Kể từ khi Diệp Tư Thần xuất hiện, giấc ngủ của Lạc Vân cũng đã an tường hơn rất nhiều, không còn bị Dư Mặc kéo vào trong mộng nữa.
Nhưng có một chuyện khiến y đau đầu chính là, cả ngày hôm sau, gần như bất kỳ lúc nào, bất kỳ đâu, đều sẽ có một cái đuôi nhỏ lẳng lặng theo sát y, nửa bước không rời.
Ban đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng dần dần, Lạc Vân cũng đã bắt đầu quen thuộc với hành vi như hình với bóng này của Diệp Tư Thần.
Mặc dù trước đó đã thấy được ít nhiều, nhưng đến khi đi dạo hết một vòng quanh Thiên Vân Quan, Lạc Vân vẫn không khỏi bị quy mô của đạo quán này làm ngạc nhiên không thôi.
Thậm chí không khó tưởng tượng ra, trước kia, hương hoả ở nơi đây đã từng thịnh vượng đến mức nào.
Ngoại trừ khu nội viện, Thiên Vân Quan này còn có một ngoại viện là nơi nghỉ chân cho khách hành hương.
Từ trong một gian phòng tương đối cũ kĩ của ngoại viện, Lạc Vân rất nhanh đã tìm được chiếc bàn trang điểm phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ.
Về phần gương, đó là một món đồ vô cùng phổ biến, nên không tốn bao nhiêu sức lực, y cũng đã dễ dàng tìm thấy một chiếc gương đồng tương đối cổ xưa.
Có thể nói, cả ngày hôm nay của Lạc Vân cũng đều đã dùng vào việc chuẩn bị cho nhiệm vụ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mắt thấy chỉ còn vài phút nữa đã đến giờ bắt đầu nhiệm vụ, mà vị lệ quỷ nào đó thì vẫn nằm yên bên cạnh mình, không thể làm gì khác hơn, Lạc Vân cũng chỉ có thể tìm cách dẫn dụ, để hắn tạm thời đi sang nơi khác.
Dù sao, y vẫn chưa quên, mục yêu cầu đã đặc biệt nhấn mạnh là trong lúc làm nhiệm vụ, trong phòng ngoại trừ bản thân ra, thì không được có thêm bất kì ai khác nữa.
Về phần tại sao lại phải lừa Diệp Tư Thần?
Bởi vì y có linh cảm, nếu bản thân nói ra sự thật, hắn chắc chắn sẽ kiên quyết ngăn cản, không cho phép y dấn thân vào nguy hiểm như vậy!
"Diệp Tư Thần, ta đói.
"
Vì để chuẩn bị cho hành động đánh lạc hướng này, sáng nay, Lạc Vân còn đặc biệt dạy cho Diệp Tư Thần cách nấu mì gói.
Quả nhiên, không khiến y thất vọng, gần như không chút nghi ngờ, Diệp Tư Thần cũng đã gật đầu, thậm chí còn thấp giọng dặn dò: "Ở yên đây! "
"Ta đi nấu mì, sẽ quay lại ngay.
"
Nhìn xem bóng lưng cao lớn kia bước xuống giường, chậm rãi rời khỏi phòng, Lạc Vân liền đã gấp rút ngồi bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngoại viện, tìm kiếm gian phòng có gương trang điểm kia.
Bởi vì lần trước ở trung tâm thương mại đã sưu tầm rất nhiều thứ, nên trong không gian của Lạc Vân, hiển nhiên cũng sẽ có nến trắng.
Nhìn xem đồng hồ, phát hiện đã sắp trễ giờ, Lạc Vân liền vội vã thắp hai ngọn nến lên trước chiếc gương đồng đã được lau chùi sạch sẽ.
Không có lược gỗ, Lạc Vân cũng chỉ có thể thay thế bằng chiếc lược mà bản thân dùng để chải tóc mỗi ngày.
Sau khi chỉnh lý mọi thứ, không còn thời gian quan tâm gì khác, y cũng đã lặng lẽ thổi tắt hết thảy đèn đuốc trong phòng, chỉ chừa lại hai ngọn nến trắng kia.
Ánh trăng hôm nay tuy rằng vẫn rực sáng như thường ngày, nhưng sau khi đóng kín cửa, vẫn khiến toàn bộ gian phòng chìm vào trong bóng tối.
Dưới ánh nến mông lung, mờ ảo, nhìn xem bóng người mơ hồ hiện lên trong gương, Lạc Vân liền hít sâu một hơi, chính thức bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Bởi vì ngoại hình ưu việt, Lạc Vân bình thường cũng rất thích soi gương.
Nhưng việc vừa soi gương vừa chải đầu lúc nửa đêm như thế này, y đúng thật là lần đầu tiên làm.
Bởi vì nhiệm vụ đã nhắc nhở rằng, một khi đã bắt đầu nghi thức thì tuyệt đối không thể dời mắt sang nơi khác, nên Lạc Vân cũng không thể làm gì khác hơn ngoài "mắt to trừng mắt nhỏ" với bản thân trong gương.
Tóc của Lạc Vân rất mềm mại, cũng không quá dài, nên mỗi lần chải cũng đều rất dễ dàng, không chút phí sức.
Bởi vì tương đối căng thẳng, nên biểu cảm trên mặt y lúc này cũng đã phá lệ nghiêm túc, gần như không có chút cảm xúc dư thừa gì.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn của y ra, cũng liền đã không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối, vừa vặn chiếu rọi vào trên sườn mặt của Lạc Vân, không hiểu vì sao lại khiến khuôn mặt y nhiều ra một chút cảm giác băng lãnh.
Làn da nhợt nhạt, không chút huyết sắc như người mắc bệnh tật lâu năm.
Thậm chí, nếu nói cụ thể một chút, thì lại càng giống như một cỗ thi thể!
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, càng nhìn, trong lòng Lạc Vân lại càng dâng lên một loại cảm giác xa lạ quái dị.
Phảng phất người trong gương hoàn toàn cũng không phải là bản thân mình.
Dù sao, ánh mắt quỷ quyệt, vô hồn này, cùng với động tác đầy ủy mị, tràn ngập nữ tính, tựa như một vị cô nương đang chải tóc đó, cũng không giống như hành động mà y có thể làm ra.
Thử tăng nhanh tốc độ chải đầu, Lạc Vân rất mau đã phát hiện, động tác của bóng người trong gương, quả thực là có chút sai lệch, không quá đồng bộ với động tác của mình.
Nói chính xác hơn một chút, thì là luôn chậm hơn y nửa nhịp.
Nếu không quan sát kĩ, thì khả năng rất cao cũng sẽ không phát hiện ra.