Minh Hôn Bất Đắc Dĩ

Nhóm chúng tôi không biết đi bao lâu cuối cũng cũng không còn nhìn thấy những cái bình nữa, nhưng đồng thời một người quân nhân cũng phát hiện không nhìn thấy Võ Lâm đâu.

"Đội trưởng. Tôi không nhìn thấy Võ Lâm đâu."

Trần Quân cau mày nhìn xung quanh, đúng là không có bóng dáng của người đồng đội kia. Mệnh lệnh của ông ta chỉ là để người này đi thắp đuốc. Những cây đuốc đúng là đã được thắp lên, nếu như đã làm xong nhiệm vụ một là sẽ trở về báo cáo nhiệm vụ hai là sẽ đứng yên chờ bọn họ tới.

Nhưng đã đi đến nơi ánh sáng của đuốc không thể chíu đến vậy mà người lại không thấy đâu. Đã là một quân nhân thì mệnh lệnh cùng quy định chính là thứ phải chấp hành, Võ Lâm đi theo ông ta bao lâu nay chắc chắn sẽ không mắc sai lầm sơ cấp như vậy.

"Có khi nào anh ta đi lên trước dò thám rồi không?" Hà Tĩnh chen vào hỏi.

Nếu là anh ta thì rất có thể đã làm vậy, dù sợ hãi nhưng sẽ tò mò.

Trần Quân lắc đầu nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Ông ta cũng không chắc chắn được chuyện này, lỡ như Võ Lâm thực sự nhìn thấy thứ gì đó rồi đuổi theo nhìn xem thì chắc chắn đã đi về phía trước.

"Chúng ta đi tiếp xem sao." Giáo sư đi lên vỗ nhẹ vai ông ta nói.


Trần Quân gật đầu: "Chỉ có thể làm vậy. Mong là cậu ta không có việc gì."

"Các anh đều là những quân nhân ưu tú chắc sẽ không xảy ra chuyện gì."

Trần Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước. Lần này đã không còn đèn đuốc chiếu sáng chỉ có thể dựa vào đèn pin trong tay để tiếp tục đi đường.

Hai bức tường được dựng lên để người khác đi theo một con đường thẳng, trong ánh sáng của đèn pin bọn họ đều nhận ra chắc chắn phía trước chỉ có một con đường.

Đúng lúc này giọng nói của Trần tiến sĩ vang lên:

"Trần Quân phía trước có cửa."

"Thật sự." Trần Quân hỏi lại, không ngờ đã chạm đến cửa mộ thất sự.

"Nó là một cánh cửa lớn, nhưng tôi không chắc nó là cửa của mộ chủ." Trần tiến sĩ nói.

Ý của ông chính là có thể đây là cửa mộ chủ nhưng cũng có thể đây là cánh cửa chính thức bước vào lăng mộ.

"Được, chúng tôi sẽ tăng tốc." Trần Quân đáp lại, cho dù là cửa vào lăng hay cửa mộ chủ thì bọn họ vẫn phải tiếp tục đi.

"Bùi An cậu cõng giáo sư đi. Chúng ta phải chạy đi."

Bùi An gật đầu rồi nhanh chóng ngồi chống đầu gối đưa lưng về phía giáo sư.

Giáo sư thở dài rồi leo lên.

Trần Quân thấy Bùi An đã đứng vững liền hô: " Chạy theo sau tôi. Đi."


Ông ta nhanh chóng chạy phía trước, Bùi An cho dù có cõng thêm người thì tốc độ cũng không thua kém. Còn chúng tôi ở phía sau thì không khỏi đuổi không kịp, nhưng may mắn nơi này chỉ có một con đường thẳng bọn họ chỉ cần lờ mờ nhìn thấy bóng người chạy phía trước là được.

Chúng tôi cứ chạy, cứ chạy cuối cùng nhìn thấy ba người phía trước đã dừng lại đang nhìn thứ gì đó. Đến khi lại gần chúng tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ đang nhìn chính là cánh cửa cực kỳ to lớn.

"Đến cửa rồi." Đào Ánh nhỏ giọng nói.

"Ừ, nhưng cửa lớn thật." Quan Khê gật đầu trầm trồ.

Hà Tĩnh lại nhìn nhìn đo đo cảm khái: "Bằng với cái cửa ngoài kia. Đúng là tổ thật."

"Sao cậu biết." Đào Ánh nghi hoặc. Chỉ nhìn trong tối như vậy cô ấy thật sự không phân biệt được hai cái cửa giống nhau chỗ nào.

"Hoa văn kích thước đều giống nhau." Hà Tĩnh bình tĩnh nói, anh ta rất nhạy cảm về những chuyện ghi nhớ như thế này.

"Cậu thật giỏi." Đào Ánh nghe xong không khỏi khen ngợi.

Giáo sư cũng gật đầu cười nói: "Tốt lắm, đúng là cả hai cánh cửa không khác nhau nhưng cánh cửa này hoàn toàn không nhúc nhích khi chúng ta xô vào."

"Vậy phải làm sao." Quan Khê lo lắng hỏi, nếu không vào được chẳng lẽ cả đoạn đường này đều công cốc hết rồi sao.


Trần Quân mò mẫm rồi nói: "Chia nhau ra tìm chắc chắn cánh cửa này có cơ quan."

"Được."

Chúng tôi bắt đầu mò dọc theo bức tường những chỗ có thể mò thì sẽ mò còn cao quá thì không thế nào có thể làm cơ quan ở đấy.

Tôi cùng Lý Khanh Ly nhìn xem bức tường gần cánh cổng, chúng tôi cùng có chung một suy nghĩ rằng cơ quan chắc chắn sẽ ở gần cánh cửa.

Đưa tay lên sờ bức tường, thực chất nó là những cục gạch được xếp thẳng hàng cùng xếp chồng lên nhau, đến cả màu sơn cũng chẳng thèm sơn. Sờ những cục gạch gần cửa nhất nhưng chúng khá cứng không thể xê dịch.

"Thông thường nút điều khiển cơ quan sẽ được đặt gần với cơ quan. Chắc chắn trong những viên gạch này có cơ quan thôi." Lý Khanh Ly vừa nói vừa đưa tay đè lên cục gạch gần anh ta nhất.

Rất có thể không chỉ có cơ quan mà còn có bẫy, nhưng nếu đặt bẫy cùng cơ quan thì không khả thi cho lắm chỉ khi bên trong chứa một thứ mãi mãi không thể đưa ra ánh sáng.

Nhưng nhìn từ những người giữ cổng kia thì anh ta khá chắc chắn người xây ngôi mộ này muốn luyện chế một linh hồn tà ác để một ngày nào đó nó có thể rời khỏi ngôi mộ mà thăm thú nhân sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận