- Anh chỉ là tên bán cafe thôi, xem mấy chương trình doanh nhân này làm gì.
- Thằng mắc dịch, về lúc nào vậy.
- Vừa về, bộ anh kết bà Trúc này hay sao mà chương trình nào của bả cũng xem thế?
- Hỏi chi mày. Sao, Diệu Thủ Bốc Phân của tao lợi hại chứ.
- Móc được mấy món đồ chơi thôi, chả sờ mó được gì.
- Lúc mày móc Cá đông lạnh có biết không?
- Hoàn toàn không biết.
- Lợi hại là ở chỗ đó. Vô hình vô bóng, dối thiên lừa địa, che trời vượt biển.
- Em thấy hối hận vì đã bỏ 50 ngàn ra học, rõ ràng là lại bị anh cho ăn thịt lừa.
- Diệu Thủ Bốc Phân vốn là tuyệt kỹ kiếm ăn của Bảy cụt khu bến xe phía Bắc. Nhờ vào nó mà ông ta trở thành Vua móc túi những năm 90. Sau khi ông ta chết thì tuyệt kỹ này thất truyền, tao là người duy nhất học lỏm được món này. Mày biết không, bao thằng dâng bạc triệu cầu xin truyền nghề mà tao không thèm dạy, nể tình anh em tao mới dạy ày, lấy có năm chục lệ phí kêu ca cái gì? Giờ muốn học món Thiên Nhĩ Ma Công không, thêm năm chục nữa thôi, học xong có thể nghe tiếng đoán hình, thiên biến vạn hóa.
- Cả nhà em giờ còn đúng bốn mươi hai ngàn thôi này. Học cái gì chứ.
- Nếu mày muốn học tao ày mua chịu. Cầm lấy bí kíp đi, khi nào có tiền giả tao.
- Ờ, mà món này có hiệu nghiệm không?
- Tao học tám năm vẫn chưa lĩnh hội hết.
- Sặc, vậy em học đến bao giờ?
- Tùy vào tư chất thôi, tất cả là do chữ Ngộ. Diệu Thủ Bốc Phân tao tu luyện sáu năm mới được 8 phần, mày tu luyện hai tiếng đã ngang ngửa tao. Coi bộ tư chất mày rất khá. Chắc luyện nhanh thôi.
- Ờ để em thử. Ủa, mà sao giờ này bà Huệ vẫn chưa xuống thu tiền số. Gần bảy giờ tối rồi mà.
- Đi đón con rồi. Hôm nay thằng Tú về.
- À ra vậy.
Vợ chồng Toản Hường có duy nhất một cậu con trai tên là Tú. Cu cậu năm nay 19 tuổi, hiện đang học ở Sài Gòn, lâu lâu nhớ nhà lại xin nghỉ về thăm cha mẹ, nghe đâu cậu Tú này học lực rất bá đạo, luôn được bạn bè xếp vào hàng quái vật.
- Ông Toản bảo tao mai quán đóng cửa đi chơi. Hai vợ chồng ổng rủ tao, mày lên Đà Lạt picnic, mày đi không?
- Thôi, em không đi đâu, trước lên Đà Lạt hoài, ngán rồi.
- Ờ vậy ở nhà để tao đi. Mai 5h đã lên tàu rồi, mày ở nhà tự làm đồ ăn sáng đi.
o0o
- Lâm, con...con đi đâu suốt đêm qua thế? Mau vào nhà đi, trời ơi sao mặt mũi hốc hác thế này.
Thằng Lâm hai mắt đỏ hoe mỉm cười nhìn ba nó, ông cứ bảo nó hốc hác trong khi mặt mũi ông cũng chẳng khá hơn. Có lẽ, cả đêm hôm qua ông cũng không ngủ, thậm chí cả đêm xách xe đạp đi tìm nó.
- Vào ăn cơm đi con, ba làm món đậu rán cho con đây, còn có cả mắm cà nữa. Nhân lúc cơm còn nóng mau ăn đi con....con không thích à, hay để ba đạp xe ra chợ mua thịt về luộc nhé, ba vô tâm quá, một bữa cơm mà chả có tí thịt nào cả...
- Không ba ạ. Thế này là ngon lắm rồi, con không cần thịt cá gì đâu. Chỉ cần hai ba con mình cùng ngồi ăn với nhau là được.
- Ơ...ơ...à ừ, được, vậy mau ăn đi con. Ăn xong thay quần áo ra, bẩn hết cả rồi, để tí ba giặt cho.
Gương mặt ông Phan hiếm khi vui như hôm nay, nụ cười của ông cũng hiếm khi vui như hôm nay, và tâm hồn lại càng hiếm khi vui như lúc này.
- Ba, con đã trả chiếc điện thoại lại cho Đông rồi. Ba nói đúng, ở đời không ai cho không cái gì, có lẽ con không nên nợ Đông quá nhiều... Và ba ạ, con còn nhận ra, ở đời ông trời không cướp không của ai cái gì, ông đã mang mẹ đi rồi, nhưng ông còn để lại cho con một người cha tuyệt vời hơn cả...
Đàn ông trung niên hiếm khi khóc, những người bạc nửa đầu lại càng không....nhưng dù có kìm nén thế nào ông Phan cũng không ngăn được giọt nước mắt trên mi... vì đó là giọt nước mắt hạnh phúc của tình phụ tử.
o0o
- Phụng, anh đi đâu từ chiều tới giờ?
- Dạo đường biển thôi. Lượn lờ qua khu chài lưới.
- Sao anh đi mà không nói với ai một tiếng.
- Từ Ba Đảo tới Trần Nhật Duật ba phần tư đất là của anh, toàn bộ khu chài đó anh muốn đi cũng phải xin phép sao.
- Anh cũng biết là mình lắm kẻ thù sao còn đi ra ngoài một mình, anh không nghĩ cho bản thân mình cùng phải nghĩ cho em và mọi người chứ.
- Anh đã thay đổi thế này ai còn nhận ra được, em lo xa quá đấy.
- Đó là đề phòng, không phải lo xa, không thể chủ quan.
- Đừng cáu gắt với anh, em cho người theo dõi anh anh không trách em là may rồi đó.
- Chính vì chuyện đó em mới tức giận. Phục Hổ bảy năm nay là vệ sĩ thân cận của anh, em bảo anh ý đi bảo vệ anh, anh không muốn thì thôi sao phải móc mắt, cắt lưỡi, chọc thủng màng nhĩ của người ta. Anh thật là quá độc ác.
- Em nói đúng, anh độc ác, đó là bản chất của anh. Theo anh thì sống, chống anh thì chết. Vệ sĩ thân cận của anh mà lại nghe lệnh người khác theo dõi anh, anh chưa giết chết nó là may đấy.
- Người khác? Anh nói vậy là sao? Em là vợ anh mà, em không có quyền quan tâm chồng em sao.
- Quan tâm và kiểm soát khác nhau hoàn toàn. Chồng của em đã chết rồi, anh đã là con người mới, anh chỉ coi em như em gái thôi.
- Em...em gái? Phụng, anh...anh không thể đối xử với em như vậy. Em đã vứt bỏ tất cả sự nghiệp ca hát...vứt bỏ sân khấu...vứt bỏ ánh đèn để theo anh. Ông xã...em biết em sai rồi, em chỉ tức giận nên quá lời, đừng giận em nữa.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má của Vy, cô ôm chầm lấy Phụng, ngả đầu vào vai Phụng như hồi hai người mới yêu.
Nhưng...tình cảm luôn phải đến từ hai phía, Phụng bây giờ đã không còn là Phụng xưa kia nữa rồi.
- Buông tay ra đi Vy, tôi mệt rồi.
- Em không buông, em không cho anh đi đâu hết.
- Tôi bảo cô buông ra.
- Em không buôn...á
Cả người Vy ngã nhào lên chiếc bàn uống trà, từng mảnh thuỷ tinh của ly tách vỡ vụn như chính trái tim cô vậy. Hai thằng mi Vy ướt đẫm bởi lệ tình đắng cay.
- Em đã làm gì sai?
- Không phải do cô, là do tôi.
- Không phải do anh, mà do thiên hạ, vì lũ khốn nạn đó mà anh trở thành như thế này. Và do cả thằng Đào đó nữa.
- Cô muốn nói thiên hạ ra sao cũng được, cô muốn nói tôi ra sao cũng được, nhưng đừng kéo Đào vào đây. Cũng đừng có ý định gì, nếu cậu ta có mệnh hề gì, cô là kẻ chết đầu tiên.
- Anh thay đổi thật rồi.
" Gạt nước mắt quên kỉ niệm và đừng nghĩ đến lúc ban đầu...
Cũng sẽ khó nhưng nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ quên mau"
- Phải.
- Phụng ngày nào trong em đã chết. Anh chỉ là một tên biến thái vô tình.
" ...cứ để mọi chuyện tiếp tục hiện diện ra trước mắt nhau...
Để rồi mai khi qua đời anh sẽ mỉm cười không còn đau...
Anh sẽ vẫn bên em nhưng chỉ với tư cách của một người bạn..
Và không ai có thể đọc xong chương này mà nói tình anh đã cạn..."
- Đúng, Phụng đã chết.
- Vậy Băng Ngư, anh coi em là gì?
" ...trong lòng anh vẫn sẽ còn và coi em là một vị trí xứng đáng...
Nhưng không Phận, Duyên mất chữ Phận khiến cuộc đời mình lận đận nên rất khó ở bên nhau...
Một ngày sau em sẽ có cuộc sống mới..
Thuyền theo gió để lại biển tình buồn và cứ thế ra khơi..."
- Không là gì cả!