Minh Hoa Thiên Tuệ

Hắc xà phóng ra tà độc hung bạo, làm cho đất trúng phải cũng bị nó ăn mòn, khói độc bốc lên thiêu cháy cả cây côi xung quanh, Thiên Tuệ không thể tưởng tượng nổi nếu như nàng sử dụng băng thuẫn chậm một giây thôi thì Chí Trung và Minh Hoa...

Chí Trung bị va đập từ phía sau, cũng may hắn ngã rất nhẹ, nhìn cỏ cây xung quanh bị thiêu rụi hắn vội vàng đứng dậy. Chí Trung và Thiên Tuệ lạnh lùng nhìn con hắc xà khổng lồ, vươn cái đầu lên cao hơn ba trượng kia. Mặt trời đã tắt, đêm đen ngoi lên, gió lạnh của biển phả vào làm con người ta phải rùng mình. Trong đêm tối, đôi mắt con hắc xà phát ra tử quang càng thêm hắc ám, máu lạnh...

Xè... Xè... Xè... Hắc xà phóng thân, mở rộng cái miệng lớn với hàm răng nanh sắc nhọn cắn xuống...

Rầm... Thiên Tuệ và Chí Trung đã phi thân đi khỏi đó, nơi hai người vừa đứng đó đã bị nó cắn mất một mảng, để lộ hố đất sâu. Hắc xà đánh hụt không hề sinh ra nản lòng, nó lập tức phóng tới chỗ Chí Trung, được cho là mục tiêu dễ xơi nhất.

Chí Trung mặt không đổi sắc, dùng ám nguyên tố gia trì hai nắm đấm, hắc xà phóng tới hắn liền nhảy lên, dồn lực vào một đòn chưởng xuống đầu hắc xà “rầm” một tiếng, làm cả đầu nó lún mạnh xuống đất.

Hắc xà ngóc đầu lên thì...

Băng vụ... Thiên Tuệ sử dụng băng thuật đông kết đầu nó lại giam giữ hắc xà, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý...

“Bọn họ... Khống chế được nó sao?” A Nghê núp gần đó, nhìn tràng cảnh này kinh ngạc thốt ra, hắn không thể nào tưởng tượng nổi bọn họ chỉ là phù thủy bậc hai thôi mà có thể đối chiến với con quái vật này. Khí tức kia là...

“Không, gã kia không phải là bậc hai. Khí tức hắn bộc phát ra... Đã siêu việt bậc hai rồi.” Ông lão kia cũng phải giật mình với phát hiện của mình. Ông cũng chỉ đặt kỳ vọng rất nhỏ thôi, nhưng nhìn thực lực Chí Trung bày ra thì...

“Đại phù thủy...” Cả A Nghê và ông lão thốt ra, nhiều năm về trước, trước khi bọn họ từ bên ngoài đặt chân lên đảo này, bọn họ đã trốn khỏi nội chiến tàn khốc của thập nhị đại phù thủy. Khí tức, sức mạnh bọn chúng bày khi đó đã in sâu vào trong trí nhớ của bọn họ, qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi, nên khi Chí Trung bộc phát lực lượng của mình họ liền nhìn ra ngay.

“Hơn nữa cô gái kia cũng có thực lực tiệm cận rồi, ta đoán cũng sắp phá kén. A Nghê, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?” Ông lão nhìn A Nghê bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng, ánh mắt mà rất lâu rồi đã không hiện diện trên khuôn mặt ấy.

Phải, bọn họ rốt cuộc có thể rời khỏi hòn đảo này rồi. Cơn ác mộng hành hạ họ suốt chục năm qua sẽ đi đến hồi kết...

Bỗng nhiên hai người nhớ ra cái gì đó, bất chấp cả nguy hiểm mà quát lớn tới chỗ Thiên Tuệ và Chí Trung: “Cẩn thận...”

Vừa dứt lời thì, đúng như bọn họ lo sợ, toàn thân hắc xà nổi lên tầng vụ âm u, làm băng tan chảy, hắc xà thoát ra lao vào người Thiên Tuệ...

Băng Thuẫn, Thiên Tuệ dựng tường băng chắn đòn, nhưng sức lực hắc xà quá lớn, đẩy lui nàng với tường băng, các mảnh băng bắt đầu chịu không nổi tải trọng, đã sắp vỡ nát rồi...

Chí Trung vô cùng nóng lòng, hắn đặt hành lí trên lưng xuống, hướng đến chỗ âm thanh phát ra khi nãy nói: “Xin hãy trông hành lí giùm ta.” Hai người kia đã quát lên cảnh báo bọn họ chứng tỏ là bọn họ không có ác ý, mấy thứ còn lại hắn không quản nữa...

Đúng vào lúc tường băng vỡ nát, Chí Trung lập tức sử dụng ám lực bao quanh nắm đấm, đánh con rắn ra khỏi Thiên Tuệ, đồng thời chắn trước người nàng, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Thiên Tuệ lắc đầu không có chuyện gì thì hắn liền an tâm. Cảm giác tê nhức truyền đến tay mình, Chí Trung thầm kinh hãi vì đã sử dụng ám lực bao bọc nắm đấm mà vẫn cảm thấy tê nhức, da con rắn này quá cứng rồi.

Thiên Tuệ cũng không hỏi tình hình của Minh Hoa vì nàng đã thấy hai người kia đang trông giữ giúp bọn họ rồi, nàng cũng có cùng một suy nghĩ giống Chí Trung.

Thiên Tuệ cảm thấy mối nguy hiểm ở đâu đó, nàng nhìn lên bầu trời thì đó là một đoàn lôi vân đang tích tụ, lôi vân đánh xuống nơi Chí Trung và Thiên Tuệ nhanh đến nỗi nàng không kịp cánh báo cho hắn. Nhưng rất may mắn là...

Đoàn... Một cây giáo từ nơi nào bay ra, thu hút toàn bộ tia sét giáng xuống, lôi âm phát ra Chí Trung mới biết là trên bầu trời đang có sét, sét này đánh vào đâu không đánh lại nhằm ngay hai người bọn họ, không cần tìm hiểu Chí Trung cũng biết rằng do con rắn này gây ra, không thể ngờ rằng nó lại sinh ra linh trí, xảo quyệt đến vậy. Tấn công nãy giờ để Thiên Tuệ và hắn tập trung vào nó trên đất bằng mà bỏ qua đi phòng bị với không trung.

Lôi vân tan đi, cây giáo rơi xuống thì Thiên Tuệ đá nó ra, hai người buộc phải cẩn thận hơn, không chỉ tập trung vào nó mà còn phải cảnh giác xung quanh, đồng thời họ cũng cảm tạ một phần với người vừa ném cây giáo kia.

Xè... Xè... Xè... Cái lưỡi đỏ dài thập thò liên tục, con rắn cũng lờ mờ nhận ra hai nhân loại trước mặt này khác với những kẻ mà nó đã đối mặt trước kia, Thiên Tuệ và Chí Trung mạnh hơn bọn chúng rất nhiều...

Cả ba mắt đối mắt với nhau không rời, như thể chờ đợi đối phương hành động mình lập tức đáp trả. Gió biển trong đêm lạnh buốt, thổ phà vào đất liền, tiếng sóng cứ vù vù đập vào bãi cát, bỗng hắc vụ từ đâu xuất hiện, bắt đầu lan tỏa ra từ các cây rừng, xung quanh như bị bao phủ bởi bóng đêm tà ác âm u...

A Nghê và ông lão cùng đống hành lí vội vàng chạy tới bên Thiên Tuệ và Chí Trung, như sợ hãi điều gì đó nói: “Không xong rồi, hai người cẩn thận, thứ tiếp theo sắp xuất hiện mới là thứ đáng sợ nhất của con quái vật này...”

Lúc Thiên Tuệ định hỏi bọn họ thì từ trong hắc vụ phát ra những tiếng bước chân con người, ngày một nhiều hơn, đã bao vây tứ phương tám hưởng bốn người bọn họ rồi. Hai người A Nghê và ông lão khuôn mặt lạnh băng, sau hơn chục năm bọn họ lại đối mặt với điều này một lần nữa, chính thứ này đã nghiền nát tất cả các phù thủy mạnh mẽ nhất. Họ sợ rằng dù có là đại phù thủy bậc ba như Chí Trung gặp phải cũng không có cửa đối kháng.

Đám cương thi này, là những du khách mà đã chết một cách bí ẩn hơn chục năm qua, trong đó cũng có những đồng đội của hai người A Nghê.

Đôi mắt tử sắc của hắc xà vẫn đang nhìn về bọn họ. Thân ảnh của những bước chân đó bắt đầu lộ ra, là những cái xác chết con người với những hình hài tàn tạ khác nhau, tỏa ra một luồng tử vong nồng đậm, bọn chúng có cái miệng đầy răng nanh, hôi thối, đôi mắt thù ác đỏ hoe, vô thức bước về phía bọn họ.

Hắc xà đang chờ đợi, chờ đợi bốn người bọn họ bị cương thi xé xác.

Nhìn số lượng cương thi dày đặc như này ba người Thiên Tuệ, A Nghê và ông lão đều có vẻ mặt nghiêm trọng, riêng Chí Trung thì không, hắn nhìn con hắc xà kia, cười vô cùng tự tin: “Ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?” Chí Trung dùng tay kết ấn, hắn đặt bàn tay phải xuống nền đất lạnh, một trận pháp với những ám văn trải rộng trong khu vực bán kính nửa trượng (2m) làm xung quanh nền đất trở nên đen đặc.

“Đây là...” Hai người A Nghê và ông lão vô cùng kinh ngạc, song cũng phải thôi, đại phù thủy như Chí Trung mà không thể sử dụng pháp trận mới là điều lạ đấy.

Từ trong nền đất, những vong linh bắt đầu trồi lên. Lúc này Thiên Tuệ mới vỡ lẽ, nàng quên mất là Chí Trung cũng có thể triệu hồi ra vong linh, như vậy thì không sợ số lượng hai bên áp đảo rồi. Còn A Nghê và ông lão kia thì lại mở trợn mắt nhìn Chí Trung, bọn họ không ngờ rằng bản lĩnh của Chí Trung lại cao đến vậy, quả là đại phù thủy mà, nhìn những vong linh kia hai người như có thể thấy được cánh cửa tự do.

Hắc xà và Chí Trung đồng thời phát động công kích, cương thi đối chiến với đám vong linh vô cùng ác liệt, đám cương thi bị thương, bị chặt đầu vẫn có thể chiến đấu, vong linh bị chém đi thì lại tiếp tục hồi sinh, sinh mạng gần như vô tận.

Cương thi chiến đấu không biết dừng đó, nhưng bọn chúng sao có được sự bất tử như vong linh, chẳng mấy chốc đám cương thi trong hắc vụ đã toàn diệt. Con hắc xà lúc này đã cảm thấy được bản lĩnh của Chí Trung rồi, ở lại cũng chỉ có lưỡng bại câu thương, nó nhả ra hắc vụ, thân ảnh khổng lồ dần biến mất trong màn đêm đen, đêm sao một lần nữa hiện lên trên bầu trời, biển xanh phản chiếu ánh trăng rọi qua hoang đảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui