Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

Khấu súng của tôi không thể nhả đạn đâu, đôi tay tôi đã tê cứng rồi, con tim cũng muốn cứng theo.
- Cá Đông Lạnh, là cô sao?
- Nhân Quả Đào, tại sao lại là anh?
- Tôi tới để giết Châu Phụng.
Tôi vừa nói vừa nhìn qua gã giặc Đài Loan, mẹ kiếp, tại sao Cá Đông Lạnh lại ở cùng hắn?
- Tôi hiểu rồi, vậy ra anh chính là sát thủ của Tổ Ám Sát Đại Nội, mà có lẽ còn là sát thủ hạng nhất. Hàng Long, đi ra ngoài đi, chúng tôi còn nói chuyện riêng.
- Vâng thưa anh Phụng.
Anh Phụng? Tại sao Châu Phụng lại gọi Cá Đông Lạnh là anh Phụng, tại sao Cá Đông Lạnh lại gọi Châu Phụng là Hàng Long? Chẳng có lẽ...
- Đúng như anh đang nghĩ đó, tôi là Châu Phụng.
- Không...không thể thế được.
- Người mà các anh truy đuổi là vệ sĩ thân cận của tôi, Hàng Long. Anh đã gặp qua anh ta lần trước rồi, là tôi cho người phẫu thuật khuôn mặt anh ta đó, mục địch là để tôi lên máy bay an toàn. Xin lỗi vì đã lừa dối anh.
Con tim tôi tê cứng xong muốn vỡ thành trăm mảnh luôn, tôi quẳng khẩu súng ra sàn rồi ngồi bệt xuống, chân tôi nó nhũn luôn rồi, sao ông trời cứ ép tôi vào hoàn cảnh khó xử vậy nè.
- Đào, tôi thực sự xin lỗi.
- Cô đi ra đi, đâu có gì mà xin lỗi, cô đâu có lừa gì tôi, đi ra đi, đừng lại gần tôi.
- Anh đừng như vậy mà, tôi thực sự xin lỗi đó.
- Cút ra.
Cả đời tôi chưa nạt gái đẹp một lần nào, và lần này là lần đầu tiên, các bạn không nhìn thấy cái mặt Băng Ngư lúc đó tội thế nào đâu, cả khuôn mặt bí xị ra, hai mắt thì ngấn nước, đáng thương hết sức.
- Đừng có khóc, cô khóc tôi cũng khóc theo luôn đó.
- Hức...chẳng phải anh tới để giết tôi sao, anh ghét tôi như vậy thì bắn đi.
- Nếu muốn bắn thì tôi đã bắn rồi, đừng có khóc nữa, lỗi là do tôi sai, tôi xin lỗi mà.
- Anh nói thật không đó?
- Thật chứ sao không, nào đừng có khóc nữa, ra đây cho ôm eo cái coi.
Tôi ngồi bệt dưới sàn, cái chân tê cứng, lúc đầu cứ tưởng do gặp Cá Đông Lạnh nên tim run, tay chân tê cứng, nhưng nghĩ kĩ hồi lâu mới biết hóa ra là do vết thương ở đùi mất máu quá nhiều lên mới vậy.
Cá Đông Lạnh ngồi ôm lấy một bên eo tôi, rúc vô lòng khóc thút thít như con mèo nhỏ.
- Anh biết con người thật của tôi, mà anh không ghét tôi sao, vẫn chấp nhận được tôi ư..
Cuộc đời tôi không biết đã nói dối bao nhiêu lần, coi bộ nói dối thêm lần nữa cũng chẳng chết ai.
- Sao lại ghét cô được chứ, Cá Đông Lạnh dễ thương vậy mà, Nhân Quả Đào sao mà ghét được.
- Anh nói thật không?

- Thật chứ, đem mạng sống ra dán tem đảm bảo luôn. Nếu cô không tin để tôi lấy con tim còn trinh ra cho cô coi nha.
Vừa thấy tôi lấy con dao găm ra làm bộ đâm vô ngực Băng Ngư đã đưa tay ra cản, cái khuôn mặt tội hết sức luôn.
- Đừng, đừng có làm vậy, anh khờ quá, là tôi thử lòng anh tôi mà.
- Lòng tôi lừa ai cũng được chứ không bao giờ lừa tôi đâu, yên tâm đi mà, đừng khóc nữa. (ọe)
- Được, tôi không khóc nữa. Đào nè, anh theo tôi về Đài Loan nhe, ba phút nữa máy bay của tôi tới rồi.
- Không có được đâu, tôi không thể về đó, tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, có chết cũng phải ở đây.
- Vậy tôi ở lại đây cùng anh.
Chết mẹ, dễ dụ vậy sao? Không biết Cá Đông Lạnh có thực sự là thằng cha giặc Đài Loan không nữa.
- Đừng nha, nhiều người muốn giết cô lắm.
- Rõ ràng là anh ghét tôi.
- Thôi được rồi, tôi đi cùng cô.
- Yeah, anh dễ ghét quá, hù người ta sợ muốn chết.
Không đi thì kêu tôi ghét cô ý, đi thì cô ý lại kêu tôi dễ ghét z.z
Trên bầu trời có tiếng cánh quạt máy bay, gió không biết từ đâu thốc tới tấp, thì ra là trực thăng của Băng Ngư.
- Đi thôi Nhân Quả Đào, tới Đài Loan cùng tôi.
- Lên trước đi tôi ra liền.
Thằng cha Hàng Long đã lên trước rồi, Băng Ngư, à quên Châu Phụng thì đang sơ hở, không chơi lúc này thì chơi lúc nào.
Tôi nhặt ngay khẩu súng trên sàn nhằm thẳng lưng Cá Đông Lạnh bắn,
Đoàng một phát. Ọc, sao nhắm Băng Ngư mà lại trúng Hàng Long là sao ta, coi bộ vụ mất máu quá nhiều làm tôi hoa mắt rồi.
- Sao anh bắn Hàng Long, anh dám lừa tôi?
Cá Đông Lạnh giật mình khi nghe thấy tiếng súng, cô nhỏ hết hồn khi thấy Hàng Long ngã từ trên máy bay xuống ban công. Chỉ một thoáng chần chừ một giây, cô nàng rút súng ra nhằm thẳng mặt tôi bắn, nhưng chậm rồi, tôi đã bóp cò trước.
Đoàng.
Oh my god. Quên là loại súng đặc chế của Sĩ già chỉ có một viên đạn. Đem theo hai khẩu xài hết hai viên rồi.
Cả người tôi đổ gập xuống sau khi trúng phải phát đạn của Băng Ngư.
- Đào, tại sao anh rút súng trước mà không chịu bắn tôi, lại còn cố tình để tôi bắn mà không chịu né.
Cái cô nàng này thiệt tình, bắn người ta xong hỏi sao không né, tôi né được tôi đã né rồi. Một phát ở đùi đã đủ chết, giờ thêm phát ngay ngực, sao ông trời cứ ép tôi vào thế bí vậy nè. Nhìn cái bản mặt của Băng Ngư nước mắt tèm lem mà tôi mủi lòng...và chỉ trong 0,0001s, tôi đã ra phán quyết cuối cùng...lừa cô nàng thêm một lần nữa.
- Sao mà anh bắn được, bắn vào mặt em...đau lòng của anh...(ói)

Phụ nữ đều có một điểm chung...khoái nghe nịnh.
- Đào, em có lỗi với anh.
- Đừng có khóc nữa mà, anh sắp chết rồi, đừng lo cho anh, mau đi đi, để xác Hàng Long lại cho anh là được.
- Anh lấy xác Hàng Long chi vậy?
- Có người chết cùng nó mới vui, em mau đi đi, hãy quên một kẻ như anh đi.
- Cả đời em sẽ không quên được anh đâu, anh có tâm nguyện gì cứ nói với em, em sẽ giúp anh hoàn thành.
- Anh chỉ muốn em sau này đừng về Việt Nam nữa, đừng làm hại bất kể ai, hãy sống tốt và tự chăm lo cho bản thân mình, chỉ như vậy ở suối vàng anh mới an lòng, đi đi em....
- Em hứa với anh...Đào...mở mắt ra nhìn em này, đừng nhắm mắt.
Mệt với con nhỏ này nha, mất máu gần chết mắt muốn tịt luôn rồi mà cứ bắt mở mắt là sao.
- Anh yếu lắm rồi, đi đi, hãy sống tốt và chăm lo cho bản thân mình, vĩnh biệt..
Nói xong tôi nhắm mắt làm bộ ngủm, coi bộ không giả chết thì con nhỏ không chịu đi.
- ...Đào, xin lỗi anh vì tất cả, lo xong chuyện bên kia em tìm anh, ráng đợi em ở bên kia thế giới nhé, em sẽ sớm gặp anh....
Tôi nghe tiếng trực thăng ù ù bên tai, rồi từ từ không gian yên tĩnh trở lại, coi bộ đã đi rồi...mệt quá, mắt muốn tịt luôn rồi...
...chợt có tiếng Sĩ già và chú Phan.
- Đào, mày chết rồi à, huhu sao mày ra đi sớm thế.
- Anh thiệt là mắc dịch đó anh Sĩ, hỏi câu hãm tài vậy.
- Ủa chưa có chết hả. Làm tao buồn hụt.
- Sao chết được.
Tôi lật đật ngồi dậy cởi cái áo chống đạn ở bên trong ra.
- Trước khi đi chị Trúc kêu em mặc cái này rồi.
- Té ra là vậy, mày thiệt là sống dai.
- Quá khen. Ủa chú Phan, hóa ra chú là thủ lĩnh Tổ Hộ Vệ Mật Thám hả?
Ông chú già nở nụ cười thánh thiện ngó tôi.
- Đừng nói mấy chuyện đó nữa, mày sống là tốt rồi.
- Ừm, coi bộ chú với anh Sĩ giảng hòa rồi hả.
- Tạm thời thôi.

- Vậy cũng tốt.
- Châu Phụng đâu?
- Đi rồi, nhưng có để lại xác thằng hàng nhái, anh Sĩ, đem nộp cho chị Trúc đi, không ai biết đâu.
- Ờ ờ, công nhận mày làm hay thiệt, chiến công của mày đúng thật là hiển hách, có yêu cầu gì không?
- Đương nhiên là có.
- Gì?
- Gọi cho em tổ cứu thương.
- Ế..ế Đào tỉnh lại coi, đừng làm tụi tao sợ.
o0o
23h34
Vết thương ở bắp đùi tôi đã được băng bó cẩn thận, viên đạn đã được gắp ra, ngồi trên xe lăn mà tôi thấy mình oách quá xá, nguyên một thàng lính của Tổ Ám Sát Đại Nội cha nào cha nấy đều muôn xin chữ ký của tôi. Lần này trở thành anh hùng rồi.
- Đào, em đúng là rất giỏi đó.
- Có gì đâu chị Trúc, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà. Mấy anh em kia sao rồi.
- Đã được Tổ Hộ Vệ Mật Thám trả về, lần đầu tiên trong lịch sử của hai bang phái hợp tác với nhau mà không chết một ai, chỉ có bọn Đài Loạn bị giết thôi.
- Công này là của anh Sĩ đó, phải không anh Sĩ.
- Đương nhiên rồi, không của tao không lẽ của mày.
- Đệ Nhị đâu rồi?
- Nó đang ở bên kia, sau khi nó cứu sống thằng Phúc thằng Thao của Tổ Hộ Vệ Mật Thám, bọn bên nó tôn nó lên làm thánh luôn, cảm ơn rối rít.
- Chuyện chú Phan thế nào?
- Phan già hả, bên kia kìa.
Ngó qua bên chú Phan tôi thấy ổng đang đứng với một nhóm thanh niên, ổng đang khoác vai một cậu nhóc, hình như là con của ông chú già.
- Tước à, chú không ngờ mày làm nhanh vậy, loáng cái đã cứu được thằng Lâm.
- Thì lúc 23h10 con nghe thấy tin Châu Phụng lên máy bay an toàn là con cứu Lâm ra liền mà. Trên trời dưới đất mặt trăng, chú Phan, lần này chú làm ngon quá.
- Không phải một mình chú đâu, trả mày hai cây hàng nè Xám, đúng là hàng chất lượng đó.
- Cả đao cả kiếm đều không dính mùi máu tanh, chú xài sao mà hay vậy?
- Hahha bí mật. Lâm cám ơn các anh đi con.
- Dạ em các anh, đặc biệt là anh Tước.
- Hehe không có gì.
Hai cha con chú Phan vừa đi khỏi, thanh niên tên Xám đã quay ra người mặt trắng nói nhỏ.
- Mày lừa cha con họ đúng không?
- Ừm.
- Mày lừa kiểu gì thế?

- Thì thuê hai thằng đóng thế giả dạng công tử ăn chơi, xắp xếp mấy nhân chứng giả, cả chiếc xe cũng giả, thằng Lâm khờ lắm, dùng một tí mẹo là nó tin mình đã giết người. Xong tống vô cái nhà đá rồi kêu là trại tạm giam của tỉnh, thế là lừa được ông Phan.
- Sao mày ác vậy.
- Trên trời dưới đất mặt trăng, không làm vậy sao ông Phan chịu giúp.
- Mày làm vì nhỏ Vy đúng không?
- Tầm bậy.
- Đừng có chối, mày yêu nó rồi.
- Tầm bậy tầm bậy tầm bậy hết sức.
- Kaka, rõ ràng là yêu rồi.
Chẳng hiểu họ nói gì nữa, mà thôi, xài Lục Nhĩ Ma Công tiếp chắc đứt hơi quá. Sao ngó ai cũng thấy mặt vui hết vậy nè.
- Anh Sĩ.
- Gì đó con mẹ già.
- Đừng gọi người ta là con mẹ già, tui vẫn còn trẻ mà, gọi là em đi.
- Rảnh quá. Giờ mọi chuyện đã xong, bà giải tán Tổ Ám Sát Đại Nội đi được không.
- Đương nhiên là được, giờ Châu Phụng đã chết, không ai cản trở mấy vụ bất động sản của em, thoải mái làm ăn rồi, mấy anh em trong băng cũng có việc làm, đâu cần phải bán mạng kiếm tiền.
- Tốt đó, ít ra bà cũng còn nhân tính.
- Hay anh cưới em đi.
- Dễ dụ quá, tôi có người yêu rồi, trẻ hơn bà mười tuổi, lại sinh đẻ tốt không phải tìm con nuôi như bà, tên là Hương đó.
- Hức...hức T__T
- Nhưng có thằng cha này độc thân nè, để tôi giới thiệu cho bà.
- Ai vậy?
- Ê thằng Sĩ nhìn gì đó mày.
- Nhìn cái đầu mày đó thằng Phan, tao có con mẹ ế chồng muốn giới thiệu ày, chịu không?
Ngồi trên xe lăn quan sát mọi chuyện mà thấy mừng quá xá mừng, ai cũng hanh phúc hên trơn, ân oán đã được giải, không còn đối địch với nhau nữa, vui ghê, haizzz mà sao ai cũng vui mình tôi buồn là sao?
Ý, có ai gọi nè.
- A lô.
- Đào hả, chú Toản nè, chú gọi để xin lỗi mày vụ lần trước nha, hóa ra thằng con chú chơi bời đâm nợ nần, bày kế rủ chú lên Đà Lạt để nó ở nhà móc két. Là chú trách lầm mày rồi, nếu mày tha lỗi cho cô chú thì ngày mai về làm lại nha.
- Thiệt hả, chú nói thiệt hả. Dạ dạ, mai con về liền, con cám ơn chú.
Cuộc đời nó là như vậy đó, cứ luôm mỉm cười đi, đời còn nhiều niềm vui mà...kakakaka
Cafe Tản thẳng tiến, ýa huu...ú.....ú.......~~
END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận