Hơn sáu giờ tối, bầu trời ngột ngạt cả ngày cuối cùng đã đổ mưa.
Từng giọt đập vào cửa sổ xe giống như lớp đinh sắt dày đặc.
Khương Uyển Phồn còn tưởng trời đổ mưa đá.
“Cửa sổ trên lầu đã đóng kỹ chưa?”
“Đóng kỹ rồi nhưng ở tầng trên cùng bị dột nước, vẫn là chỗ cũ.”
“Đợi trời tạnh tôi gọi người đến sửa.”
Khương Uyển Phồn tìm một chiếc thùng đặt vào vị trí bị dột kia.
Đi đến xem thử mới phát hiện không phải là dột nước, rõ ràng nước đã tràn vào.
Mưa ngoài cửa sổ rất lớn, tựa như bao bọc lấy thế giới bằng mấy lớp vỏ nylon, không thể thấy rõ gì.
Cô nhíu mày nói: “Đừng mở cửa sổ, đừng ra ngoài, tối nay cũng đừng thêu nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trên núi về đêm sẽ lạnh, Khương Uyển Phồn đặt một chậu than nóng ở giữa gian phòng chính, mọi người ngồi quây quần xung quanh tán gẫu với nhau.
Bà cụ cười tít mắt nói: “Bạn trai của Khương Khương rất tốt.”
Khương Uyển Phồn cong môi, gạt gạt than ra để lửa cháy lớn hơn: “Mới gặp mặt một lần sao lại biết anh ấy rất tốt ạ?”
Tiểu Thủy nhận ra trọng điểm câu nói: “Chị ơi, chị thừa nhận anh ấy là bạn trai rồi.”
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, “hừ” một tiếng: “Con nít quỷ [1].”
[1] Gốc là “nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Thủy sờ đầu cười ngây ngô, tay hơi níu ống quần trống trơn: “Em cũng thích anh trai này.”
“Sao mà thích?”
“Anh ấy cho em xem video, giải thích cho em rất kiên nhẫn, còn nói sẽ tặng em một mô hình.” Mỗi một câu Trác Dụ nói, Tiểu Thủy đều nhớ rõ.
“Một cái mô hình đã hối lộ được em rồi à.” Khương Uyển Phồn bảo: “Chị mua cho em hai cái.”
“Nhưng em rất thích anh ấy.” Tiểu Thủy nghiêm túc nói: “Không thể nói dối.”
Chậu than ấm đã khiến khuôn mặt Khương Uyển Phồn hơi ửng đỏ như quả quýt, giống như một chiếc gương phản chiếu nhẹ nhàng phù hợp với tâm trạng cô vào giờ phút này.
Tiếng gỗ cháy tí tách, không che giấu đi tiếng mưa rơi liên tục bên ngoài.
Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần.
Chín giờ tối, các cụ già lần lượt vào phòng nghỉ ngơi, Khương Uyển Phồn thì bày các thành phẩm của tháng này lên giường tre để chụp hình lại.
Tiếng nước tràn vào ở lầu trên càng lúc càng lớn, tựa như dòng thác nhỏ.
Khương Uyển Phồn thả máy ảnh xuống, cầm điện thoại lên xem.
Tín hiệu rất yếu, wechat cũng tự động offline, dòng chữ nhỏ màu đỏ nhắc nhở kết nối mạng không tốt.
“Đùng —–“ Sấm chớp vang dội, chớp mắt rạch một vệt sáng màu xanh trắng quỷ dị trên bầu trời.
Tay Khương Uyển Phồn hơi run, cô đang định đến bên cửa sổ nhìn mưa rơi thì “rào rào —-“ Một âm thanh nặng nề vang lên ở tầng hai.
Cô nhanh chóng chạy lên lầu: “Cụ ơi đừng động đậy!” Cô gọi một cụ già mới thức dậy đang nhìn ngó xung quanh, sau đó đi đến chỗ bị rỉ nước xem thử.
Hay thật, chỗ hở trên nóc nhất bị gió thổi bay mất một miếng ngói, gió ồ ạt lùa vào qua khe hở ấy, mọi người hoảng hốt gào thét nhưng nước mưa vẫn cứ vô tình tràn vào nhà.
Đáy lòng Khương Uyển Phồn chùng xuống, cô lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người đứng dậy! Mang theo dù, áo mưa và mũ!”
Địa thế nơi này vô cùng phức tạp, xung quanh trông thì toàn là núi nhưng thật ra nơi xây nhà lại là vùng đất trũng bằng phẳng, không thể chịu nổi một cơn mưa nặng hạt trong thời gian quá dài.
Nếu còn trì hoãn nữa, nơi này sẽ ngập nước thành sông mất.
Điều Khương Uyển Phồn lo lắng nhất là đất đá trôi và lũ lụt từ đỉnh núi đổ xuống.
May mắn cách đây khoảng 500m vẫn còn một ngôi nhà, cũng là sản nghiệp của gia đình cô.
Tuy bình thường không ai ở, song xung quanh đều là mặt đất bằng phẳng, an toàn hơn nơi này nhiều.
Vừa mở cửa ra là đón nhận ngay cơn mưa xối xả, chưa đến mấy giây cả người đã ướt như chuột lột.
“Thím ơi, thím đỡ cụ nhà, chúng ta đưa những người đi đứng bất tiện đi trước.” Khương Uyển Phồn lớn giọng nói, âm thanh bị tiếng mưa lấn át đi phân nửa.
Nơi này có sáu cụ già, hai người phụ nữ trung niên có thể giúp đỡ và ba người khuyết tật.
Sau khi đưa nhóm người thứ nhất đến nơi và quay lại thì nước mưa đã tràn vào gian chính, hơn nữa tình thế cũng nghiêm trọng hơn.
“Đừng sợ, cụ nắm tay con.” Khương Uyển Phồn lau mặt.
Người già vốn đi đứng đã chậm, nay lại gặp thời tiết thế này, thành thử quá trình di chuyển càng khó khăn hơn.
Gió gào thét dữ dội, mưa tưới lên người như tạt cả thùng nước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tất cả mọi người lên tầng cao nhất đi!” Sau khi đưa người đến nơi, Khương Uyển Phồn xoay người muốn chạy về nhà cũ.
“Khương Khương, Khương Khương.” Bà cụ kéo tay cô, kiên quyết không thả ra.
“Con không sao, vẫn kịp.” Khương Uyển Phồn vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Bà đừng sợ, chắc chắn con sẽ quay lại.”
Thời điểm vòng về, nước đã cao đến bắp chân khiến mỗi bước đi của Khương Uyển Phồn không ổn định, trực tiếp trượt ngã xuống dốc.
Mắt cá chân cô đau nhói tận tim, đến nỗi hồi lâu sau cô vẫn chẳng nói nên lời.
“Không sao chứ?” Thím đi cùng cô gấp gáp: “Con bị làm sao vậy!”
Khương Uyển Phồn vịn tay bà đứng dậy, lại một tiếng “đùng” lớn vang lên, họ trơ mắt nhìn phần đồi bên phải phía trước sụt lở, dòng nước đục ngầu đột ngột đổ ập xuống.
“Thím đưa cụ đi trước, đi rồi đừng quay lại nữa, có nghe thấy không?” Khương Uyển Phồn bình tĩnh lại và bắt đầu sắp xếp: “Không còn thời gian đâu, nhanh lên ạ!”
Thím vội vã hỏi: “Vậy còn con?”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiểu Thủy đã mất nửa [email protected] dưới, cậu bé là người khó di chuyển nhất.
Khương Uyển Phồn không do dự đáp: “Con đi đón em ấy.”
Thung lũng sông có độ dốc lớn, một khi lũ quét thì không còn con đường sống.
Tốc độ nhanh, sức tàn phá đến kinh người, chỉ chưa đến nửa phút mà nước đã dâng tới eo cô.
Tiểu Thủy rúc mình trên chiếc giường tre trong gian nhà chính, trong lòng ôm một đống đồ thêu, giọng nói run rẩy: “Chị ơi em biết bơi, em không đi đâu, chị đừng để ý đến em, em sẽ liên lụy chị mất.” Trên mặt cậu bé chẳng biết là nước mắt hay nước mưa.
“Nói nhảm gì đấy!” Khương Uyển Phồn nghiêm nghị nói: “Hai tay ôm chặt cổ chị, không được buông ra!”
Chưa đến nửa giây, nước lũ đã dâng cao.
Đến khi Khương Uyển Phồn xoay người thì một đợt nước đục đập thẳng vào mặt, cuốn cô vào trong nước lũ.
…
“Thông báo khẩn cấp, một cơn mưa bão cực đoan đột ngột đổ bộ ở tỉnh Tây Nam của tính, Lâm Mai và những nơi khác có lượng mưa lớn, trong đó lượng mưa hàng giờ ở thị trấn Lâm Tước đã đạt đến ngưỡng 200mm.
Hiện tại đã điều động đội phòng cháy chữa cháy, đội ứng phó khẩn cấp, đội cứu viện nước chuyên nghiệp đến đó cứu viện.”
“Trên núi ngập lụt! Nhiều nhà bị ngập lắm!”
Trác Dụ vừa đi đến quầy lễ tân của nhà nghỉ thì nghe câu này.
Bên ngoài nhà nghỉ liên tục có nhân viên cứu viện đi qua đi lại, nhân viên tòa thị chính của thị trấn giơ loa nói lớn: “Không nên ra ngoài, ngồi tại chỗ chờ sự sắp xếp thống nhất mới được di chuyển!”
Trác Dụ bắt lấy cánh tay một anh chàng trong nhà nghỉ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mưa lớn quá nên núi ngập toàn bộ rồi, anh đừng ra ngoài, nguy hiểm lắm ơ này này này! Anh đi đâu!!”
Trác Dụ giật lấy áo mưa trong tay anh ta, vừa chạy vừa mang vào người.
Giữa sườn núi đã giang dây chặng đường đi, xe cứu hỏa và xe cảnh sát bật đèn tín hiệu lóe sáng, tiếng còi vang vọng khắp nơi.
Trác Dụ không lái xe qua được, đành bẽ vô lăng dừng lại bên đường.
“Mưa quá lớn dẫn đến lũ lụt, đất ở bên phải núi lại xốp mềm nên đã sụt lở toàn bộ, ngay cả khu vực lân cận cũng dễ bị ảnh hưởng nặng nề.” Lính cửu hỏa đang giải thích, người vây xung quanh đối phương có khóc cũng có gặng hỏi, đều là những người có người thân bị kẹt ở trên núi.
“Tin tưởng chúng tôi! Mặc dù cứu viện khó khăn nhưng chúng tôi sẽ không bỏ bất cứ một ai!”
Bên kia vang lên những tiếng cãi vả kịch liệt —-
“Tránh ra, tôi muốn lên núi! Chị tôi đang ở trên đó!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên tai Trác Dụ ù ù hoàn toàn trái ngược với sắc mặt và hành động bình tĩnh của anh.
Đương khi tất cả mọi người không chú ý, anh dùng thân xe làm tấm chắn, chui vào kẽ hở trong bụi cây bên phải.
Mưa gió thét gào, nước mưa trút xuống khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Vùng trung bộ nơi bị nạn có ánh sáng của đội cứu viện.
Trác Dụ đi tìm theo hướng ánh sáng, chẳng mấy chốc đã đến nơi cách căn nhà quen thuộc kia khoảng 100m.
Chiếc lều đơn sơ miễn cưỡng che gió chắn mưa, những người được cứu ra đang ướt dầm dề ngồi trên ghế.
Trác Dụ vừa đến gần thì bị một bàn tay bắt lấy.
“Bà?” Trác Dụ nhận ra bà ấy, sau đó đưa mắt tìm kiếm theo bản năng.
Môi bà cụ trắng nhợt, cả người run lẩy bẩy, sợ sệt nói gì đó, tay thì chỉ ra phía sau, rồi nước mắt trào ra.
Lòng Trác Dụ nặng nề chùng xuống.
“Tình hình cứu viện quá khó khăn, phần núi hướng Tây và Nam đã bị hư hại nghiêm trọng, bên này đã sụt lở một lần nên đường đi bị lấp kín hoàn toàn, giữa đường là vòng xoáy nước lũ, đi tàu qua cũng không dễ dàng.” Nhân viên cứu viện đang thảo luận phương án: “Theo tin tức thu thập được thì còn ba người đang bị kẹt, tình hình tạm thời không rõ.”
“Người bị kẹt ở phía Tây có độ khó không quá lớn, chúng ta nên nắm chắc cơ hội.
Phiền phức nhất là bên trái, phải vượt qua đỉnh lũ.
Phương pháp trực tiếp nhất là lái tàu đến gần đỉnh lũ rồi người của chúng ta sẽ mang dây an toàn bơi sang.”
Trác Dụ chợt lên tiếng: “Tôi tình nguyện đi!”
Đội trưởng nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”
“Trung đội hai.”
Xảy ra chuyện khẩn cấp, người tiếp viện tăng lên, đội trưởng nửa tin nửa ngờ nhưng Trác Dụ đã mặc áo phao xong và nhanh chóng lên tàu cứu viện.
Con tàu đội mưa đi thật nhanh, thanh tàu lắc lư kịch liệt.
Lực hút của xoáy nước trung tâm còn kinh khủng hơn tưởng tượng của đội cứu viện, suýt thì lật cả thân tàu.
Trác Dụ im lặng không nói gì, thành thạo cài đai an toàn, điều chỉnh vị trí dây rồi kéo thật chặt vị trí bên hông.
Lính cứu hỏa nói: “Đồng chí, cậu, cậu ở đội nào?”
“Đội năm.” Trác Dụ nghiêm nghị đáp, sau khi kiểm tra dây an toàn một lần nữa thì không chút do dự nhảy thẳng vào dòng nước lũ.
Cơn rét lạnh bao kín cơ thể, máu trong người như ngưng chảy, tức khắc đóng băng.
Trác Dụ uống phải mấy ngụm nước, hoàn toàn không di chuyển được.
Tàu cứu viện phối hợp điều chỉnh phương hướng, nhân viên cứu viện rống lên: “Không được! Quá nguy hiểm! Mau lên đây!”
Trác Dụ gắng sức động đậy cơ thể, nhô lên mặt nước hít một hơi thật sâu, giây tiếp theo, cả người anh lại lặn xuống.
Lực cản dưới nước nhỏ hơn trên mặt nước nhiều, chỉ năm phút sau, dây thừng bị kéo căng, Trác Dụ đã lặn qua được đỉnh lũ và nhô lên mặt nước lần nữa!
Nhân viên cứu hỏa trên tàu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cậu ấy qua rồi!”
Đồng thời nói vào loa chỉ dẫn anh cứu viện: “Hướng 1 giờ, trên ống khói có người bị kẹt!”
Lúc sự cố đột ngột này xảy đến, Khương Uyển Phồn mới cảm thấy theo một ý nghĩa nào đó thì cuộc đời con người là một câu hỏi không thể lường trước được sự lựa chọn.
Sống hay chết, chỉ nửa giây mà thôi.
Nhưng khoảnh khắc trông thấy khuôn mặt Trác Dụ, cô bừng tỉnh.
Ở anh, cô là một sự lựa chọn chắc chắn.
Hai người chật vật không nhìn thấy gì nhưng khi ánh nhìn giao nhau, vạn vật như lắng đọng.
Khương Uyển Phồn hé môi: “Sao anh, anh ở đây?”
Trác Dụ uống quá nhiều nước nên giọng đã thay đổi, nụ cười bị nước mưa cọ rửa trở nên mềm mại.
Anh nói: “Câu này em hỏi tôi hai lần, thật ra tôi không nghĩ ra được nhưng vì em ở đây.”
Trên ống khói chỉ đủ để dừng chân một lúc, chưa tới hai phút nữa chắc chắn sẽ ngập.
Trác Dụ đưa một dây an toàn khác cho Khương Uyển Phồn, vô cùng bình tĩnh nói: “Phải nhanh chóng, tay đừng run, nhất định phải siết chặt.
Dứt lời, anh quấn hai sợi dây của hai người vào nhau, buộc một nút thắt cứu sinh vô cùng chuyên nghiệp.
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Uyển Phồn: “Tin tôi không?”
Khương Uyển Phồn gật mạnh đầu.
“Tôi đếm đến ba.” Trác Dụ đếm ngược, khi khẩu lệnh phát ra, Khương Uyển Phồn tung người nhảy một phát, ăn ý lặn vào nước.
Những người trên tàu cứu viện ra sức kéo hai người về, liên tục đụng phải những đồ vật lửng lơ trên mặt nước.
Trác Dụ đi ở phía trước, tuy đã có dây an toàn buộc chặt nhưng thỉnh thoảng anh vẫn trở tay đụng Khương Uyển Phồn —- sợ cô bất ngờ rơi xuống nước.
Bỗng dưng, Khương Uyển Phồn hét lên: “Lăn vào nước!”
Trác Dụ chưa kịp phản ứng thì cô ở phía sau nhanh chóng đuổi đến, kéo anh xuống dưới nước.
Bên tai bị nước chặn kín, đột nhiên ngưng đọng.
Làn nước đục ngầu không thấy rõ nhau, hai người vẫn tìm kiếm đối phương theo bản năng.
Trác Dụ duỗi chân dài quấn chặt cơ thể cô, liều mạng ôm cô trong lòng.
Một cái bóng đen vụt qua tóc.
Sau khi nổi lên mặt nước và nhìn kỹ thì đó là một gốc cây cổ thụ già cỗi, đập vào đầu chắc chắn sẽ mất mạng.
“Đưa tay cho tôi!”
“Mau, mau nắm chặt!”
Cuối cùng, hai người được kéo lên tàu cứu viện, từ xa truyền đến tiếng vỗ tay và hoan hô.
Các hashtag về tin tức “Lâm Tước.
Mưa lớn” đã được lan truyền rộng rãi trên mạng —-
【Lượng mưa 200mm/giờ, tương đương với việc 20 con sông Trừng Khê đổ về trong nửa tiếng】
【Má ơi, tôi từng đến Lâm Tước rồi! Nơi non xanh nước biếc ấy đừng gặp chuyện gì nha!】
【Cầu bình an!!】
Các phóng viên truyền thông từ khắp nơi đổ xô đến hiện trường để đưa tin, lực lượng cứu hỏa và tình nguyện viên cứu hộ nườm nượp qua lại.
Khương Uyển Phồn xử lý vết thương trên chân ở một căn lều trú ẩn đơn sơ.
Cô liên tục tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Trác Dụ đâu.
Hỏi hết người này đến người kia những ai cũng lắc đầu nói không biết.
Vết thương vừa được băng bó kỹ xong thì Khương Uyển Phồn đã vội vàng đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.
Mưa vẫn rơi không ngừng, tầm mắt ươn ướt mơ hồ, rối loạn như tâm trí cô giờ phút này.
Bỗng nhiên vai nặng xuống, Khương Uyển Phồn quay đầu và thấy Trác Dụ đứng phía sau mình.
Người đàn ông vô cùng chật vật, áo ướt dán sát cơ thể, cổ áo toàn là bùn đất, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn trong veo.
Mũi Khương Uyển Phồn cay cay, vội cúi gằm đầu xuống.
Trác Dụ không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô lẳng lặng đi đến một góc.
Anh nhanh chóng buông tay, giọng trêu đùa vui vẻ: “Em đừng khóc, khóc là tôi suy nghĩ nhiều đấy.”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh nước như viên minh châu.
Giờ phút này nó sáng ngời, chân thành và mềm mại, hoàn toàn thuộc về riêng anh.
Lồng ngực Trác Dụ được lấp đầy, anh trầm mặc quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Khi quay về lại, yết hầu nơi cổ anh khẽ nhúc nhích, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Bây giờ chúng ta xem như sống chết có nhau rồi, tôi suy nghĩ nhiều chút chắc không quá đáng đâu nhỉ.”
Khương Uyển Phồn bị chọc cười, lệ nóng trong mắt ngưng đọng nơi lông mi.
Cô mỉm cười, anh ngắm nhìn.
Ánh mắt nóng bỏng, tập trung, dần dần trở nên nồng đậm.
Bất chợt Trác Dụ lại nắm tay cô lần nữa.
Lần này không có thăm dò, không do dự, không cần cân nhắc tìm lý do hoàn hảo gì cả.
Khương Uyển Phồn bị kéo mạnh vào lòng, xông vào mũi là hơi lạnh của nước mưa, mùi tanh của bùn đất và thoang thoảng hương thơm cơ thể anh.
Nhiệt độ cơ thể truyền đến xuyên qua lớp áo ẩm ướt giống như đắm mình vào ngọn đuốc đang cháy ấm nóng.
“Lúc nghe Tạ Hựu Địch nói em bị bệnh, tôi đã lái xe thẳng từ nhà cô tôi đến Lâm Tước.
Thời tiết không tốt, mưa lớn không thấy rõ đường, khi ấy tôi đã nghĩ nhỡ trên đường gặp chuyện gì thì có đáng không?”
Giọng Khương Uyển Phồn vô thức run rẩy: “Có đáng không?”
“Không phải vấn đề có đáng hay không.” Trác Dụ cười đáp: “Có lẽ cảm thấy tiếc nuối.
Tiếc nuối khả năng lái xe, tiếc nuối vì mình không tập trung, tiếc nuối vì không thực hiện được một ít “khả năng” với em.”
Yên tĩnh nửa phút.
“Khương Uyển Phồn.” Anh thấp giọng nói: “Tôi rất thích em.
Thích đến mức nào tôi không dám nói nhưng giống như vừa rồi, tôi nhảy xuống dòng nước lũ, muốn gặp em, muốn bảo vệ em, muốn cứu em, đó là bản năng.
Khó khăn lắm mới thích một cô gái, tôi phải bảo bọc cô ấy cho tốt.”
Tiếng mưa gió rít gào bên tai biến hóa thành tuyết long lanh đầu cành.
Trái tim Khương Uyển Phồn tĩnh lặng, hai tay nhẹ vòng qua lưng Trác Dụ theo bản năng.
Vai Trác Dụ khẽ run lên, anh lại trầm giọng hỏi: “Em muốn một tình yêu thế nào?”
Khương Uyển Phồn lắc đầu, càng ôm chặt anh hơn.
“Yêu cầu nhiều quá à?” Trác Dụ cười: “Nhưng tôi không muốn cho em nửa giây do dự suy nghĩ nào cả.”
Số mệnh như chú kiến nhỏ, một bước đi ngàn dặm.
Ai bảo nhân gian có nhiều cuộc đoàn tụ?
Thật ra chỉ là sống sót sau tai nạn, tranh thủ sớm chiều mà thôi.
“Tôi có cái gì, sẽ cho em cái đó.
Chỉ cần em bằng lòng, chỉ cần em bằng lòng thôi…” Trác Dụ nhẹ nhàng kề sát hõm cổ ấm áp của cô, khàn giọng nói: “Khương Uyển Phồn, mình kết hôn đi em.”
__
Lời tác giả:
Cảm ơn các sếp đã ủng hộ!
Lời editor:
Hôm nay tác giả đăng 2 chương cơ ạ mà em đuối quá, chỉ làm kịp một chương thôi, mai em up nốt chương còn lại nhaaaa, cảm ơn các chị đẹp đã ủng hộ em từ đầu truyện đến giờ:3.