“Tổn thương tế bào thần kinh vận động, tổn thương s!nh lý đột ngột ở cổ.” Bác sĩ xem xét ảnh chụp phim cộng hưởng từ, chỉ vào một điểm sáng nhỏ trên đó: “Tủy sống bị k!ch thích dẫn đến tình trạng phù nề, nguyên nhân là vì không cung cấp đủ máu.”
Tạ Hựu Địch yếu ớt nói: “Bác sĩ, có phải tôi sẽ bị liệt không?”
Bác sĩ không cảm xúc gì, cầm một cây kim bạc châm vào một điểm huyệt trên đùi anh ấy.
Tạ Hựu Địch hét lớn, bật dậy khỏi giường: “Đau quá!!”
Bác sĩ bình thản nói: “Yên tâm, không liệt đâu.
Nhưng cậu phải ở bệnh viện mấy ngày để làm vật lý trị liệu.
Còn nữa, xoa bóp Trung y rất đặc thù, sau này nên chú ý chút.”
Thời điểm châm cứu, Tạ Hựu Địch cởi hết phần trên và nằm sấp trên giường, cả người bị kim châm hệt như con nhím: “Trác Dụ, tôi đúng là thiếu một hào của mười tám đời tổ tông nhà cậu nên cậu mới chỉnh tôi thế đúng không.
Mẹ nó, tôi bị oan gì mà lại có người anh em như vậy thế hả trời.”
Trác Dụ vuốt vuốt tóc sau gáy anh ấy: “Nói nữa là miệng có thêm hai cây kim nhé.”
“Cút cút cút!”
Trác Dụ lại vuốt tóc anh ấy, cười bảo: “Bớt giận đi, tổn thương gan đấy.”
“Phắn đi, chút tâm tư đó của cậu, có thể có tí tiền đồ không hả.” Tạ Hựu Địch chỉ hận bản thân ngu ngơ khờ khạo: “Chẳng phải cậu muốn lấy lòng Khương Uyển Phồn sao? Biết cô ấy bị bệnh ở vai, cậu lập tức học qua video, học đấm bóp các thứ.
Sợ cô ấy bị thương nên lấy tôi làm chuột bạch.
Cậu có bản lĩnh nhỉ, cậu chỉ biết khoác lác, sao cậu không nói thẳng với cô ấy đi.”
Dứt lời thì trông thấy bóng người đứng ở cửa.
Tạ Hựu Địch lớn họng nói: “Vừa khéo người trong cuộc đến rồi, cậu phân xử công bằng đi.”
Trác Dụ kinh ngạc hỏi: “Sao em cũng đến đây?”
Mọi chuyện trùng hợp như vậy đó.
Lúc thấy xe cấp cứu đi ngang qua, Lữ Lữ sực nhớ ra mẹ Tạ Hựu Địch có đặt một bộ đồ nhưng vẫn chưa đến lấy.
Sau đó gọi điện thoại mới nghe Tạ Hựu Địch đau khổ nói mình phải vào phòng cấp cứu.
Khương Uyển Phồn cầm bó hoa, sắc mặt lúng túng: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Ổn cái gì mà ổn! Sắp liệt luôn đây.” Tạ Hựu Địch tủi thân vô cùng: “Biết xương cổ cô đau nên cậu ta chuyển nghề làm thợ đấm bóp kia kìa.
Cô có cảm giác gì hả Tiểu Khương?”
Trác Dụ nhức cả đầu, tên này trực tiếp quá rồi đấy.
Khương Uyển Phồn cũng không ngờ là lý do này, cô buồn cười nói với Trác Dụ: “Thì, cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ.”
“Cảm ơn nhiều rồi, cô phải mời cậu ta ăn bữa cơm!” —- Tạ Hựu Địch, lối suy luận logic khép kín 100%.
Ở lại chờ anh ất thực hiện hai phần vật lý trị liệu xong, Trác Dụ và Khương Uyển Phồn mới rời khỏi bệnh viện.
Cửa xe đóng lại nhưng bên tai hai người vẫn còn ù ù.
Tiếng la hét của Tạ Hựu Địch quá ám ảnh, bệnh nhân cả tầng ấy đều chạy đến xem vì tưởng rằng ai bị ép cắt cụt tứ chi.
“Muốn ăn gì?” Trác Dụ vừa cài đai an toàn vừa hỏi.
Khương Uyển Phồn nhìn vào đồng hồ đầu tiên.
“Bận rộn đến mấy, thời gian có trễ mấy thì cũng phải ăn cơm.” Dường như Trác Dụ biết rằng cô sẽ nói gì vậy: “Chỉ một bữa ăn mà thôi, không làm chậm trễ việc khác đâu.”
Khương Uyển Phồn cũng bình tĩnh đáp: “Được, nhà hàng Quảng Đông bên Tây Quyết được không?”
Điện thoại chợt đổ chuông.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.” Nói rồi Trác Dụ lại thuận tay lấy chai nước chanh trong hộp đựng đồ trên xe đưa cho cô.
Khương Uyển Phồn nhận lấy, nước chanh vẫn còn hơi âm ấm.
“Dĩ Lộ?” Trác Dụ bất ngờ.
Giọng Lâm Dĩ Lộ trong điện thoại có phần kích động và không kìm được nức nở: “… Mặc dù em ấy là em gái, em nên nhường nhịn một chút.
Nhưng lần này em thật sự không biết tại sao em ấy lại như vậy…”
Khương Uyển Phồn quay đầu, sắc mặt Trác Dụ mất đi đôi chút vẻ ôn hòa.
“… Em ấy tự dưng giận dữ thế làm em sợ, còn lấy túi xách em ném vào trong hồ nước nữa.” Tiếng khóc thút thít của Lâm Dĩ Lộ không ngừng lại được.
Trác Dụ lên tiếng, giọng vẫn giữ sự bình tĩnh: “Em ấy còn làm hư gì của em nữa?”
Người đầu bên kia vừa khóc lóc vừa tố cáo hồi lâu.
Sau khi cúp máy, Trác Dụ đưa điện thoại mình sang: “Lái xe không tiện, giúp tôi một việc.
Tài khoản wechat thứ năm, chuyển 10 ngàn tệ, mật mã sáu số không.”
Chiếc điện thoại vẫn còn hơi ấm, nặng trĩu trong lòng bàn tay cô.
Khương Uyển Phồn làm theo, mở Wechat của Lâm Dĩ Lộ ra.
Cô thấy được lịch sử nhắn tin trên trang, tất cả đều là tin chuyển tiền.
“Xong rồi.” Khương Uyển Phồn trả điện thoại lại cho anh: “Đây cũng là em gái anh à?”
“Ừ, con gái của cô tôi.”
Khương Uyển Phồn lại hỏi: “Vậy em gái của anh thì sao?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trác Dụ bấm nút P (phanh tự động), sau đó quay đầu nhìn vào mắt cô.
“Tôi không cố ý nghe cuộc nói chuyện của hai người, giọng hơi lớn.” Khi nói chuyện, Khương Uyển Phồn bình tĩnh và thẳng thắn: “Lúc có tranh chấp nên nghe từng người giải thích rồi hẵng đưa ra quyết định, dù sao cũng là em gái mà.”
Thật ra lời này không quá khéo léo gì, Trác Dụ vừa nghe đã hiểu ý.
“Tính tình Dĩ Lộ thắng thắn, mỏng manh.
Di Hiểu lại nhạy cảm, cũng đã trưởng thành, nhiều lần tôi hỏi con bé, con bé đều cười nói với tôi không sao.” Trác Dụ ngồi lùi lại sát lưng ghế, thở dài khẽ khàng: “Đúng là tôi chưa giải quyết chu toàn mọi mặt nhưng tôi đã rất cố gắng.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên nói: “Đứa trẻ biết khóc sẽ có tiền, tốt thật đấy.”
Trác Dụ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trừ những lúc thân xe hơi lắc lư khi đang chạy ra thì bầu không khí vẫn một mực yên tĩnh đến tận khi đến nơi.
Vừa xuống xe đã trông thấy Trác Di Hiểu vẫn tay với họ: “Chị Uyển Phồn.”
Cô bé mặc một chiếc áo len rộng rãi, tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao, hai anh em đều có ngoại hình đẹp, rất thu hút sự chú ý khi ở trong đám đông.
Chỉ thời điểm nhìn thấy Khương Uyển Phồn, Trác Di Hiểu mới mỉm cười.
Đến khi thấy Trác Dụ, cô bé lại ỉu xìu như quả cà phơi sương.
Trác Dụ xoa đầu cô bé: “Dĩ Lộ gọi cho anh rồi.”
Trác Di Hiểu mím môi, cúi gằm đầu.
“Em vứt túi xách của em ấy thật hửm?” Trác Dụ thấp giọng hỏi.
Trác Di Hiểu nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác, không ừ hử gi.
Khương Uyển Phồn đứng cách đó một khoảng khá xa.
Cô gái nhỏ dễ xấu hổ, người ngoài như cô cũng không tiện nghe việc riêng.
Trác Di Hiểu bỗng gật đầu thừa nhận: “Vâng, em không chỉ vứt túi xách của chị ta mà em còn vứt kem nền, chì kẻ mày và kem che khuyết điểm, bẻ gãy hai cây son của chị ta nữa.”
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, nhớ lại thái độ của mình với Trác Dụ vừa nãy ở trên xe thì có hơi hối hận.
Sau chốc lát yên lặng, Trác Dụ hỏi: “Vứt xong có thoải mái hơn không?”
Trác Di Hiểu mím chặt môi, lại quay mặt sang chỗ khác.
“Thoải mái là được rồi.
Chuyện bao lớn đâu, vứt thì cứ vứt.” Trác Dụ vỗ nhẹ đầu em gái, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước đã.”
Trác Dụ dựa lưng ghế, ống tay áo xắn lên một đoạn, chiếc đồng hồ dây da màu nâu sẫm đeo ở cổ tay càng khiến da anh trắng sáng hơn.
Anh gọi thức ăn rất điêu luyện, đồ ăn Quảng Đông thanh đạm mà ngon vô cùng nhưng Trác Di Hiểu vẫn luôn ủ rũ không nói tiếng nào.
Bánh phô mai chảy, móng heo xào gừng, gà xốt mỡ hành, cuối cùng cô bé còn nghiêm túc ăn hết ba chén cơm niêu lạp xưởng.
Khương Uyển Phồn toan nói lại thôi mấy lần.
Trác Dụ nhận ra, bèn gọi nhân viên phục vụ đến.
“Còn gọi thêm thức ăn à?” Khương Uyển Phồn kinh ngạc hỏi.
“Món gà xốt mỡ hành kia em chưa ăn miếng nào.” Trác Dụ nói: “Nếm thử chút đi.”
Quả thật là không ăn được miếng nào vì Trác Di Hiểu đã xử lý toàn bộ.
Sau đó Trác Di Hiểu đi vệ sinh, Khương Uyển Phồn đi cùng.
Ở khu vực bồn rửa tay thoang thoảng hương tinh dầu quả phật thủ.
Lúc Khương Uyển Phồn dặm lại lớp trang điểm, Trác Di Hiểu đứng bên cạnh tò mò quan sát, cảm xúc nom có vẻ hào hứng hơn khi nãy nhiều.
“Thích màu này không?” Khương Uyển Phồn đưa son môi cho cô bé: “Da em trắng, màu anh đào này sẽ tôn da em lên.
Nhà chị còn có một cây, ngày mai mang cho em nhé được không?”
Trác Di Hiểu lắc đầu: “Cảm ơn chị, nhưng mà không cần đâu ạ.”
“Không có gì, chị có hai cây giống nhau.”
“Không phải nguyên nhân này ạ.” Trác Di Hiểu ngượng ngùng nói: “Nhiều lần Lâm Dĩ Lộ bảo em trang điểm rất xấu.”
Khương Uyển Phồn nhíu chặt mày: “Trang điểm hay không không có bất cứ liên quan gì đến việc người khác phán xét cả, chỉ cần là chuyện khiến em vui vẻ thì cứ làm thôi.
Hơn nữa em xinh xắn thế này, tại sao lại không thêm hóa lên gấm?”
Ánh mắt Trác Di Hiểu sáng lên, một ngọn lửa nhỏ cháy bừng lên bên trong, cô bé gần như không do dự nói: “Cảm ơn chị!”
“Lần sau chúng ta hẹn một lúc nào đó, chị đưa em đi mua trang điểm.” Khương Uyển Phồn không hề qua loa chút nào, tỉ mỉ phân tích ngũ quan của cô bé: “Dáng lông mày em đẹp đó, là kiểu mọc tự nhiên chị rất thích.”
Mặt Trác Di Hiểu đỏ ửng lên, trầm mặc một hồi mới nói nhỏ: “Đều là chị nhưng chị ta chưa bao giờ khen em cả.”
Khương Uyển Phồn đóng nắp son lại: “Chị nghe Dụ tổng bảo hôm nay hai người cãi nhau à?”
Trác Di Hiểu cúi thấp đầu hơn: “Vâng.
Em vứt túi của chị ta đi.”
Khương Uyển Phồn cúi người để tầm mắt mình và cô bé ngang nhau, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tại sao vậy?”
“Chị ấy tự dưng bảo em là ký sinh trùng, bảo em đừng có không biết điều.” Giọng Trác Di Hiểu hơi khàn: “Còn nói anh em phải làm việc cho nhà chị ta cả đời.
Còn nữa, chị ta nói ba em, ba em…”
Khương Uyển Phồn không đành lòng: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Trác Di Hiểu nghẹn ngào chẳng nói nên lời, nước mắt rơi xuống: “Em không nên gây thêm phiền phức cho anh trai.”
“Em làm đúng rồi.” Khương Uyển Phồn nói: “Sau này nếu gặp phải những việc như thế thì nên dũng cảm bảo vệ bản thân.
Bị người ta đánh mà còn phải trả tiền cho người ta? Không có đạo lý này.”
Trác Di Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt mê man.
“Em gọi cô ta một tiếng chị, cô ta càng không nên đối xử với em như vậy.
Nói theo cách khác thì đều là con gái, không ai đáng phải chịu sự thiệt thòi này.
Cả nể chỉ đổi lại việc khiến đối phương càng xấu xa hơn.
Nếu vẫn còn lần sau em nhất định phải phản kích lại.”
Trác Di Hiểu hít mũi: “Nếu đánh không thắng thì sao ạ?”
“Đánh không thắng thì chạy thôi.” Khương Uyển Phồn chân thành khuyên nhủ: “Sức khỏe mạng sống là hàng đầu.”
Cuối cùng Trác Di Hiểu cũng bị chọc cười, cô bé vươn tay ôm lấy Khương Uyển Phồn, hai mắt ngấn lệ: “Cảm ơn chị, thật lòng cảm ơn chị ạ.”
Mãi đến bây giờ chưa từng có ai đối đãi với cô bé bằng cả trái tim như vậy.
Là sự khuyên nhủ dịu dàng, là sự che chắn mạnh mẽ, là một câu nói hay ấm ba mùa đông, cũng là sự đồng cảm và thấu hiểu giữa con gái với nhau.
Khương Uyển Phồn vỗ vỗ lưng cô bé, hòa nhã nói: “Còn anh trai em, anh ấy…”
“Anh ấy sống không dễ dàng gì, thật đó ạ.” Trác Di Hiểu vội vàng giãi bày: “Vì em mà anh ấy đã nhẫn nhịn rất nhiều, người khó khăn nhất chính là anh ấy.
Chị ơi, chị đừng có cái nhìn xấu về anh ấy nha.”
Khương Uyển Phồn: “…”
Ừm, anh em ruột, lúc quan trọng đều bảo vệ người mình.
Vốn dĩ cô chỉ muốn nhắc nhở nếu gặp phải chuyện gì thì phải nói cho anh trai em biết.
Anh ấy có trách nhiệm bảo vệ em, cũng có nhiệm vụ phải bảo vệ em.
Hơn nữa cũng đừng phân biệt giới tính, một người đàn ông bận trăm công ngàn việc, trăm chuyện có một lỗi nhỏ cũng rất bình thường.
Em cứ bắt anh ấy đoán mò thì anh ấy cũng không đoán được gì.
Có đôi khi nên thể hiện cảm xúc, cứ thoải mái nói ra những bất mãn và bất bình trong bạn, chống đối, đấu tranh mới là con đường giải quyết hiệu quả nhất.
Bầu không khí cứ thế rơi vào sự im lặng kỳ dị.
Trên đường trở về phòng bao, hai người đi một trước một sau.
Tâm tư Trác Di Hiểu nhạy cảm, tính tình lại rụt rè, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Khương Uyển Phồn xoa dịu cảm xúc của cô bé: “Lúc tâm trạng không tốt có thể đi chạy bộ hoặc đi dạo phố.
Đừng ăn uống quá độ, không tốt cho sức khỏe.” Như vừa rồi vậy.
“Không có ạ.” Trác Di Hiểu thành thật nói: “Em thật sự thích ăn cơm.”
“…”
Khương Uyển Phồn gật đầu: “Thế thì tốt rồi.”
Lại im lặng một lần nữa.
Trác Di Hiểu nhìn bóng lưng Khương Uyển Phồn, trong lòng sầu lo vô cùng.
Có phải lại nói sai gì không? Có chữ nào gây ra hiểu lầm không? Sẽ không để lại ấn tượng xấu cho anh mình chứ? Mười mấy cảnh kịch sóng gió nhảy ra trong nội tâm, kết cục của Trác Dụ cơ bản đều không còn đường sống.
Sau khi đi tiếp mấy bước, Khương Uyển Phồn sực nhớ ra một chuyện: “Anh trai em…”
“Anh em cao 1m85, cơ thể khỏe mạnh, thu nhập tốt, có nhà có xe, không có thói quen xấu, cuộc sống riêng đơn giản, mấy năm nay em chưa thấy anh ấy có bạn gái.”
Khương Uyển Phồn: “…”
Đôi mắt Trác Di Hiểu trong veo như nai tơ ở cánh rừng, nhìn Khương Uyển Phồn đầy chân thành, không chớp mắt lấy một cái cho đến khi nhận được sự đáp lại.
Khương Uyển Phồn khó khăn đưa ra kết luận: “Rất tuyệt.”
Trác Di Hiểu yên tâm hơn, vui vẻ khoác tay cô, nói chuyện cũng hăng hái hơn: “Chị ơi, gần đây anh em kì lạ lắm.”
Khương Uyển Phồn hơi ngẩn ngơ: “Kì chỗ nào?”
“Khi không cứ ngắm mông mình trong gương ấy.
Chị nghĩ đây là chuyện gì? Không biết có phải anh ấy khó chịu ở đâu không, có nên đến bệnh viện lấy số khám không ạ?”
Vừa dứt lời thì trông thấy Trác Dụ đứng ở cửa phòng bao, mặt tái xanh như hóa đá.
Khương Uyển Phồn hơi nheo mắt, rõ ràng là đang nhịn cười.
Sau đó cô thong thả quay đầu, thiện ý an ủi Trác Di Hiểu: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ anh em đang tự thưởng thức bản thân.”
__
Lời tác giả:
Đúng, bà xã khen mông tôi nẩy, tôi phải nhớ kỹ từng lời bà xã nói..