Sở Trình Thiên và Hoắc Anh Tú gần như cùng lúc đẩy tay mấy người bà Lâm, Tô Tuệ Vân và Mạc Tiên Lầu, Hứa Thịnh ra, cùng đi về phía Tô Tuệ Anh.
Tô Tuệ Anh lui ra sau một bước, theo bản năng như muốn chạy trốn khỏi đó.
Nhưng hai tay của cô bị hai người đàn ông bắt lại gần như cùng một lúc.
“Anh bỏ tay ra, không cho phép anh động vào cục cưng của tôi!”
Sở Trình Thiên một tay kia hất mạnh tay Hoắc Anh Tú đang cầm lấy tay trái Tô Tuệ Anh, anh từ trước đến nay luôn dịu dàng nho nhã, lúc này, lại giận dữ nổi điên giống như một con sư tử.
“Người phải buông tay là anh đấy, Tuệ Anh là vợ chưa cưới của tôi, không phải là em yêu cái gì đấy của anh đâu.
”
Hoắc Anh Tú cũng không nhường chút nào nắm lấy cánh tay trái của Sở Trình Thiên đang giữ tay Tô Tuệ Anh, năm ngón tay bóp chặt, dùng hết sức lực, muốn làm cho Sở Trình Thiên thấy đau mà bỏ ra.
Tô Tuệ Anh bị kẹp ở giữa hai người đàn ông, bỗng thấy bó tay toàn tập, suýt nữa nổ tung.
Nhưng cô biết lúc này cô phải thật bình tĩnh, nếu không, cô mà xử lý không tốt, tình cảm giữa cô và Sở Trình Thiên có khả năng chấm dứt tại đây.
Hít một hơi thật sâu, để sức mạnh trong cô dần dần bình phục, Tô Tuệ Anh ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hoắc Anh Tú nắm tay cô không buông, lạnh lùng nói: “Hoắc Anh Tú, tôi đã hủy hôn với anh rồi, giữa chúng ta đã không còn liên quan đến nhau, anh bỏ tay ra đi.
”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Hoắc Anh Tú lập tức trở nên đỏ ngầu giống như một con thú, cơ mặt giật giật, cắn răng nghiến lợi nói: “Hủy hôn? Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của riêng em thôi, nhưng tôi chưa đồng ý, nói tóm lại Tô Tuệ Anh cả đời này phải là người phụ nữ của Hoắc Anh Tú tôi đây.
”
Sở Trình Thiên nghe thế cũng cười khinh miệt, nói: “Tôi vừa xem qua chứng nhận hôn ước của hai người, vốn dĩ không có bất kỳ hiệu lực nào về mặt pháp luật, vì vậy cho dù anh Hoắc Anh Tú đây có đồng ý hay không, hôn ước giữa anh và Tuệ Anh có thể được hủy một cách tự do, anh có thể tiếp tục quấy rầy, nhưng những lời mà hôm nay tôi đã nói với anh ở đây, nếu như anh vẫn không chịu buông tay thì chốn ngục tù đang mở cửa chào đón anh đấy.
”
Hoắc Anh Tú vừa nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, vừa nãy khi Tô Tuệ Anh còn chưa tới, hắn và Sở Trình Thiên đã xảy ra tranh chấp rồi, từ trong lời nói của bà Tô hắn cũng biết xuất thân của Sở Trình Thiên cũng chẳng phải dạng vừa, vì vậy hắn hiểu những gì Sở Trình Thiên nói tuyệt đối không đơn giản là một lời uy hiếp.
Bà Tô đứng một bên xem kịch vui, vừa nghe thấy Hoắc Anh Tú có thể vì Tô Tuệ Anh mà sắp phải ngồi tù, khuôn mặt già nua lập tức trở nên trắng bệch.
Tại sao đúng lúc này Hoắc Anh Tú và Sở Trình Thiên đều có mặt ở đây? Câu trả lời rất đơn giản, chính là do bà Tô cố ý sắp xếp.
Vì bà muốn chia rẽ Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên.
Chỉ là, bà không ngờ rằng sau khi Sở Trình Thiên biết được mối quan hệ của Tô Tuệ Anh và Hoắc Anh Tú, tuy rằng anh rất tức giận nhưng vẫn chấp nhận Tô Tuệ Anh, chẳng những không vì cớ đó mà giận dữ bỏ đi, sau đó chia tay với Tô Tuệ Anh, mà ngược lại còn dựa vào đó để tranh đấu đến cùng, không hề có ý định từ bỏ.
Sự phát triển của sự việc nằm ngoài dự tính của bà Lâm, bà chưa từng nghĩ rằng, Hoắc Anh Tú và Sở Trình Thiên lại tranh giành Tô Tuệ Anh đến mức điên cuồng không tự chủ được như thế.
“Mận Mận, con mau đi ngăn Nhất Phong lại đi, chúng ta đừng làm loạn lên nữa, cha con còn đang nằm trong đó đấy, cõn cãi nhau nữa sẽ ảnh hưởng tới cha con dưỡng bệnh.
”
Bà Tô cuối cùng cũng biết chủ kiến lần này của mình sai thật rồi, vội vã đẩy Tô Tuệ Vân đứng bên cạnh lên, ý muốn Tô Tuệ Vân giúp bà hòa giải.
Vậy mà Tô Tuệ Vân lại tức giận đáp: “Sao phải ngăn lại chứ, bây giờ anh ấy vì Tô Tuệ Anh mà đối địch với người ta, chứ có vì Tô Tuệ Vân này đâu, con không cho Hoắc Anh Tú ăn hai phát tát là may lắm rồi, còn muốn con đi giúp anh ta, đừng có mơ.
”