Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Lạnh, lạnh quá, lạnh đến tận sâu xương tủy. Toàn thân giống như bị bao quanh bởi băng lạnh, một chút cũng không thể nhúc nhích.

Sở Du mở cặp mắt mệt mỏi ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là màn sương mù trắng xóa mang theo hơi lạnh đang bao phủ xung quanh mình, anh nghi hoặc quay đầu, phát hiện ra mình đang bị vây trong một không gian nhỏ.

Đây là đâu?

Sở Du nhắm chặt hai mắt, cố gắng tìm ra một chút đầu mối từ trong trí nhớ hỗn loạn. Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt, chậm rãi giơ bàn tay lên, lòng bàn tay gần như trong suốt làm anh thoáng ngẩn người, ngay sau đó thì trợn to mắt giống như không thể tin nổi.

Chết? ! Anh . . . . . . đã chết rồi. . . . . .

Sao có thể? Sao anh có thể chết được? Anh đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ để cầu hôn tiểu Ý, chẳng phải cuộc phẫu thuật thay tim đã thành công rồi ư? Vì cớ gì anh vẫn chết? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Sở Du hoảng loạn, không ngừng quay đầu nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra vây xung quanh mình là những tấm kim loại lạnh lẽo. Sở Du chợt nhận ra mình đang ở trong nhà xác.

Anh muốn đi ra ngoài!

Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ đó, Sở Du đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, chậm rãi bay ra khỏi không gian nhỏ hẹp này. Anh ngẩng đầu nhìn khắp gian phòng lạnh lẽo yên tĩnh, thấy có rất nhiều “người” cũng đang trôi nổi lơ lửng như anh. Sở Du nhướng mày, đang muốn rời khỏi đây thì một người đàn ông trung niên trọc đầu từ từ tiến lại gần, ông ta có vẻ chẳng có ý tốt gì, nhìn anh cười một tiếng, "Chàng trai, cậu mới tới à?" Dứt lời, người đàn ông trọc đầu còn dùng đôi mắt híp bỉ ổi quét quanh thân thể Sở Du một vòng.

"Cút!" Ánh mắt lạnh lùng của anh nhíu lại, không khách khí quát.

Đối với thái độ của Sở Du, người đàn ông trọc đầu kia cảm thấy rất bất mãn, ông ta nghĩ Sở Du không cho mình chút mặt mũi nào, vì vậy liền kéo dài cánh tay mềm dẻo như cao su, muốn cho Sở Du một bài học. Đột nhiên, ông ta hoảng sợ phát hiện ra cổ của mình đã bị Sở Du không biết di chuyển ra sau lưng ông ta từ khi nào đang dùng sức bóp chặt. Hai bàn tay của Sở Du dần dần tăng thêm lực, thân thể của người đàn ông trọc đầu vốn đã trong suốt lại càng lúc càng mờ nhạt.

Mắt thấy linh thể của mình sắp không chịu đựng nổi nữa, người đàn ông trọc đầu luôn miệng cầu xin tha thứ, "Là tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi..."

Người mới tới này rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ mới biến thành quỷ không bao lâu, sao thực lực lại mạnh hơn lão quỷ đã một trăm năm như ông ta? Đúng là quái thai!

"Hừ." Sở Du hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng muốn so đo nữa. Anh chuyển mắt nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: quỷ rất sợ mặt trời sao? Nhưng tại sao anh lại không có cảm giác đó?

Nghĩ xong, Sở Du chợt có chút hưng phấn, muốn ngay lập tức kiểm tra xem mình có thực sự không sợ mặt trời hay không. Anh buông người đàn ông trọc đầu ra, suy nghĩ vừa nảy ra một cái, linh thể của anh nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời ấm áp chơi đùa trong thân thể trong suốt của anh, Sở Du không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, không những thế một luồng cảm xúc ấm áp nhàn nhạt chậm rãi dâng lên trong linh thể vốn lạnh lẽo.

Tiểu Ý. . . . . .

Sở Du muốn đi tìm cô, gần như vừa nghĩ đến, anh lập tức có mặt tại nơi anh đã lén lút chạy đến vô số lần.

Khung cảnh xung quanh yên tĩnh, bốn phía cũng không có bất kỳ ai, Sở Du đứng ở cửa trước , đầu ngón tay trong suốt giơ lên muốn ấn chuông cửa. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nút bấm, anh tự giễu cười một tiếng.

Hiện giờ anh đã là quỷ, căn bản không cần phải làm theo phép lịch sự của loài người nữa.

Đột nhiên, sự tức giận và không cam lòng khi tỉnh dậy ở nhà xác, phát hiện ra mình là quỷ của Sở Du trong nháy mắt chuyển hết thành vui sướng.

Vui sướng vì anh có thể không cần cố kỵ gì mà đến gần Lương Ý, vui sướng vì anh có thể quan tâm chú ý đến Lương Ý mỗi ngày mà không bị vài người chướng mắt quấy rầy!

Khi Sở Du còn đang chìm đắm trong sự vui sướng không có giới hạn thì tiếng bước chân dồn dập truyền đến cắt đứt suy nghĩ của anh. Sở Du quay đầu lại, nhìn thấy Lương Ý ở cách đó không xa đang chạy về phía mình.

Khóe môi của anh khẽ cong lên, con ngươi đen nhánh tràn ngập hình ảnh xinh đẹp của cô. Anh bay tới trước mặt cô, vươn tay, muốn cô ôm vào lòng. Vậy mà, Lương Ý lại xuyên qua thân thể của anh, đi thẳng về phía cửa nhà.

Sở Du sững sờ, đôi tay khựng lại giữa không trung, cảm giác mất mát khó hiểu dâng lên đánh nát vui sướng anh vừa có được.

"Tiểu Ý. . . . . ." Sở Du mất hồn bay theo sát sau lưng Lương Ý, nhỏ giọng nỉ non gọi tên cô.

Lương Ý đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn ngó bốn phía, thầm nói: "Hình như vừa có người gọi mình thì phải?"

Sở Du nghe vậy thì mừng như điên, tiểu Ý nghe được, tiểu Ý nghe được tiếng anh gọi cô!

Khóe môi anh hiện lên một nụ cười phức tạp, sau một hồi, Lương Ý lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa đi vào trong nhà. Sở Du thấy thế, sợ mình sẽ lạc mất cô liền vội vàng đuổi theo.

Lương Ý đứng ở cửa trước thay dép, sau đó lướt qua phòng khách vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai đồ uống có ga, rồi lười biếng nằm trên sofa, vừa uống nước ngọt, vừa nhàm chán bấm điều khiển TV.

"Tiểu Ý, tôi rất nhớ em." Sở Du chậm rãi bay tới trước mặt Lương Ý, khép hờ mắt, khổ sở cười một tiếng. Anh vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của Lương Ý, lưu luyến say mê nhìn cô không chớp mắt.

Khoảnh khắc tay của Sở Du chạm vào cô, chân mày Lương Ý khẽ nhíu lại, thầm nghĩ sao đột nhiên lại thấy hơi lạnh nhỉ? Nhưng hiện giờ đang là cuối mùa hè cơ mà, chẳng lẽ cô bị cảm sao? Thôi vậy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, cứ về phòng mặc thêm cái áo khoác mỏng cho yên tâm.

Nghĩ vậy, Lương Ý lập tức đặt chai nước ngọt và điều khiển TV xuống mặt bàn, đứng dậy đi lên lầu. Sở Du thấy thế, cũng di chuyển theo sát phía sau. . . . . .

11 giờ đêm, Lương Ý nằm trên giường chơi điện thoại di động, được một lúc thì thấy cũng hơi buồn ngủ, cô tắt di động, nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, Lương Ý giật mình cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cả người nổi đầy da gà.

Lạnh quá, sao vậy nhỉ?

Cô theo bản năng kéo chiếc chăn mỏng cao lên, che kín người, sau đó co người lại như con tôm luộc.

"Tiểu Ý, chúng ta ngủ thôi!" Lúc này, Sở Du đang nằm sau lưng Lương Ý, hai tay ôm chặt lấy eo cô, giữa hai người không hề có khoảng cách, dán sát vào một chỗ.

Từ đầu đến cuối, nụ cười mãn nguyện của Sở Du vẫn không luôn nằm trên môi. Đối với cuộc sống hiện tại, anh cảm thấy hết sức hạnh phúc và vui vẻ, hận không thể vĩnh viễn giống như ngày hôm nay, ngày qua ngày được cùng với Lương Ý ở chung một chỗ.

Ngày hôm sau, Lương Ý mang theo đôi mắt thâm quầng, ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi đi xuống lầu ăn điểm tâm.

Mẹ Lương vừa nhìn thấy bộ dạng uể oải của Lương Ý liền trách móc, "Tối qua con không ngủ hả? Quầng mắt lớn như vậy, con muốn hù chết mẹ sao?"

Lương Ý hai mắt vô thần nhìn mẹ Lương, ủ rủ ngồi xuống ghế, "Đêm qua con có ngủ muộn quá đâu, chẳng hiểu tại sao con cứ cảm thấy lạnh. Lại còn cảm thấy có ai đó đang nhòm ngó nữa chứ. Cho nên cả đêm cứ trằn trọc mãi không ngủ yên được."

Mẹ Lương nghe vậy, nhướng mày, "Lạnh? Không lẽ bị cảm rồi?" Bây giờ đang giai đoạn chuyển mùa rất dễ bị cảm.

"Có thể là vậy ạ." Lương Ý chớp chớp mắt cho tỉnh táo, múc muỗng cháo lên ăn. Lúc này, "Đại Thiếu Gia" của nhà họ Lương —— Đa Đa cũng đã tỉnh dậy, nó vươn người, cố gắng trèo lên cái ghế ngồi đặc biệt dành cho riêng mình.

Lương Ý nhìn Đa Đa chật vật mãi mà không trèo lên được, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm ngang người nó đẩy lên, "Đa Đa, em mập lắm rồi đấy. Xem xem, bây giờ không leo nổi lên ghế nữa."

"Gâu ——" Đa Đa nhìn Lương Ý sủa một tiếng giống như phản đối.

"Nói em mập có sai cái gì đâu mà sủa hả?" Lương Ý trợn mắt lên nhìn Đa Đa, bỗng dưng thấy lạ vì đôi mắt tròn xoe của Đa Đa cứ nhìn chằm chằm mình một cách quái dị.

"Sao thế? Đa Đa. Trên mặt chị có hoa à?" Lương Ý tò mò hỏi.

"Gâu gâu ——" Đa Đa nheo mắt lại, hướng về phía Lương Ý sủa lớn hai tiếng.

"Đa Đa lạ quá." Đối với phản ứng khác thường của Đa Đa, Lương Ý cũng không để ý mấy, cô ngồi về chỗ tập trung ăn phần cháo của mình.

Mà Sở Du đang trôi lơ lửng bên người Lương Ý, nhìn Đa Đa với ánh mắt không được tốt cho lắm.

"Mẹ, con có hẹn với Na Na, con đi trước nhé." Lương Ý đặt bát cháo xuống, chuẩn bị rời đi.

Mẹ Lương nhắc nhở: "Con uống thuốc trước đã."

"Vâng ạ." Lương Ý gật đầu một cái, đi tới tủ nhỏ trong phòng khách lấy ra một lọ thuốc cảm, rót một cốc nước, uống thuốc xong liền vội vã ra khỏi nhà.

Trong quán cà phê.

"Trời ơi, bộ dạng của cậu cứ như sống dở chết dở vậy, không lẽ tối qua cùng với “mãnh nam” nào đấy “túng dục quá độ” ư?" Lưu Na vừa uống cà phê vừa trêu ghẹo nói.

Lương Ý lườm cô một cái, "Mình là một “hoàng hoa khuê nữ” tiêu chuẩn luôn giữ mình trong sạch, đừng có nói hươu nói vượn hủy hoại giá trị thị trường của mình nhé."

"Thôi đi, lại còn hoàng hoa khuê nữ, bà điên thì có ấy." Lưu Na cười nhạo nói.

"Đi chết đi." Lương Ý liếc cô một cái, giơ tay vẫy nhân viên phục vụ.

Bỗng dưng Lưu Na thoáng rùng mình, Lương Ý vội hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì, tự nhiên lại cảm thấy hơi lạnh, nhất là ở cổ. Có phải nhiệt độ điều hòa bật thấp quá không?" Lưu Na liếc mắt nhìn điều hòa không khí đang phả ra khói trắng.

"Cẩn thận bị cảm đấy." Lương Ý nhắc nhở.

"Được rồi, thân thể của mình sao có thể dễ dàng bị cảm được. Mình có phải là dạng “gà hen” giống như cậu đâu." Lưu Na không khách khí chút nào giễu cợt Lương Ý.

"Cút! Suy nghĩ của cậu xa như thế nào thì cậu cút xa chừng đó cho mình!" Lương Ý lạnh lùng nhìn Lưu Na ngồi đối diện.

"Aizz, nhưng đáng tiếc là mình không có tư chất trời sinh như cậu, chứ không cũng cút lâu rồi!"

Lương Ý mặt không thay đổi nhìn Lưu Na, hồi lâu sau mới nói, "Vậy chúng ta không có cách nào chơi với nhau được nữa nha."

"Ha ha. . . . . ." Lưu Na cười lớn ra tiếng.

Sở Du đang trôi lơ lửng sau lưng Lưu Na, ánh mắt chòng chọc mang theo sát khí nồng đậm, chỉ muốn lập tức xé nát Lưu Na ra thành từng mảnh.

Người phụ nữ đáng hận! Tại sao cứ một mực quấn lấy Lương Ý? Vì cớ gì cứ muốn cướp hết sự chú ý của Lương Ý về phía cô ta?

Giết cô ta! Giết cô ta!

Nội tâm của anh điên cuồng kêu gào, ngón tay thon dài dần dần đưa đến gần cần cổ thanh mảnh của Lưu Na.

Bất chợt, một luồng khí lạnh lẽo cắt ngang hành động mất lý trí của Sở Du, anh ngẩng đầu, đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Phía vỉa hè rộng rãi đối diện có một người đàn ông với mái tóc hoa râm, ước chừng 4, 5 mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn của thập niên 70. Ánh mắt ông ta hướng thẳng về phía Sở Du, nhìn anh khẽ mỉm cười.

——— —————————

"Cậu muốn có được cô ấy phải không? Nếu có thì đi theo tôi, tôi có thể giúp cậu danh chính ngôn thuận ôm cô ấy vào lòng." Người đàn ông tràn đầy tự tin nói với anh như vậy.

Sở Du tin, vì vậy anh quay trở về nhà họ Sở - nơi mà anh đã từng chẳng thèm ngó ngàng tới, lẳng lặng chờ đợi giây phút gặp được người anh vẫn luôn khao khát kia. . . . . .

Sau đó, đến chết cũng không buông tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui