Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

- Chu choa, anh Sĩ coi nè, sáng nay bán được gấp đôi hôm qua luôn, đông khách dễ sợ.
- Mừng cái gì chứ, đông khách chạy mệt muốn chết, mày ra kéo bạt lại đi, buổi trưa nắng gắt lắm.
- Biết rồi mà. Ế, ông bà chủ tới rồi.
- Ah ha, anh Toản chị Huệ, túi gì mà to vậy, để tôi xách dùm cho.
- Là đồ cúng đó anh Sĩ, hôm nay rằm rồi, tí anh đem cúng hộ tôi nha.
- Hehe được được. Cúng nhiều như vầy, thần tài sướng lắm nha.
Hai người vừa tới là vợ chồng Toản Huệ, bà Huệ mới có 40, nhưng ông chồng thì đã 58. Vì gọi ông chồng bằng chú nên tôi bắt buộc phải gọi bằng cô.
- Cô Huệ nhìn coi, dạo này quán bán đắt hàng lắm đó.
- Đúng là làm ăn khá hơn trước rất nhiều. Ông xã, từ ngày có thằng Đào quán mình làm ăn phát đạt hơn rất nhiều.
- Hà hà hà, cứ thế mà phát huy, chăm chỉ làm việc ắt sau này sẽ thành công.
- Cám ơn chú Toản nha, con được vậy là nhờ anh Sĩ đó.
- Đúng đó anh Toản, toàn tôi dạy nó đó. Thằng này nó lanh hơn mấy thằng trước, cái mồm dẻo quẹo, khách nào cũng ưa.
- Vậy sao? Tháng này tui tăng thêm lương cho anh và thằng Đào.
- Yeah!
- Yeah!
oOo
- Anh Sĩ, tới giờ ăn trưa rồi, muốn ăn gì đây?
- Mua tao hộp cơm gà đi, nhớ mua quán bà Mai, mua quán khác tao không ăn đó.
- Tại sao? Có phải kết bả rồi không?
- Kết cái đầu mày, con mẹ đó mập như heo, sao lọt vào mắt xanh của tao.
- Vậy tiêu chuẩn của anh thế nào?
- Mắt to da trắng mặt trái xoan, thân hình cân đối, ăn nói có duyên tính tình điềm đạm.
- Hơn bốn chục tuổi mà còn mơ mộng sao, nhìn cái bụng anh đi, to hơn ông địa.
- Bụng to là tướng làm quan, bé bụng có mà vác than cả đời.
- Câu này là ai nói vậy?
- Xuân Hinh chứ ai, mày không biết sao?
- Không, em là fan Hoài Linh.
- Có thích Đan Trường không?
- Có. Thần tượng của em đó.
- Vậy ít ra tao và mày còn một chút chung quan điểm.
- Anh Sĩ nè, có chút thắc mắc, trả lời dùm em đi.
- Nói.
- Tại sao dù có đau ốm hay bệnh tật nhưng mỗi sáng anh vẫn dậy nấu đồ ăn, còn trưa và tối thì nhất quyết ăn đồ tiệm vậy?
- Hỏi cái đầu mày, tao đã nhắc bao nhiêu lần là đừng có thắc mắc chuyện này, sao mày thích tọc mạch vậy chứ.
- Êy êy đừng nóng giận như vậy chứ, á làm ơn bỏ con dao xuống đi, em không nói nữa là được chứ gì.
- Mau đi mua cơm đi. Và đừng bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt tao. Đừng bao giờ nhắc đến nó nữa.
Không hiểu sao mỗi lần tôi hỏi anh Sĩ vấn đề này là ổng lại phát điên, mỗi lần như thế cái mặt ổng lại hầm hầm lên, đúng là rất đáng sợ. Tôi chạy bán sống bán chết luôn. Nhưng tôi đâu có hay, mỗi lần tôi hỏi chuyện đó, mắt anh Sĩ lại đỏ hoe, ổng tức giận...chỉ để che đi sự yếu mềm...ổng vùng vằng quát tháo....chỉ để tôi không nhìn thấy nỗi buồn xa xăm...
Khu xây dựng Phố Đỏ
Giữa trưa nắng một người đàn ông ốm yếu tóc bạc trắng hì hụi bốc từng bao xi-măng chuyển từ xe vào kho hàng, chuyển xong hơn tấn hàng ông đang định nghỉ ăn cơm trưa, tay quản thúc lại tiếp tục thúc ép ông đẩy đống xe cát bên khu B. Cái áo cũ mèm đã ướt đẫm mồ hôi, con người già nua tóc muối tiêu lại tiếp tục công việc.
- Cố lên nào, còn sáu xe cát thôi, làm xong sẽ được ăn thôi...á
- Ế ế, ông Phan, có cái xe cát mà cũng đẩy không xong, đổ hết rồi, ông làm ăn kiểu gì đó.
- Chuyện gì vậy anh Thắng?
- Cậu Sáu, cậu coi nè, cái lão Phan này hơn năm mươi tuổi còn thích làm nặng, tôi đã bảo ổng nghỉ việc mà ổng cứ cắm đầu vô làm.
- Ra vậy, để đó cho em đi.
Thanh niên to cao tên Sáu mặc áo sơmi kia chính là chủ khu công trình này, tuy mới 23 tuổi nhưng đã được xét vào lớp nhân vật thành đạt.
- Chú Phan, con đã khuyên chú nên tìm việc nhẹ mà làm, sao cứ nhất quyết làm ở đây vậy.
- Cậu Sáu à, tôi....
- Không có ai cứ gọi con là Cò Sáu được rồi, vô trong uống nước đi.
- Cám ơn cậu nha, nhưng còn đống cát này.
- Thằng Vương đâu.
- Em đây anh Sáu.
- Dọn đống cát này hộ anh nhen.
- Yes sir!
o0o
- Để cậu Sáu phải úp mì cho tôi ăn, thật ngại quá, số tiền lần trước cũng chưa có trả hết cho cậu.
- Đã bảo không có ai chú cứ gọi con là Cò Sáu mà.
- À à chú quên.
- Ăn mì đi, để nguội mất ngon đó.
- Ừm ừm.
- Thằng Lâm học hành sao rồi?
- Vẫn ổn, chú tính cho nó đi học ở trường NewC của Pháp.
- Có nhầm không, trẻ con Phố Nhậu đều học Yết Kiêu, chú cho nó học NewC làm sao gánh nổi, một học kì tính cả tiền sách vở cũng chục chai đó, chưa kể tiền phát sinh và tiền học thêm.
- Những chuyện đó chú biết.
- Vậy sao còn cho nó học?
Ông Phan vừa lấy tay áo lau mồ hôi trán, vừa thở dài.
- Chú muốn nó có tương lai, chú không muốn nó sau này lại khổ như chú.
- Chú năm nay đã 50 tuổi rồi, tiếp tục làm nặng vậy sợ không sống qua tuổi 55 đâu.
- Không sao, lúc đó con chú đã 21, nó có thể tự nuôi bản thân mình.
- Chú cố chấp thiệt, nghe con đi, cho nó học Yết Kiêu ý, học trường tây lo không có nổi đâu.
- Chú lo được mà.
- Không được đâu.
- Được mà.
- Không được đâu.
- Được, chắc chắn là được.
- Con hết cách với chú. Alô, Luân cận à, bên mày còn việc không, cho ông chú tao qua làm. À rồi ok. Mai chú qua bên xưởng gỗ Bắc Đẩu làm nha, lương ít hơn 300 nhưng việc nhẹ nhàng hơn.
- Chú cám ơn mày nhen Sáu, ơn mày chú nhớ mãi không quên.
- Chú đừng nói vậy, từ nhỏ con đã không có cha, nhìn chú thương thằng Lâm vậy con cảm động lắm, thực sự rất phục cái nghị lực của chú. Thằng Lâm đã lớn, chắc chắn nó sẽ hiểu và phấn đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui