Không phải Giang Sa cô có cuộc sống khác thì không chịu nhận người thân nghèo khó của mình ở quê, thực ra là… có một số người một số việc trong quá khứ tuyệt đối không thể bị đào bới lại lên, tuyệt đối không thể để chồng hiện tại của bà biết được, để che giấu tất cả những chuyện này thì bà đang phải làm “một người phụ nữ xấu xa” vứt bỏ cội nguồn của mình: “Được, tôi nhớ rồi!”
Bà Tô gật đầu liên tục, tuy trên mặt thì tỏ ra vẻ khúm na khúm núm, nhưng trong lòng thì ghét cay ghét đắng, nếu như có thể, vĩnh viễn bà cũng không muốn để cho Giang Sa đi gặp chồng mình, trong này có quá nhiều ân ân oán oán rồi.
Giang Sa lấy áo khoác rồi lái xe chở bà Tô đi về phía bệnh viện tư nhân của Hứa Thịnh.
Thấy Giang Sa lại còn tự lái xe, bà Tô đứng một bên nhìn càng tỏ ra thêm đố kỵ mà oán hận, nhưng bà lại không dám thể hiện ra ngoài mặt.
Nửa tiếng sau hai người đã đến bệnh viện.
Lúc này người túc trực bên giường bệnh của ông Tô đã được đổi thành Tô Tuệ Vân.
Vì từ lúc ông Tô xảy ra chuyện đến nay, Tô Tuệ Anh vẫn ở trạng thái sốt ruột, lo lắng, sợ hãi sẽ xảy ra chuyện, cô vừa mới nắm lấy tay của ông Tô nói chuyện với ông ấy rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Sở Trình Thiên đã bế cô sang phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi rồi.
Tô Tuệ Vân với Tề Huynh vội vàng chạy đến, đúng lúc từ nhà vệ sinh quay lại thấy vậy nên đã ở lại thay Tô Tuệ Anh túc trực bên giường bệnh của ông Lâm.
Vì thế cho nên Giang Sa vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy Tô Tuệ Vân, theo bản năng nên cô đã nhầm Tô Tuệ Vân chính là Niêu Niêu của cô.
“Niêu Niêu…”
Nắm chặt lấy tay của Tô Tuệ Vân vì quá kích động, trong nháy mắt nước mắt Giang Sa đã rơi đầm đìa.
“Bà… Bà là ai?”
Tô Tuệ Vân bị Giang Sa làm cho hồ đồ, không khỏi quay đầu sang nhìn bà Lâm.
Bà Tô cũng sững người một lúc, sau đó trong mắt lập tức xoẹt qua một tia sáng điên cuồng, một suy nghĩ táo bạo bắt đầu được hình thành trong đầu bà, không do dự gì nữa, bà Tô vội vàng nháy mắt với Tô Tuệ Vân rồi nói: “Đây là cô của con tên là Giang Sa, là em họ của bố con, mau gọi cô đi.
”
Nhìn biểu cảm trên mặt của bà Tô càng khiến cho Tô Tuệ Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy quần áo hàng hiệu với đồ trang sức quý giá trên người Giang Sa nên cô dù có ngốc thế nào đi chăng nữa thì cũng nhận ra được người này chắc là người thân giàu có nào đó của gia đình cô, thế nên cô lập tức không do dự gì nữa mà gọi Giang Sa một tiếng ngọt sớt: “Cháu chào cô!”
“Ừm! Được, được rồi…”
Giang Sa gật đầu vui mừng.
Thoáng nhìn Tô Tuệ Vân, xinh đẹp thuần khiết, cho nên Giang Sa vừa nhìn đã cảm thấy yêu mến đứa trẻ này, chỉ là khi nhìn thấy bộ quần áo nhăn nhúm của nhân viên vệ sinh mà Tô Tuệ Vân mặc trên người thì sắc mặt của bà lập tức trở lên không vui.
Vừa trách bà Tô ngay đến cả một bộ quần áo tử tế cũng không mua nổi cho Tô Tuệ Vân vừa rút từ trong túi xách ra một tấm thẻ tín dụng màu vàng đưa cho Tô Tuệ Vân, chỉ nói là quà gặp mặt.
Tô Tuệ Vân đương nhiên mừng ra mặt nhận lấy tấm thẻ tín dụng rồi ngồi nói chuyện với Giang Sa một lúc xong mới đi ra khỏi phòng bệnh với bà Lâm, để cho Giang Sa có thể ở bên nói chuyện với ông Tô một lát.
Ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại, Tô Tuệ Vân lập tức kéo tay bà Tô lại hỏi: “Mẹ à, người phụ nữ kia là ai? Sao bà ấy mới gặp con lần đầu mà đã tặng con thẻ tín dụng rồi?”
Bà Tô ghé đầu lại sát cô rồi nói khẽ: “Con không cần biết bà ta là ai, nói chung bây giờ bà ta rất giàu, sau này nếu như có gặp lại bà ta thì cư xử lễ phép với bà ta một chút, ngọt miệng một chút, đảm bảo sẽ có lợi mà con sẽ không ngờ tới, lần này là thẻ tín dụng, lần sau có khi sẽ là kim cương, xe hơi, biệt thự cũng nên!”