Nói xong liền quay đầu khập khễnh xoay người bỏ đi.
Nếu không phải bà Tô gọi điện nhất quyết bắt cô ta phải tới, nói là có một vở kịch hay lắm thì cô ta cũng chẳng tới làm gì, sáng nay bị Tề Huynh dày vò suýt mất nửa cái mạng, bây giờ mỗi lần cô ta bước đi nửa dưới đau đến mức sắp tê liệt rồi.
Bản thân cô ta khổ như thế còn chẳng dám nói ra, còn lòng dạ nào mà lo cho Hoắc Anh Tú chứ.
Có lẽ, chính Tô Tuệ Vân cũng không phát hiện ra, kể từ sau khi gặp Tề Huynh, cô ta đã không còn quan tâm si mê Hoắc Anh Tú như trước nữa.
Tô Tuệ Vân bỏ đi càng khiến bà Tô thêm hoảng loạn, vở kịch này là do bà tạo ra, nhưng bây giờ, bà lại chẳng biết nên kết thúc như thế nào nữa.
Chỉ có thể nghiến răng, mặt dày đích thân ra trận khuyên bảo: “Nhất Phong, thị trưởng Sở, mọi người đều là người một nhà, không cần làm lớn chuyện như vậy, nể mặt bà lão này đi, các cậu tạm thời dừng tay lại, chúng ta từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện nhé!”
Hoắc Anh Tú đang lo lắng vì không có lối thoát, đột nhiên thấy bà Tô cho hắn một cơ hội tốt như vậy, lập tức nghe lời bỏ tay Tô Tuệ Anh ra, nhưng miệng vẫn nhất định không chịu thua, gân cổ lên nói với Sở Trình Thiên: “Thật không ngờ anh đường đường là thị trưởng, lại thích hàng dùng rồi, ha ha, được, dù gì cũng là hàng dùng rồi, anh cần thì cứ lấy đi, sợ rằng sau này anh sẽ hối hận đấy, hứ.
”
Nói xong liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó vênh mặt lên nghênh ngang bước đi.
Sở Trình Thiên vừa nghe thấy từng câu từng chữ Hoắc Anh Tú nói ra đều đang lăng mạ Tô Tuệ Anh, ánh mắt liền lạnh như băng định xông lên cho Hoắc Anh Tú một trận.
Anh thực sự đã nhịn rât lâu rồi.
Chỉ là luôn bị hai người Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh kéo lại.
Mà lần này, anh lại bị kéo lại.
Nhưng người kéo anh lại, là Tô Tuệ Anh.
“Trình Thiên… “
Tô Tuệ Anh nắm chặt lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Sở Trình Thiên, lúc này, cô chỉ muốn từ từ giải thích với Sở Trình Thiên, cô không dám buông tay Sở Trình Thiên, cô sợ một khi đã buông tay, Sở Trình Thiên sẽ không còn là của cô nữa.
Vừa nghe thấy Tô Tuệ Anh gọi, cơ thể Sở Trình Thiên lập tức cứng đờ, cũng chẳng đuổi theo Hoắc Anh Tú nữa, anh xoay người, mỉm cười nói: “Em không cần nói gì hết, anh biết mà.
Vừa rồi anh chợt nhớ ra tối nay cha anh gọi anh về ăn cơm, chắc anh không ở lại bệnh viện cùng em chăm sóc bác trai được, anh đi trước đây.
”
Nói xong, nhẹ nhàng gạt tay Tô Tuệ Anh ra, sau đó xoay người bước đi.
“Trình Thiên… Trình Thiên…”
Tô Tuệ Anh đuổi theo hai bước, nhìn theo bóng lưng đang cố gắng chịu đựng nhưng vẫn hơi run lên của Sở Trình Thiên, trái tim Tô Tuệ Anh đau quặn từng cơn, đau đến mức không thể thở được.
“Trình Thiên, anh đừng đi, nghe em giải thích đã…”
Tô Tuệ Anh ôm hai đầu gối bất lực ngồi bệt xuống đất, không kìm được mà khóc huhu.
Trước nay Sở Trình Thiên chưa từng như vậy, để cô ở lại một mình, cho dù cha anh có gọi anh về ăn cơm đi chăng nữa, nếu đổi lại là lúc trước, Sở Trình Thiên nhất định sẽ khuyên cô, bảo cô cùng đi gặp cha mẹ anh, nhưng mà lần này… Sở Trình Thiên lại đi một mình.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt bà Tô lộ ra ý cười như có như không.
Xem ra kế hoạch này của bà cũng có chút tác dụng đấy chứ!
Mạc Tiên Lầu đứng một bên nhìn thấy Tô Tuệ Anh đau khổ ngồi trên mặt đất, không kiềm chế được mà đi đến trước mặt cô, móc từ trong túi ra chiếc khăn tay mà trước nay hắn luôn mang bên mình, không nói gì đưa cho Tô Tuệ Anh.