Lúc này, Tô Tuệ Vân thấy người tới đã đi rồi bèn bò từ dưới bàn làm việc lên, thấy Tề Huynh đột nhiên thay đổi, mất hồn mất vía, cô ta nhịn không được chua chát nói: “Giám đốc Đỗ kia là ai? Nghe giọng có lẽ là một người phụ nữ già ba mươi tuổi, vì sao cô ta đưa cơm cho anh, chẳng lẽ các người có tình cảm với nhau?”
Tô Tuệ Vân vào công ty cũng không phải qua đường chính quy, vì vậy cô ta cũng chưa từng nhìn thấy giám đốc hành chính Đỗ Minh.
Vừa nghe Tô Tuệ Vân nói lời không tốt, Tề Huynh nhướng mày, bước mấy bước về phía trước, giữ lấy cằm Tô Tuệ Vân, sắc mặt mù mịt nói: “Cô nói ai là người phụ nữ già? Ba mươi tuổi thì thế nào? Cô có biết, nếu so sánh cô với cô ấy, cô chính là một đứa con gái gọi là hạ tiện để người ta vui vẻ tùy tiện kêu tới, mà cô ấy chính là một công chúa ưu nhã cao quý, hiểu biết lễ nghĩa lại rụt rè, cô căn bản không có tư cách đánh đồng với cô ấy, đừng nói ngay cả một đầu ngón tay của cô ấy cô cũng không sánh nổi, cho cô xách giày cho cô ấy cô cũng không đủ tư cách.
”
Tô Tuệ Vân nào đã từng nghe thấy những lời hạ thấp ác độc như vậy, huống hồ lại là từ miệng của người đàn ông vừa mới vui vẻ cùng cô ta nói ra, trên đời này sẽ không có một lời nhục mạ điên cuồng nào còn khiến một người phụ nữ phát điên hơn thế này nữa.
“Tề Huynh, tên khốn kiếp này, mẹ nó anh không phải là đàn ông, nếu người phụ nữ đó đã tốt như vậy, sao anh không đi tìm cô ta đi, sau này anh đừng mơ gặp mặt tôi, tôi cho anh chết.
”
Tô Tuệ Vân hoàn toàn nổi giận, cầm lấy đồ ăn Tề Huynh để trên mặt bàn hung hăng đập xuống đất, sau đó còn nhấc chân hung ác đạp mấy cái, cơm trưa yêu thương của Đỗ Minh lập tức bị đạp đầy đất.
Cô ta lại không biết, cô ta đập bất kỳ đồ gì khác cũng không có vấn đề gì, nhất định không nên đập đồ ăn Đỗ Minh cố ý đưa tới.
Cái này, Tề Huynh cũng nổi giận.
Lúc đầu hắn cũng rất phiền não, bị Tô Tuệ Vân kích như thế đã hoàn toàn bộc phát.
“Mẹ kiếp, một con kỹ nữ ghê tởm như cô, cho cô được voi là cô đòi tiên hả, nói tôi không phải đàn ông, bảo tôi đi chết, ha ha, tôi thấy cô là tự tìm cái chết đấy.
”
Tề Huynh hai mắt sung huyết, một tay bóp cổ Tô Tuệ Vân, một tay đã bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo trên người Tô Tuệ Vân.
Lúc này đây, hung ác thô bạo hơn bất cứ lần nào trước kia, quả thật là cưỡng bức trần trụi.
Khi Tô Tuệ Vân đi ra từ phòng làm việc của Tề Huynh ngay cả đứng cũng đã không vững, hai chân run lên, hai hàng máu tươi từ bắp đùi của cô ta chảy nhỏ giọt xuống mắt cá chân, sau đó chảy vào trong giày cao gót của cô ta, nhìn rất giật mình.
May mà tất cả mọi người vẫn đang nghỉ trưa, không có ai nhìn thấy.
Tô Tuệ Vân vịn tường công ty, từng bước một khó khăn đi ra khỏi công ty.
Cô ta không muốn tới tập đoàn FL quái quỷ này làm việc nữa! Cũng không muốn gặp tên cầm thú ác ma Tề Huynh này nữa!
Mà Tô Tuệ Anh sau khi ăn cơm trưa xong bèn nhân thời gian hai tiếng nghỉ ngơi vội vàng đến bệnh viện tư nhân của Hứa Thịnh thăm ông Lâm.
Ông Tô đã tỉnh nhưng còn rất yếu, bà Tô vẫn luôn ở trong bệnh viện, chỉ là vẫn luôn nghiêm mặt, ông Tô bị bà ta làm hại nằm trên giường không động đậy được, bà ta vẫn còn ở đó bày ra vẻ mặt không vui với người ta.
Ông Tô cũng lười để ý đến bà ta, mấy năm nay ông sớm đã quen với sắc mặt không tốt, mọi chuyện đều so đo của bà Lâm, do đó dù có tỉnh, ông cũng nhắm mắt lại làm ngơ.
Chỉ là trong đầu, lại một lần nữa giống như nhiều năm trước, điên cuồng nhớ đến Giang Sa, người phụ nữ xinh đẹp ông yêu từ khi còn trẻ tuổi ngây thơ đến tận tuổi xế chiều.
Sau khi Tô Tuệ Anh tới, thấy ông Tô nhắm mắt lại còn tưởng ông Tô đang ngủ, không lên tiếng quấy rầy, mà bà Tô thấy Tô Tuệ Anh tới, lập tức kéo Tô Tuệ Anh ra khỏi phòng bệnh, hỏi cô chuyện tối qua bà ta vẫn luôn muốn hỏi mà không có cơ hội.