Minh Hôn Bất Đắc Dĩ

Tôi nghe Lý Khanh Ly nói liền không khỏi gật đầu, đúng vậy lăng mộ này thực sự rất lạ. Theo như những quyển lịch sử được lưu truyền thì không hề thấy có ghi bất kỳ thông tin nào ở mảnh đất này.

Rất có thể đây là một vị nào đó không có trong dòng chảy lịch sử được ghi chép lại. Thông qua cách xây mộ có thể thấy người này trước khi chết đã bị đem vào mộ thất rồi.

"Anh cảm thấy rốt cuộc lăng mộ này được xây nhằm mục đích gì."

"Khó mà nói." Lý Khanh Ly lắc đầu rồi nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Mộ chủ hóa thành ác quỷ âm khí nặng nề. Trước khi chết oán hận sau sắc với nhân gian, sau khi chết chỉ có thể trở thành lệ quỷ, nhưng người này lại trở thành vật càng tà ác hơn vậy chứng tỏ trong lăng mộ có phong thủy tà đạo nuôi linh dưỡng hồn."

"Sao lại có thể? Nếu như đã muốn giết thì sao lại nuôi." Tôi kinh ngạc nói.

"Đây chỉ là suy đoán của tôi. Nhưng cậu cũng biết đến hiện tại chủ mộ không thể rời khỏi mộ, vậy chỉ có khả năng không chỉ nuôi mà còn trấn. Thời gian trôi qua pháp trận trấn hồn trở nên yếu đi nên chủ mộ mới có thể tìm được người ở gần mộ mà người đó có thể là cậu cả của cậu." Lý Khanh Ly nhìn cậu nói.

"Tại sao chủ mộ lại làm vậy." Tôi không hiểu, có rất nhiều người cần lấy bát tự để thành đô, cũng có nhiều người là duyên định mới có thể thành. Nhưng tôi cùng chủ mộ chưa từng gặp, bát tự có lẽ cũng chưa tính qua những lại bám lấy cậu không buông.

"Có lẽ chủ mộ muốn dựa vào cậu để rời khỏi mộ." Lý Khanh Ly cũng không rõ nguyên do, nhưng nếu như người khuất muốn tìm người sống thì chỉ có khả năng này.


"Nhưng rõ ràng trong thôn của tôi có rất nhiều người có thể làm điều này?"

Lý Khanh Ly lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

Tôi khẽ thở dài mệt mỏi chẳng biết tai bay vạ gió thế nào mà lại đen đuổi như thế, tôi không rõ rốt cuộc tại sao chủ mộ lại cố chấp với một người như tôi, tôi đã rời đi nơi này rất nhiều năm rồi, nhưng tại sao vẫn bám lấy tôi... Không, không chỉ bám mà tôi cảm thấy đến hiện tại thứ đó mới xuất hiện đều có nguyên do.

Nghĩ như vậy tôi liền muốn hỏi thử Lý Khanh Ly, nhưng chưa kịp phát ra tiếng liền nghe thấy tiếng hét khá nhỏ.

"Chuyện gì vậy?"

"Sao thế?"

Trần Quân trên đầu cùng giáo sư cùng lúc lên tiếng. Tuy tiếng hét khá nhỏ nhưng hiện tại xung quanh đều là đá, lối đi cũng rất nhỏ nên chỉ cần phát ra một âm thanh thì cả bọn liền nghe thấy.

"Không... Không có gì." Đào Oánh run giọng nói: "Chỉ là một con nhện thôi ạ."

Có lẽ lúc nãy bị giật mình nên cô ta vẫn còn run rẩy. Bởi vì tập trung quá nhiều vào đường đi ở dưới chân nên cô ta không nhìn xung quanh, cũng vì vậy mà bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì rớt lên đầu liền không khỏi sợ hãi hét lên một tiếng.

Nhưng dù sao cô ta cũng là một người gan dạ nên chỉ phát ra một tiếng rồi nhanh chóng đưa tay phủi thứ trên đầu xuống. Tuy rất nhanh đã giải quyết xong nhưng cô ta vẫn bị giật nảy cả mình giọng nói cũng không thể như bình thường được.

"Mọi người cẩn thận. Dù sao bên trong lăng mộ không phải con vật nào cũng bình thường." Trần Quân thở ra một hơi rồi dặn dò.

Hiện tại bọn họ không có thiết bị y tế nào cả, nếu thực sự gặp một con nào đó mang kịch độc thì chắc chắn không kịp đi ra ngoài để chữa trị.


Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, lối đi này thật sự khá xa. Tuy là đi theo một đường thẳng nhưng cảm giác lại không đúng lắm.

"Nhóm 1 phía trước mọi người là cửa cơ quan." Lúc này bộ đàm vang lên tiếng nói của tiến sĩ Trần.

"Nhóm 2, nhóm 3 thế nào?" Trần Quân nhanh chóng hỏi. Nhóm bọn họ đi không gặp phải bẫy rập nào vậy hai nhóm còn lại thế nào rồi.

"Bình an. Không có bẫy rập nào cả." Trần tiến sĩ đáp lại.

"Không sao, chỉ là đường đi của chúng tôi dài hơn phía mấy người thôi." Tiếng nói của Dương Trung vang lên trong bộ đàm.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

"Không biết có gặp nhau ở lối ra không nữa." Bùi Hưng cũng lên tiếng nói.

"Không biết chừng. Nếu không thể gặp nhau ngoài cửa thì vào trong cửa mộ cũng có thể gặp nhau." Trần tiến sĩ nói, ông ta suy đoán dù bà đường sẽ ra ba hướng nhưng chắc chắn đường vào mộ chủ chỉ có một.

"Chúng tôi chừng nào mới đi hết đường đây..."


Trong lúc những người kia vẫn tán gẫu trong bộ đàm thì bước chân của Trần Quân đã dừng lại, bởi vì trước mặt ông ta lúc này là một cái cổng lớn bằng đồng.

Bên trên cánh cửa có hình hai con sư tử mở cái miệng to.

"Chúng ta đến cửa rồi." Ông ta kích động nói, tuy không biết phía sau cánh cửa là thứ gì nhưng đây thực sự là một cánh cửa nặng nề mà từ khi đi bên dưới lòng đất này mới thấy được.

Giáo sư nghe vậy liền đi lên, sau khi nhìn rõ cánh cửa thì không khỏi cảm thán: "Đây là cửa đồng xuất hiện vào bốn mươi ngàn năm trước, khi đó nó được dùng làm cửa của nha môn. Hai con sư tử trên cửa được xem như tay cầm để kéo cửa."

"Thầy ơi, hình như hai con sư tử này không phải dùng để kéo cửa đâu." Hà Tỉnh nhìn qua hai con sư tử mở to miệng nhưng lại không có bất kỳ thứ gì để cầm liền nói.

"Đúng là vậy." Hà Oánh gật đầu nói, cô ta cũng không nhìn thấy tay cầm, như vậy thì không thể mở cửa.

"Vậy xô vào thử xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận