Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

"Thiếu phu nhân, cô nên ăn cơm." Quản gia bưng thức ăn đi vào gian phòng, nói với Lương Ý đang ngồi ở trước bàn trang điểm.

Lương Ý không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt hỏi câu: "Dì Linh đâu?" "

Gần đây thân thể dì Linh không thoải mái, cho nên chuyện ăn ở ngủ nghỉ của thiếu phu nhân tạm thời do tôi phụ trách." Quản gia đặt thức ăn xuống, xoay người chuẩn bị rời phòng.

"Đợi chút." Lương Ý gọi ông ta dừng lại.

Quản gia chậm rãi quay đầu lại, "Còn có việc gì sao? Thiếu phu nhân."

Lương Ý khó chịu trừng mắt nhìn, quay đầu, nói cứng ngắc: "Sở Du anh. . . . . . hiện tại anh ấy như thế nào?"

Tròng mắt quản gia thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó mới nói: "Tôi còn tưởng rằng thiếu phu nhân không thèm quan tâm đến thương thế của thiếu gia."

Lương Ý cắn răng, cứng rắn nói: "Tôi không có quan tâm anh ấy."

Quản gia cười nhạt một tiếng, vặn mở cửa, "Thiếu phu nhân biết trước kia thiếu gia bị bệnh tim chứ?"

Lời của ông ta làm Lương Ý bỗng nhiên kinh ngạc, lúc cô đang muốn hỏi ông ta tường tận, quản gia đã đóng cửa lại, rời khỏi phòng, cô bước nhanh tới trước cửa, dùng lực vỗ mạnh nhiều lần lên cửa phòng, nhưng từ đầu đến cuối quản gia vẫn không có quay đầu lại, theo tiếng bước chân xa dần, Lương Ý cuối cùng cũng buông cánh tay vỗ vào cánh cửa xuống.

Cảm giác đói ập tới, một tay cô vuốt bụng xẹp lép của mình, chấp nhận đi đến trước sô pha, ăn thức ăn trên khay trà.

Cô còn không muốn chết, cho nên không cần thiết phải làm khó dạ dày mình. Cô nghĩ, chỉ cần mình còn sống, nhất định sẽ có hi vọng.

Quản gia nện bước chân thật dài đi tới trước thư phòng, gõ cửa, lấy được sự đồng ý của người bên trong cửa mới bước vào gian phòng.

"Phu nhân!" Ông ta gật đầu hành lễ với mẹ Sở.

Mẹ Sở liếc ông ta một cái, nhấp một ngụm trà, "Chuyện kia xử lý tốt chưa?" "Tạm thời còn chưa có bất cứ tin tức gì." Quản gia áy náy hồi đáp.

Mẹ Sở dừng lại động tác bưng ly trà đến bên môi, nheo mắt, "Gần nửa tháng rồi đó."

Quản gia không nói, chấp nhận xét hỏi của mẹ Sở. Giờ phút này nhìn mặt mũi mẹ Sở như bình tĩnh, kì thực ông ta đã sớm nhận ra tâm tình tức giận của bà. Ông ta khống chế chuyện này không tốt, cách chuyện đã qua một đoạn thời gian dài như vậy, mình thế nhưng còn chưa có tìm được tung tích người kia, thật là khiến người ta không cách nào an tâm

. "Chuyện này không thể kéo dài nữa. Phía trên đã phái người xuống điều tra chuyện này. Nếu người của cảnh sát tìm được cô ta trước một bước, như vậy chỉ sợ đến lúc đó chúng ta. . . . . . Sẽ rất phiền toái." Mặt mũi mẹ Sở lạnh lùng, chậm rãi đặt ly trà xuống, mặc dù nhà họ Sở đều có giao thiệp ở hai giới chính thương, nhưng hiện tại chuyện này liên quan rất rộng, đến lúc đó vừa phải xử lý vừa khó giải quyết, không cần thiết vì một cô gái như vậy mà phá vỡ kế hoạch của mình.

"Tôi sẽ tăng thêm người đi tìm cô ta." Căn cứ theo tin tức đám người dưới trướng ông ta hồi báo, cô ta không có biện pháp rời khỏi thành phố này, chỉ là tạm thời còn không biết cô ta trốn đi đâu thôi.

"Ừ." Mẹ Sở trầm ngâm khép lại bộ sách trước bàn, phất phất tay, "Ông đi ra ngoài đi."

"Vâng", quản gia gật đầu xoay người rời đi.

Cô gái mặc toàn thân xiêm áo cũ rách, vẻ mặt hốt hoảng đi ở trên đường nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chung quanh, trên đỉnh đầu của cô còn đội nón cỏ cũ kỹ, màu da đen thui, thoạt nhìn giống như con gái nhà nông. Nhưng mà ống tay áo không vừa người đã lộ ra ngón tay mảnh khảnh trắng noãn và biểu hiện bề ngoài của cô rất là không hợp.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm, chớ nói đường nhỏ, ngay cả đại lộ cũng vô cùng yên tĩnh. Cô một thân một mình bước nhanh từ hướng khác tới, vẻ mặt sợ hãi, đợi cô xuyên qua một hẻm nhỏ thì cô dừng bước lại, nhìn tòa nhà mới tinh nơi khúc quanh góc đường, khóe miệng cô nâng lên nụ cười, sau đó bước nhanh tới.

“Tiểu thư, xin hỏi cần trợ giúp gì sao?” Lão Trần đang trực đêm ở đồn cảnh sát khá kinh ngạc đối với cô gái chợt xông vào đồn cảnh sát, vì vậy đi lên trước ân cần hỏi thăm.

Cô gái ngẩng đầu, nhìn lão Trần, trong con ngươi thật to tràn đầy sợ hãi, cô vội vàng nói với lão Trần: “Tôi tới tự thú, tôi tên là Hạ Hinh, tôi hợp mưu với người khác bắt cóc một cô gái. Bọn họ muốn giết tôi, các anh mau giam tôi lại.”

“Tự thú? Bắt cóc?” Lão Trần hết sức kinh ngạc, ông ta còn tưởng rằng cô gái này gặp phải chuyện gì đáng sợ, mới đêm khuya tới đồn cảnh sát báo án, nhưng không có ngờ tới cô lại đến tự thú.

“Đúng, mau, mau giam tôi lại, bọn họ muốn giết người diệt khẩu.” Cô kêu to, đi đến trước mặt lão Trần, kéo tay lão Trần có vẻ vô cùng hốt hoảng.

Lúc này, cảnh quan Vương vừa lúc đi mua đồ ăn khuya về giơ đồ ăn khuya lên đi vào đồn cảnh sát, thấy cô gái kêu to đang lôi kéo lão Trần thì nhíu mày, lão Trần nhìn thấy cảnh quan Vương thì hô to một tiếng, “Tiểu Vương, mau tới đây. Giúp tôi kéo cô ta ra!” Sức lực của cô gái lớn muốn chết, sắp kéo rách đồng phục của ông ta rồi.

Cảnh quan Vương thấy lão Trần chật vật, không thể làm gì khác hơn là đi lên kéo cô gái hơi sức lớn đến đáng sợ ra, cũng lớn tiếng trấn an tâm tình của cô, “Tiểu thư, cô tỉnh táo một chút. Bây giờ cô đang ở đồn cảnh sát, cô rất an toàn, sẽ không có chuyện gì.”

Hình như lời an ủi của cảnh quan Vương có tác dụng với cô gái đang ra sức giãy dụa, vì cô dần dần bình tĩnh lại.

Cảnh quan Vương thấy cô thật vất vả mới tỉnh táo lại, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “Tiểu thư, chúng ta vào bên trong lấy khẩu cung”

Cô gái run rẩy, đi vào cùng cảnh quan Vương.

Bên trong đen như mực, cảnh quan Vương mở đèn, lúc này mới chiếu sáng tức cả mọi thứ bên trong. Cô gái quét mắt bốn phía, nơi này trống rỗng chỉ có một cái ghế và một cái bàn dài.

Cảnh quan Vương cười hòa nhã một tiếng, “vào đi thôi!”

Cô gái hèn nhát gật đầu, đi vào, ngồi ở trên ghế, mà cảnh quan Vương ngồi ở đối diện cô, anh ta lấy một quyển vở và một cây bút bi ra, chuẩn bị lấy khẩu cung.

“Tên”

“Hạ Hinh”. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Cảnh quan Vương ngồi ở đối diện đang nắm bút thì hơi dừng một chút, lại hỏi: “Phạm chuyện gì?”

“Bắt cóc”

“Bắt cóc ai?”

“Một người bạn của tôi.”

“Cô ấy tên gọi là gì?”

“Lương Ý”

Cảnh quan Vương đang viết chữ trên cuốn vở bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Có đồng bọn không? Hay một mình cô.”

Cô gái lắc đầu một cái, không, hẳn là Hinh Hinh, Hinh Hinh cô bắt cóc Lương Ý bị Lưu Na phát hiện, Hinh Hinh lắc đầu một cái, “Có đồng bọn, nhưng tôi không biết hắn là ai, tên gọi là gì, tôi chỉ biết hắn là một tài xế taxi.”

“Vậy vẻ ngoài của hắn thế nào.”

Hinh Hinh nhớ lại một hồi, mới chậm rãi nói: “Mày rậm, đôi mắt ti hí, chiều cao đại khái chừng 1m7, tướng mạo bình thường, nhưng phía dưới con mắt trái của hắn có một nốt ruồi lệ rất lớn.”

“Tốt. Rất cảm ơn cô đã cung cấp tin tức.”

“Vậy tôi có thể ở lại chỗ này hay không? Bọn họ muốn giết tôi, tôi không thể rời khỏi đồn cảnh sát.” Hinh Hinh kinh hoảng nói với cảnh quan Vương.

Cảnh quan Vương nhướng lông mày lên, “Bọn họ? Không phải chỉ có tài xế xe taxi thôi à?”

Hinh Hinh cứng họng, cảnh quan Vương tiếp tục nói, “Còn có người nhà họ Sở, đúng không?”

Hinh Hinh kinh hãi, vội vàng đứng lên, trợn to hai mắt chất vấn: “Anh là người nhà họ Sở?!” Tuy nói là chất vấn, nhưng giọng của cô đã chắc chắn suy đoán của mình.

Cảnh quan Vương cười hòa nhã, hồi đáp: “Không sai”

Hinh Hinh hoảng sợ lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó nhanh chóng xoay người, muốn rời khỏi gian phòng nhưng chẳng biết trong tay cảnh quan Vương lấy ra một sợi dây lớn từ lúc nào, đưa về trên cổ cô, vững vàng buộc trên cổ cô.

Hinh hinh bị siết đến cực kì khó chịu, cô đưa tay muốn kéo sợi dây trên cổ mình ra, nhưng sức lực của cô thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không có cách nào chóng lại anh ta, cuối cùng, thật sự không thể phản kích cô bị ghìm đến mất đi ý thức.

Thấy mục tiêu không phản kháng nữa, cảnh quan Vương buông lỏng sợi dây ra, đưa tay thăm dò hơi thở của cô, phát hiện cô đã mất đi hô hấp. Vì vậy lấy điện thoại đi động ra, gọi điện thoại, dặn dò người trong điện thoại mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Anh ta ngồi xổm, kéo cổ áo cô lên, che kín vệt dây trên cần cổ cô. Giải quyết tất cả sau anh ta lại đi tới phòng quan sát, thủ tiêu toàn bộ camera ghi hình.

Hiện tại chỉ cần chờ những người đó tới xử lý chuyện này là được.

Anh ta ngồi thoải mái ở trên ghế, nhàm chán lấy điện thoại di động ra, ngón tay lơ đãng đụng vào, vừa lúc vào chỗ album ảnh, anh ta nhìn từng tấm, từng tấm thoáng qua trước mắt anh ta, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một cô gái xinh đẹp, anh ta cuối đầu, liếc nhìn thi thể đen gầy nằm ở dưới chân mình, cười châm chọc, “Khó trách tìm không ra. Hóa ra hóa trang mình thành bộ dáng này.”

Vừa mới nói xong không bao lâu, bên ngoài đồn cảnh sát vang lên âm thanh “hụ hụ. . . .”, anh ta giương miệng cười một tiếng, ra khỏi phòng.

Lão Trần bị âm thanh dọa giật mình, ông ta thấy cảnh quan Vương đi ra, lập tức hỏi: “Xe này ở đâu ra vậy? Giống như vang ở đồn cảnh sát của chúng ta? Đúng rồi, cậu lấy khẩu cung xong chưa?”

“Viết xong, xe này là tôi gọi tới, cô gái bên trong là một kẻ điên, cô ta đột nhiên tập kích tôi. . . tôi không cẩn thận đánh cô ta ngất xỉu, cho nên liền kêu xe cứu thương tới đây.” Cảnh quan Vương thở dài một tiếng, giải thích không nhanh không chậm cho ông ta.

Lão Trần kinh ngạc nhìn ngắm nhìn bên trong nhà, tuy nói cảm xúc cô gái kia quả thật khẩn trương quá mức nhưng ánh mắt cô trong trẻo, không thể nào giống như bệnh thần kinh! Chỉ là tiểu Vương không có lý do gì lừa gạt mình, có lẽ là tự mình nghĩ quá nhiều thôi.

“Cộc cộc lộc cộc” tiếng bước chân vội vàng dồn dập truyền đến, chỉ thấy mấy người đàn ông mặc áo blouse trắng nâng băng ca đi vào đồn cảnh sát, cảnh quan Vương lập tức nghênh đón, dẫn đường cho bọn họ, mà lão Trần ở lại chỗ tiếp tục trông coi.

Hồi lâu, lão Trần thấy nhân viên cứu hộ mang cô gái điên đi ra đồn cảnh sát, khi bọn họ vừa lúc ngang qua trước mặt ông thì bởi vì lắc lư, tay của cô gái rũ xuống từ trên băng ca, cổ áo lỏng ra, ông ta liếc cô gái, trong giây lát thấy trên cổ cô gái hằn vệt dây màu xanh tím. Vệt dây đó, lúc cô vào đồn cảnh sát thì vẫn không có, hơn nữa nghiêng đến độ này là vì sao. Như vậy, cách duy nhất có thể tạo thành vệt dây cũng chỉ có. . . .

Lão Trần kinh ngạc nhìn cảnh quan Vương.

Cảnh quan Vương thấy lão Trần dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn mình, giương miệng cười một tiếng “Thế nào? Lão Trần.”

“Không có. Chỉ cảm thấy mạng cô ta lớn.” Lão Trần cười khô khốc, quay đầu nói: “Nếu cô gái kia điên lên, cậu không dùng đồ đập ngất cô ta, người trên băng ca có khả năng là cậu.”

“Đúng đấy. Ha ha. . . . . . “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui