Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

Bỏ tí thời gian like page Tàng Thư Viện nha mọi người
" Đặt bút viết về thế giới muôn màu không chỉ hai màu trắng đen...
Xã hội rối ren biết sống sao cho tròn...
Trời sinh nai sao còn sinh cọp, trời sinh cỏ sao còn sinh voi....
Vùi đầu nhốt mình trong bốn bức tường tự kỷ với Pc hay bước ra xã hội...
Sống một cuộc đời an nhàn đạm bạc hay đấu tranh để rồi bước lên thảm đỏ với chiếc áo công danh tiền tài.
Cơn mưa ngang qua cho em gặp anh...
Cơn mưa xa lạ cho anh gần em...
Cơn mưa xia kia làm anh mất em"
- Anh Sĩ, kết quả thế nào?
- Đương nhiên là thành công rồi, tao đâu có như tụi mày. Nhìn coi, số điện thoại đây.
- Anh thiệt là lợi hại, có ăn gian không đó.
- Tao mà thèm ăn gian sao. Mau nộp thuốc đây.
- Ế, còn chưa phân thắng thua mà. Đào, tới lượt mày đó, ra đi.

- Tao đâu biết tán gái, thôi tao nhận thua, anh Sĩ vô địch đó.
- Ha ha ha, đương nhiên tao vô địch rồi.
- Như vậy sao được, mày ra đi Đào, không thể để tụi trẻ mất mặt trước ông già.
- Phải đó, ra đi thằng quỷ.
Tôi ngó qua Sĩ già thì thấy ổng nháy mắt một phát. Thôi đã giúp thì giúp cho trót. Lượn đủ 10p rồi vác mặt mẹt quay về cũng được.
- Ờ, ra thì ra.
- Thể hiện đi, tụi tao theo phe mày.
- Ờ, cho Sĩ già biết mặt đi.
Điều làm tôi khác biệt với ba người họ đó là tôi đã có bạn gái, hay chính xác là độc thân nhưng đã có mục tiêu. Cô bạn này tên Nhung, là bạn cùng bàn từ hồi cấp 2 của tôi, hai đứa thân nhau dã man, từ ngày tôi toạch đại học Nhung luôn ở bên cạnh động viên, giúp tôi có động lực trong cuộc sống. Hiện nay Nhung đã đi làm rồi, quản lý một quán cafe ở trung tầm thành phố.
Mặc dù chưa ai ngỏ lời nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được tương lai rồi, chắc chắn là sẽ đẹp đôi như Uyên ương hồ điệp vậy, hắc hắc (khi dâm ý xuất hiện tôi thường cười hắc hắc hay cho he he )
Ờ, nãy giờ mải kể chuyện mà quên nhiệm vụ chính nha, sàng tới sàng lui người ta tưởng khùng nữa thì mệt, giả vờ tán đại một em đi. Mà biết tán sao cho nó không yêu đây, chẳng may tán chơi yêu thật thì người đầu tiên giết tôi Sĩ già, sau đó là em Nhung, ai da, thiệt là khó xử.
- Xêko, coi bộ thằng Đào đứt rồi, nó đi tới đi lui không ve được ai hết.
- Má, vậy là đưa hết thuốc cho Sĩ già rồi, tức ói máu. Ủa! Nước gì vậy?
- Đâu, nước gì? Á, mưa to quá, chết mẹ rồi.
Ào ào ào
Quên nói với mấy độc giả sự bá đạo của thời tiết Nha Trang, thời tiết ở đây như bà chằn đến ngày kinh nguyệt vậy, khó đoán hết sức, vừa mới trời sao trăng sáng mà ào một phát mưa như trút nước. Ủa, Sĩ già với tụi Sếu chạy đâu mất rồi.
- Trên trời dưới đất mặt trăng, ông trời lại khóc nữa sao?
Tôi chạy vội vào một bến chờ xe bus, vừa chạy vô đã thấy có một tên mặt trắng mặc đồ vest hàng hiệu ngồi nhai bimbim. Thằng cha này nhìn rất quen, hình như gặp trên TV mấy lần.
Vội vàng quáng quàng chạy không hiểu thế nào tôi trượt chân té cái uỵch, khốn nạn không, bồ đồ Comfort thơm phức ăn trọn đống sình.
Khoan, chưa có sao.
Ngay lúc tôi sắp ụp mặt xuống đất thì một bàn tay mềm mại kịp thời đỡ lại. Bàn tay trắng như tuyết, một mùi hương quyến rũ thơm phức truyền từ khứu giác lên não bộ. Tía má ơi, đập vào mắt tôi là một bộ ngực vĩ đại trắng phau, nước mưa thấm ướt chiếc áo sơ mi khiến vải mỏng bám chặt da thịt, khe ngực sâu hun hút đầy khiêu gợi, mĩ cảnh nhân gian chính là đây.
- Ực...cám ơn nha.
Bộ ngực đã mê rồi, khuôn mặt còn mê hơn. Làn da trắng nõn nà, đôi mắt kiều diễm ướt át cùng cặp môi đỏ hồng. Ê Jesu, đây là Tiên nữ giáng thế hay Điêu Thuyền sống lại.

- Trên trời dưới đất mặt trăng. Alô, mày chết đâu rồi Quân Hoa.
Mải ngắm cô nàng mà tôi quên ở đây còn một thằng cha mặt trắng khoái ăn bimbim, gã này thực sự là rất quen, cái kiểu nói chuyện cứ mở mồm ra là trên trời dưới đất mặt trăng, thực sự là đã gặp ở đâu đó rồi.
- Nhanh lên mày, sắp muộn giờ bay rồi, giờ sang Cam Ranh luôn.
Tên mặt trắng vừa gọi điện xong thì có một chiếc xế hộp hiệu Mẹc tới đón, hắn vừa phi vô xe vừa cằn nhằn.
- Thằng Quân bảo vợ nó sắp sinh không đi được. Trên trời dưới đất mặt trăng, mày đánh xe ra tạp hóa mua tao mấy goi bim bim đi Xám.
Chả hiểu tụi đó nói gì nữa, mà cũng không quan tâm. Tôi ngó qua cô nàng bên cạnh một cái, ban đầu chỉ định liếc thôi, ai dè cứ nhìn một phát là dính chặt vô bộ ngực.
- Nãy cám ơn chị nha, tí nữa em ăn nguyên đống sình rồi.
Cô nàng không nói gì chỉ quay qua nhìn tôi cười. Đúng là người đẹp cái gì cũng đẹp, ngực đẹp mà cười cũng đẹp. Á, lại còn đưa ình khăn tay để lau nước mưa trên mặt, hắc hắc, đừng nói là kết anh nha.
- Cám ơn nhen, trời mưa to quá, không biết chừng nào mới về được nữa.
Cô nàng xinh gái không đáp lại chỉ quay qua tôi cười cười, ủa mà sao kì vậy ta, nhìn kĩ thấy khuôn mặt y như tiên nữ nhưng trong mắt lại có chút gì đó giống đàn ông.
- Chị hai, khăn của chị xịt cái gì mà thơm vậy?
*không trả lời*
- Có phải là thấy em rất đáng ghét nên không thèm nói chuyện đúng không?
*quay qua liếc*
- Nhìn em làm gì? Ê, mà tui thấy bà hơi khinh người nha.
*lấy ngón tay ve ve tóc, mắt tròn xoe*

- Chắc chắn bà bị câm rồi.
*lắc đầu*
- Khả năng cao bị cả điếc.
*vừa ngó vừa gật đầu*
- Nhìn cái gì, tui đẹp trai quá sao?
*vừa cười vừa gật đầu lia lịa*
- Wow, hiểu rồi, kết luận một câu tuy cô ngực to và rất xinh đẹp nhưng câm, điếc, hâm, ít ra là còn cặp mắt tinh tường.
Tôi vừa nói xong thì một chiếc ôtô đen bóng phóng tới đón cô gái. Á, không ngờ nhà giàu vậy đó, chiếc Roll đó giá bằng cả căn nhà chứ ít đâu.
- Ế, trả cô cái khăn nè.
Cô gái kì quái không nói chỉ thò tay từ cửa kính làm dấu bye bye tôi. Khó hiểu hết biết. Mà sao thời này ai cũng đi ôtô hết vậy, mấy người đi ôtô không sợ ướt, còn tôi đi bộ giờ mà về là cảm đó, tự nhủ bản thân đợi hết mưa rồi về vậy. Gọi cho Sĩ già coi ổng đang ở đâu ha.
Mỉm cười vì đời có lắm niềm vui
Tác giả: Ka Giầy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận