Nghe vậy, Hứa Thịnh bừng tỉnh, “Tôi nói mà, sao cậu có thể nhận lỗi trước cơ chứ, thì ra đến để xin xỏ.
Sao vậy, tối qua có phải lại hại con gái nhà ai rồi, ra tay nặng quá nên mới cần thuốc tiêu viêm liều mạnh chỗ tôi à?”
Mạc Tiên Lầu bị Hứa Thịnh nói cho đỏ mặt, trước mắt lại hiện lên cảnh Tô Tuệ Anh bị mình đè lên ở trong xe, bèn lắc đầu lia lịa.
Lúc này nghĩ đến Tô Tuệ Anh làm gì chứ, anh ta nhíu nhíu mày, gắt lên với Hứa Thịnh: “Bớt nói nhảm đi, là anh em thì mau lấy ra đây nhanh lên.”
“Nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu đi, xem ra cô gái bị cậu hại chắc phải là hàng cực phẩm, không làm sao có thể khiến cậu đau lòng như vậy.
Được rồi, đưa cho cậu là được chứ gì, đợi đi, tôi đi lấy.”
Hứa Thịnh chép miệng lắc đầu một hồi rồi mới quay đi lấy thuốc cho Mạc Tiên Lầu.
“Đúng là lắm lời.”
Mạc Tiên Lầu lẩm bẩm.
Cầm lấy thuốc xong Mạc Tiên Lầu cũng không ở lại mà chạy như bay ra ngoài.
Điều này càng làm cho Hứa Thịnh tò mò, cô gái làm cho Mạc Tiên Lầu lo lắng như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì quá hiếu kì nên Hứa Thịnh liền lấy kính viễn vọng đứng bên cửa sổ đợi nhìn trộm Mạc Tiên Lầu.
Mạc Tiên Lầu nào biết Hứa Thịnh sẽ làm những trò như vậy.
Vừa ra khỏi bệnh viện, anh liền dừng xe ở đối diện bệnh viện, sau đó cầm lọ thuốc lấy từ chỗ Hứa Thịnh ra như thể hiến vật quý mà lắc lắc trước mặt Tô Tuệ Anh bị anh nhốt trong xe đang thở hồng hộc, “Ghé mặt lại đây, tôi bôi thuốc cho cô, tôi phải từ bỏ sĩ diện của thằng đàn ông để xin về cho cô đấy.”
Tô Tuệ Anh chỉ cho là anh ta đang huyên thuyên, bèn phản bác: “Không cần anh làm, tôi tự có tay.”
Lời xong cô liền lấy chiếc gương nhỏ vẫn luôn mang theo từ trong túi ra, nhưng không ngờ, vừa mở nắp đã thấy gương bên trong bị vỡ nát.
Lúc này Tô Tuệ Anh mới nhớ ra, trước đó cô bị Hoắc Anh Tú bắt lại đã dùng túi đập Hoắc Anh Tú, làm gương trong túi bị vỡ.
Mạc Tiên Lầu thấy vậy thì không nhịn được cười, lại nói lần nữa: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, cô cũng không muốn mang cái đầu heo này về gặp anh Trình Thiên chứ? Mau lại đây, tôi ghét nhất là con gái làm bộ ngại ngùng.”
“Anh mới là đầu heo.”
Tô Tuệ Anh lẩm bẩm, nhưng Mạc Tiên Lầu lại nói đúng nỗi lòng cô, bèn dứt khoát nhắm mắt ngửa mặt lên.
Chỉ là bôi thuốc thôi mà, chẳng có gì to tát, huống chi chỉ là bôi mặt thôi.
Thấy Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng đồng ý, Mạc Tiên Lầu dùng tay chấm chấm thuốc, nhẹ nhàng bôi lên má của Tô Tuệ Anh.
Làm vậy anh tất nhiên phải nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tô Tuệ Anh, vừa nhìn tay Mạc Tiên Lầu liền run lên, hô hấp trở nên nặng nề.
Theo lý mà nói, hai bên má Tô Tuệ Anh vừa đỏ vừa sưng, không đẹp một chút nào, nhưng các phần khác của cô không bị thương, lông mi vừa dài vừa cong khẽ nhắm lại, run nhè nhẹ như hai con bướm đang bay tung tăng, cái mũi nhỏ tinh xảo thẳng tắp, phập phồng theo nhịp hô hấp của cô, đôi môi căng mọng mềm mại như múi quýt mọng nước, bóng láng.
Mạc Tiên Lầu ngơ ngác nhìn, chỉ muốn hôn lên.
May anh vẫn còn lý trí, tự nhéo mạnh một cái lên bắp đùi, cơn đau khiến anh tỉnh táo lại đôi chút.
Nhưng anh không hề hay biết, cảnh này lại rơi vào tầm mắt Hứa Thịnh đang cầm kính viễn vọng đứng ở bên cửa sổ trên tầng của bệnh viện đối diện nhìn xuống.
“Bộp!”
Tiếng âm thanh rơi vỡ, Hứa Thịnh hung hăng đập vỡ kính viễn vọng đang cầm trong tay, anh nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ, bắt đầu bực bội đi đi đi lại trong phòng tự lẩm bẩm một mình.
“Mạc Tiên Lầu ơi Mạc Tiên Lầu, trước thì hiên ngang lẫm liệt dạy bảo tôi như vậy, giờ lại lấy thuốc của tôi đi lấy lòng Tô Tuệ Anh.
Đồ chết tiệt nhà cậu còn dám nói tình anh em với tôi! Giả dối, giả dối, tất cả chỉ là giả dối!”
Hứa Thịnh đạp đổ cái bàn trước mặt, gương mặt trắng bóc tản ra khí sắc âm u, trong con ngươi màu xám tro ánh lên tia nhìn sắc bén.