Đừng trốn nữa. Đếm đến 3 ông không ra tôi đốt sạch chỗ này.
- Đừng ...đừng anh Phụng, em ra.
- Là vợ tôi kêu ông tới à?
- Dạ không. Em...em tình cờ đi qua. Chị Vy không liên quan gì cả.
- Tình cờ? Sao thấy tôi ông lại chạy?
- Em thấy anh Phụng đang đi chơi với bạn. Em sợ quấy rầy anh nên...
- Nãy giờ có thấy gì không?
- Dạ không.
- Có nghe được gì không?
- Dạ...không.
- Có kể cho ai không?
- Dạ không, anh Phụng cứ coi em như thằng vừa cầm vừa điếc vừa mù...
- Là tự mày nói nhé.
- Đừng Á....anh tha cho em đi...á...Á
o0o
- Phụ nữ ế chồng các cô sao làm gì cũng lề mề vậy. Đi đái cũng gần 10p mới xong.
- Bộ anh nghĩ dễ tìm nhà vệ sinh công cộng sao.
- Tìm chỗ nào vắng vẻ xả đại là xong.
- Hứ, nham nhở.
- Ê, sao móng tay cô dính cái gì đỏ đỏ vậy?
- À...là...là sơn móng tay kiểu mới đó.
- Sơn móng tay?
- Ưm. Đúng, sơn móng tay.
- Sao trên áo cũng có?
- À....à là...à đúng rồi, nãy đi qua tiệm sơn phun chắc dính phải.
- Nhìn giống máu hơn sơn.
- Kệ đi mà, đằng kia bán kẹo bông gòn, anh mua cho tôi hai cái đi. Tôi thích kẹo bông gòn lắm.
- Xì tiền ra tôi mua cho.
o0o
Lâm thơ thẩn ngồi trong sân trường một mình. Khuôn mặt tàn tạ và xanh xao, chiều qua sau khi vác xe đạp bỏ nhà, nó tự hỏi mình đúng hay sai.
Ba nó đâu có lỗi, tại sao nó lại cư xử với ba nó như vậy...
Nhưng nhận một món quà từ bạn thân đâu phải là việc gì khủng khiếp, tại sao ba nó lại một mực phản đối?
...cả đêm hôm qua nó lang thang ở công viên...nó không vào nhà bạn ngủ như dự tính, nó sợ phải đối mặt với những câu hỏi và anh mắt của gia đình bạn bè...
Cả đêm nó thức trắng, đôi lúc mệt mỏi đã vô tình nhắm mắt thiếp đi...nhưng lại gắng gượng ngồi dậy và tự nhủ phải tỉnh táo.
Nó là một thẳng đa cảm và giàu trí tưởng tượng, nó suy nghĩ là lo lắng đủ thứ. Nó sợ khi nó ngủ chiếc xe đạp sẽ không cánh mà bay, nó sợ bị lũ buôn người phun ete và bán sang Tàu, nó sợ bị nhưng con nghiện nhiễm HIV xiên ột mũi xi-lanh...
Và nó bắt đầu thấy mình quá nhỏ bé so với xã hội.... Nó bắt đầu nhận ra chỉ thực sự an toàn khi ở trong căn nhà mà nó thường coi là ổ chuột... Nó nhận ra chỉ có ba là người có thể bảo vệ nó khỏi xã hội đen tối kia...
...nó khóc, vì nó nhớ ba...nó bắt đầu gục mặt và thút thít như một đứa trẻ....
- Lâm, ăn bánh nè. Yến mua cả sữa Yomost nữa. Lâm phải uống hết nhe.
Giọng nói quen thuộc, mùi hương thân quen, vẫn khuôn mặt đó, vẫn con người đó, thiên thần trong trái tim thằng Lâm. Nó mỉm cười đón lấy chiếc bánh ngọt và hộp sữa từ tay Yến.
- Cám ơn Yến nha.
- Hi, có gì đâu. Chỉ là chiếc bánh và hộp sữa thôi mà.
- Không chỉ vì chiếc bánh và hộp sữa này, mà còn vì những lời động viên lúc sáng. Lâm thấy Yến nói rất đúng, Lâm sẽ trả lại chiếc điện thoại cho Đông, và về xin lỗi ba. Quả thực Lâm đã sai rồi.
- Ưm. Làm thế là đúng đó. Bác Phan sẽ rất vui khi thấy Lâm thay đổi như vậy. Bác Phan rất thương Lâm, đừng phụ lòng bác ý nha. Cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con mình thôi, ở nhà Yến cũng đôi lúc làm cha mẹ không vừa lòng, làm cha mẹ giận, nhưng rồi cũng qua thôi. Họ chỉ muốn tốt cho ta thôi mà.
- Ưm, đúng vậy. Lâm sẽ ghi nhớ bài học này. Cám ơn Yến...vì tất cả.
Phương Yến mỉm cười, khẽ ngả người tựa đầu vào vai thằng Lâm. Nắm lấy bàn tay nó thật chặt để nó hiểu cô nhóc yêu nó thế nào. Còn thằng Lâm, nó hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cô bạn gái, nó chả biết nói gì, chỉ biết nắm chắc tay Yến, để cô nhóc hiểu, nó cũng rất yêu cô...
Một tình yêu thuần khiết của tuổi học trò....
Hà Nội - Biệt thự Trúc Mây
- Ơi dời ơi, mẹ ơi, lại là cơm rang cung đình, con không ăn đâu.
- Mày không ăn thì cạp đất con nhé.
- Con muốn ăn bò bít tết và gà KFC cơ. Mẹ dắt con đi nhà hàng mẹ nhớ. Tuần này con được ba điểm 10 luôn mà.
- Đừng nói nhiều, ăn cho hết đi, không ăn hết thì tối nay miễn xem hoạt hình.
- Hic, vậy con ăn T__T
Cả căn biệt thự rộng thênh thang chỉ có hai mẹ con. Thằng nhóc kia tên Thạch, mới bảy tuổi, ở nhà hay được mẹ nó gọi và Vôn, còn người phụ nữ trung tuổi có nhan sắc tuyệt đỉnh kia là chị Trúc, một trong những nữ doanh nhân thành đạt của đất Bắc.
Bà ta năm nay đã bốn mươi nhưng nhìn như mới hai tám hai chín vậy. Và không chỉ có nhan sắc, chị Trúc còn có cái bản lĩnh đội trời đạp đất không kém gì cánh đàn ông.
Reng! Reng!
- Mẹ, hình như có điện thoại.
- Haiz, là tiếng chuông cửa. Lo ăn đi nhóc.
Biệt thự Trúc Mây thiết kế theo lối kiến trúc cổ của nhà Trần. Xung quanh bao đủ thứ non bộ, hồ cá, cây cảnh, chim muông,...thật thanh tao như đúng tên gọi của nó vậy.
Và cũng chính vì biệt thự quá rộng, lại không có người giúp việc nên mỗi lần có khách chị Trúc đều phải đích thân ra tận cổng mở cửa.
- Haiz, chạy mệt muốn chết. Chiều rồi không ở nhà cơm nước tới đây làm gì. Đã thế lại còn bấm chuông inh ỏi.
- Chị thông cảm. Có hai tin tốt một tin xấu em muốn thông báo trực tiếp cho chị.
- Nói một tin tốt trước đi.
- Đã bắt được Thiên Tội Đệ Nhị cách đây 30 phút.
- Thật không?
- Thật 100% bọn em bắt xong tống nó ngay vào ngục số 2 bên Cầu Giấy.
- Thế thì tốt quá rồi. Hay lắm. Nói tin xấu đi.
- Cách đây 28 phút nó phá ngục trốn ra rồi.
- Thằng chó, mày định đùa với chị à?
- Chị Trúc bớt nóng, tin tốt thứ hai mới quan trọng.
- Nhanh mẹ lên.
- Đại ca đang sống ở Nha Trang.