Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Qua tận mấy canh giờ, hai thằng chúng tôi đã hét đến khàn cả giọng rồi.
"Đừng hét nữa.
Có hét nổ họng cũng vô dụng thôi.
Bọn họ là muốn giam giữ chúng ta." Lúc này, tôi nói với Xa Dục.
Sau khi Xa Dục nghe thấy lời này của tôi, giọng của anh ấy cũng khàn khàn nói "Đuỵt con mẹ nó, lũ súc vật này, có ngon thì tìm cách giết chết lão tử đi.
Nếu không, lão tử mà đi ra ngoài được thì nhất định sẽ giết chết bọn chúng."
"Được rồi.
Chúng ta giết chết bọn chúng thì chúng ta có khác gì chúng đâu? Bây giờ phải nghĩ xem, tiếp theo phải làm thế nào đây." Tôi nói với Xa Dục.
Xa Dục sau khi nghe thấy lời này của tôi, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn tôi và hỏi: "Có ý gì?"
Tôi nói với Xa Dục: "Anh vậy mà lại không nhìn ra hả?"
Xa Dục sững người, sau đó lại nhìn tôi rồi nói: "Nhìn ra cái gì?"
Tôi nhìn Xa Dục nói: "Cái người tên là Sở Ngư kia, khẳng định nhà đặc biệt có tiền, hoặc là có cả thế lực nữa, vì vậy đám bảo vệ kia mới có can đảm công khai làm như thế này.
Cô ta sai khiến đám nhân viên bảo vệ đó giam chúng ta ở đây tra khảo, chính là muốn đợi để đích thân tới đây trừng trị chúng ta."
"Vãi loằn, thật vậy sao? Vậy chúng ta chính là nhanh nghĩ cách rồi chuồn đi thôi." Lúc này, Xa Dục liền nói với tôi.
Tôi nói với anh ấy một cách bất lực "Chúng ta lăn qua lăn lại cả sáng như vậy, bây giờ chắc trời cũng đã sắp tối cả rồi.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi thôi."
Xa Dục gần như phát điên lên, ra sức vùng vẫy để cởi trói.
Vào lúc này, điện thoại di động của tôi reo lên đầu tiên, sau đó đến lượt điện thoại di động của Xa Dục cũng reo lên.
Nhưng cả hai chúng tôi lại không có cách nào để trả lời, mấy canh giờ nữa lại trôi qua.
Từ phía cửa dường như truyền tới một loạt tiếng bước chân.
"Tới rồi, tới rồi." Xa Dục nói với tôi một cách lo lắng.
Tôi nhìn Xa Dùng rồi thì thầm nói: "Tôi không có bị điếc, tôi nghe thấy."
Lúc này, cánh cửa được mở ra từ phía bên ngoài, một nhóm nữ sinh mặc đồ cổ vũ bước vào.
Người đứng đầu là Sở Ngư, và đám giặc cái đi theo sau.
"Nghe nói chúng mày không phải là học sinh của trường chúng tao?" Sở Ngư đi đến trước mặt chúng tôi rồi hỏi.
Xa Dục nói với Sở Ngư: "Tao khuyên mày tốt nhất là thả chúng tao ra.
Chúng mày biết bọn tao là ai không?"
Nhìn bộ dạng này của Xa Dục, hiển nhiên là anh ấy sẽ sử dụng thân phận Thiên Sư Đường của chúng tôi để áp chế cô ta.
Nhưng, tôi tự nghĩ, ngay cả khi chúng tôi đưa ra Thiên Sư Lệnh cho con nha đầu này xem, cô ta chắc chắn cũng đéo có hiểu.
Vào lúc này, Sở Ngư trực tiếp đem một chiếc ghế tựa tới ngồi ở trước mặt chúng tôi, sau đó nói với chúng tôi: "Mày cùng tao nói xem, mày là ai nào?"
"Bọn tao là người của Thiên Sư Đường, là Thiên Sư cấp hai của Thiên Sư Đường." Xa Dục ưỡn thẳng ngực nói với Sở Ngư.
Nghe thấy lời nói kiêu ngạo này của Xa Dục, Sở Ngư nghe xong bị liền có chút sững sờ, sau đó ả ta quay đầu lại và nói với người đứng sau: "Vậy thì sao? Cạnh trường chúng ta lại có tiệm làm tóc mới mở hả?"
"Hahaha.
Chị Sở Ngư, tên của cái tiệm làm tóc này cũng thật là quê một cục." Một con chị em bên cạnh nói với Sở Ngư.
"Bọn mày có thả tao ra hay không? Có tin tao sẽ khiến nhà trường đuổi học chúng mày chỉ trong chốc lát không?"
Lúc này, đứng cạnh Sở Ngư là một nữ sinh tóc ngắn màu đỏ, đi thẳng đến bên cạnh Xa Dục, sau đó trực tiếp tát thẳng một cái lên trên khuôn mặt của anh ấy: "Mày không khoác lác thì sẽ chết à? Mày có biết thân phận của chị Sở Ngư là gì không? Mày có biết ba của chị Sở Ngư là ai không? Mẹ chị ấy là ai không?"
"Tiểu tam!" Lúc này, Sở Ngư vội vàng mắng con nữ sinh tóc ngắn màu đỏ rượu kia.
Sau khi Xa Dục bị tát một cái tát kia, anh ấy ngay lập tức liền trở nên tức giận: "Mày đúng là một con chó cái.
Dám đánh tao à.
Có gan thì thả bố mày ra.
Bố mày nói cho mày biết, không xé nát cái mồm mày ra, bố mày theo họ nhà mày luôn."
Xa Dục bình thường là một người rất thông minh, tại sao chỉ số IQ hiện tại lại là số âm như thế? Anh ấy không biết rằng có một câu gọi là 'làm người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu' à.
Xa Dục không nói gì.
Mấy con đàn bà kia liền cào thẳng vào mặt của Xa Dục.
Nhìn vết trầy xước trên mặt của Xa Dục còn nhiều hơn tôi, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy công bằng hơn một chút.
Tôi biết, anh hùng báo thù mười năm không muộn.
Hiện tại chúng tôi đã ở trong tay của cô ta, mạnh miệng thực sự rất vô dụng, tốt hơn hết là nên mềm mại một chút.
Trong lòng tôi mặc dù muốn treo từng ả nữ sinh này lên sau đó quất xác từng đứa một.
Nhưng mà hiện giờ chỉ biết học bộ dạng vô liêm sỉ thường ngày của chú Cung nói: "Ngư tỷ.
Ngư tỷ.
Chúng tôi đúng là mù rồi.
Có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Chị anh hùng không chấp nhặt với tiểu nhân đúng chứ? Chị cứ xem như hai thằng chúng tôi chỉ là đánh rắm một cái đi."
"Vãi cả loằn, Chung Xuyên, mồm cậu đqx hôi thối đến mức không biết xấu hổ như vậy à? Cậu nói cái gì cơ?" Lúc này, Xa Dục đã bị toàn bộ thù hận làm cho choáng váng đầu óc rồi, còn chửi mắng cả tôi.
Trong lòng tôi đang thầm nguyền rủa Xa Dục, tên tiểu tử này không phải là hôm nay lúc ra ngoài, còn nhớ lúc ở cửa tiệm không đấy.
Miễn là chúng tôi có thể liên lạc được với bên ngoài, không phải là sẽ được tùy ý hành hạ bọn họ sao.
"Anh cái tên tinh trùng thượng não này câm mồm vào cho tôi.
Lão tử tôi bị anh hại chết mất, hiện tại lão tử chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật ngon thôi ..." Tôi giả vờ lạnh lùng nói với Xa Dục.
Thấy tôi nói vậy, Xa Dục chăm chú nhìn vào mặt tôi.
Dường như anh ấy đã hiểu được những gì tôi muốn nói.
Con điên bị tôi bẻ gãy ngón tay lúc nãy, sắc mặt liền u ám nói với tôi: "Bây giờ mới nghĩ đến việc xin tha thứ à.
Không phải mới vừa rồi còn mạnh bạo lắm sao?"
Nói xong, còn ả hôi hám này liền trực tiếp cầm lấy một ngón tay của tôi.
Cảm giác như bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị bẻ gãy.
"Đừng..
Đừng..
Vị nữ hiệp này, đừng động thủ.
Vừa rồi là tôi kích động quá.
Đại nhân cô sẽ không chấp kẻ tiểu nhân này chứ? Cô để tôi đi, tôi sẽ bồi thường tiền cho cô chi phí y tế gấp mười lần.
Tôi sẽ trả cho cô gấp mười lần.
Cô bị gãy một ngón tay, nhưng không thể làm bẩn cả bàn tay được, có đúng không?" Lúc này, tôi liên tiếp thốt ra một loạt lời trái với lương tâm, nói năng tởm lợm như vậy, tôi cảm giác như tự mình làm cho mình buồn nôn rồi.
Sau khi nghe thấy những lời nói này của tôi, Xa Dục nhìn tôi bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng anh ấy vẫn không nói gì.
Nhìn bộ dạng này của anh ấy, tôi cạn con mẹ nó lời.
Hôm nay chúng tôi thực sự là tráo đổi vị trí cho nhau.
Tôi thường nhìn Xa Dục với sự khinh bỉ như thế.
Sau khi nghe thấy mấy lời nói này của tôi, lúc này, Sở Ngư từ từ đứng dậy đi đến trước mặt tôi và nói: "Ban ngày lúc đánh người, không phải ra dáng đàn ông lắm sao, làm thế nào lại sợ hãi như vậy rồi?"
"Hihii, chúng tôi không phải tinh trùng thượng não sao?" Tôi lúng túng nói với Sở Ngư.
"Ồ." Sở Ngư dường như rất cảm thán một tiếng.
Tôi đi đến trước mặt Sở Ngư rồi tiếp tục nói: "Chị Ngư, chuyện là như thế này.
Chúng tôi đều đã nghe nói rằng có một vị gái điếm rất nổi tiếng ở Đại Học Sư Phạm gọi là..
gọi là Hồ Đình Đình.
Vì vậy, tôi và huynh đệ của tôi muốn tới thử chút vận may.
Hôm nay nhìn thấy một màn kia, chúng tôi liền bàn bạc một chút, trong lòng là nghĩ có thể hay không làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó lừa lấy một đêm miễn phí.
Hihiii, nếu như tôi biết thân phận của cô là Sở Ngư, có đánh chết chúng tôi cũng không dám làm như vậy."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Xa Dục lúc này trắng bệch lên vì tức giận, hơn nữa tôi biết rằng tên tiểu tử nhà anh ấy nếu hiện tại không bị trói, không mảy may chút nghi ngờ nào, chắc chắn sẽ chạy tới để đấm cho tôi một cái.
Sau đó Sở Ngư nói với tôi, rõ ràng rất hài lòng, còn cười hahaa mà nói với tôi: "Được.
Xem như tên tiểu tử nhà mi biết điều.
Muốn chúng tao thả bay đi cũng được, tuy nhiên chúng mày phải đồng ý làm cho chúng tao một việc."
"Được thôi.
Ngư tỷ, chị cứ phân phó đi.
Đừng nói đó là một việc, ngay cả khi đó là một trăm việc, chúng tôi cũng đồng ý." Tôi nhanh chóng nói với Sở Ngư.
Sở Ngư mỉm cười nhàn nhạt, dường như cô ta rất hài lòng với cái bộ dạng cúi đầu khom lưng của tôi.
Sau đó, tôi đi về phía tôi và thấp giọng nói.
Sau khi nghe thấy những lời nói này của Sở Ngư, bề ngoài tôi tỏ vẻ hưng phấn các kiểu, nhưng trong lòng tôi cơn giận đã trực tiếp bùng lên, nếu bây giờ tôi không bị còng tay và trong tay tôi có một viên gạch, tôi sẽ không hề ngần ngại mà trực tiếp đập thẳng một viên gạch đó vào mặt của Sở Ngư.
Bởi vì Sở Ngư người phụ nữ này muốn tôi và Xa Dục, cả hai thằng chúng tôi tới cưỡng hiếp Hồ Đình Đình, rồi sau đó quay video lại.
"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ? Chúng tôi chỉ là muốn chơi đùa phụ nữ mà thôi Không muốn bị tóm đâu." Tôi nói với Sở Ngư.
Sở Ngư nhẹ nhàng nói với tôi: "Mày cứ yên tâm đi.
Trước đây tao cũng đã tìm người tới chơi đùa cô ta, cô ta đến cái rắm cũng không dám đánh đâu."
Lúc này, cả cơ thể Xa Dục đang không ngừng run rẩy.
Tôi sợ rằng tên tiểu tử này sẽ đột nhiên phát điên lên.
Nếu anh ấy thực sự phát điên lên, những nỗ lực trước đây của tôi sẽ trở nên vô ích.
"Làm sao vậy? Mày đang khó chịu, không bằng lòng sao?" Sở Ngư cũng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Xa Dục có chút không đúng liền hỏi.
Tôi nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được một nữ sinh đại học, lòng dạ tại sao lại có thể trở nên độc ác khốn nạn thế? Mà còn đối với chính bạn học của mình ra tay như vậy.
Lúc này, khuôn mặt của Xa Dục trắng bệch, cả cơ thể anh ấy đang không ngừng run rẩy.
Sở Ngư nhìn thấy bộ dạng này của Xa Dục, dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Khuôn mặt cô ta trở nên u ám nói: "Làm sao vậy, chẳng lẽ chúng mày muốn lừa tao à? Đều là một lũ chó hôi thối như nhau thôi."
Sở Ngư đang cố tình kích thích Xa Dục.
Trong lòng đang âm thầm giễu cợt anh ấy.
Nhưng hành động bất ngờ của Xa Dục lúc này lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, anh ấy đột nhiên cười lớn, một vài giây sau liền thay đổi hoàn toàn thành một bộ dạng dung tục hèn hạ nói: "Quá tốt luôn.
Tôi vừa rồi có chút kích động.
Thực sự không cần tiền, có thể chơi miễn phí sao? Đồng thời không bị báo cảnh sát nữa?"
Sở Ngư nhìn thấy bộ dạng này của Xa Dục, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Tất nhiên."
"Có thể chơi như này thật sao?" Sự thay đổi một trắm tám mươi độ này của Xa Dục khiến tôi sững sờ trong chốc lát.
Lúc này, anh ấy diễn một bộ dạng tên đàn ông biến thái dung tục bẩn thỉu đến thật 'sâu sắc, tinh tế'.
Tôi trực tiếp nhìn đến ngu người, nếu như có thể đem màn diễn xuất lúc này của Xa Dục tới viện sân khấu điện ảnh biểu diễn, thì đó tuyệt đối là loại kỹ xảo diễn xuất trong sách giáo khoa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Xa Dục, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Xa Dục thật sự rất thông minh, vừa rồi chỉ mới gợi ý một chút.
Một sự thật rất đơn giản.
Chỉ khi chúng tôi được tự do, chúng tôi mới có thể bảo vệ được Hồ Đình Đình.
Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đến gặp Cục Trưởng Lưu và Hiệu Trưởng của trường này cùng với Thiên Sư Lệnh.
Họ có dám đối mặt với chúng tôi không?
Sở Ngư mỉm cười nhàn nhạt, sau đó nói: "Miễn là không chết, tùy ý chúng mày chơi đùa.
Nếu có chuyện gì xảy ra, tao có thể giúp bay xử lý."
"Vậy thì phải cảm ơn Ngư tỷ rồi.
Cảm ơn Ngư tỷ nhé.
Chị xem, hiện tại đã có thể thả chúng tôi ra chưa?" Xa Dục nở một nụ cười rạng rỡ nói với Sở Ngư.
Mặc dù Xa Dục đang cười, nhưng tôi có thể cảm thấy tằng trên người Xa Dục lúc này đang toát ra một chút sát ý lạnh lẽo.
Cỗ sát ý này của Xa Dục, Sở Ngư bọn họ đương nhiên là không cảm nhận được, bởi vì sát khí này là bởi vì sự kích động cảm xúc, hơn nữa còn là được tạo thành từ âm khí ở trong cơ thể của anh ấy.
Sở Ngư này chết chắc rồi!
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.
Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.
Mong các bạn ủng hộ ạ.