Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua những rặng mây mờ, phủ một lớp mỏng manh trên người Khanh Thụ. Anh chỉ mặc một chiếc áo dày màu trứng muối. Nắng chiếu vào mặt ánh lên vẻ thản nhiên đạm mạc, đến tóc cũng lấp lánh chấm sáng như thế. Vệ Diêu “Ái chà”  một tiếng, liền ngã mình lên ghế không thèm nhìn đến anh nữa.

Khanh thụ cười rộ lên, đầu hơi nghiêng nghiêng, mặt như được phủ một lớp ánh vàng. Đôi mắt hoa đào trong veo, sâu hút hồn tựa giếng cổ bỗng có chút gợn sóng càng thêm sinh động vạn phần:

“Ơ hay, mới sáng sớm đã nổi nóng? Sao không gọi người đến rửa mặt chải đầu?”

Vệ Diêu ngáp một cái nói: “Anh cho tôi nghỉ chút đã.” Xong khoát khoát tay, nói tiếp: “Vừa tắm xong đấy, chỉ là chưa chải đầu thôi.”

Khanh Thụ mỉm cười, tiện tay mở hộp trang sức, cầm lên một cái lược, nói: “Đến đây —— giờ thì, người tôi thương nhất đến đây, chải đầu cho nào.”

Vệ Diêu tựa hẳn vào vai anh, muốn giơ tay vuốt mặt anh liền bị đẩy ra. Lược liền hạ xuống hơi dùng sức chải như muốn phục thù. Vệ Diêu cười rộ lên, nhàn hạ hỏi: “Hôm nay có người nói với tôi về chuyện nhập phòng. Kia là sao thế?”

Đôi mắt phượng hơi liếc qua, nhìn xéo một chút. Mắt Khanh Thụ như vừa xoay tròn, rõ ràng cố ý chọc tức. Anh chỉ thản nhiên nói:

“Chẳng sao cả? Chỉ đơn giản là ngây người qua đêm cùng chị cậu.”

Vệ Diêu kêu lên: “Ái chà, nói ra thật đáng sợ! Linh vị là linh vị, làm cho lắm cũng chẳng thành thứ gì khác!”

Khanh Thụ cười nói: “Nếu thành thì sao nào? Giờ trong phòng anh, vẫn còn sờ sờ linh vị của Lan Nhược kia kìa. Bài vị chuẩn bị cho lúc anh chết cũng được đặt song song đó.”

Vệ Diêu chán ghét lắc lắc đầu nói: “Mấy chuyện như vậy, chỉ có người thủ cựu mới làm được. Khanh Khanh, anh đi theo tôi đi.”

Khanh Thụ lặng lẽ, thở dài: “Cậu cho là anh không muốn? —— Anh có nỗi khổ riêng, không đi được đâu.”

Vệ Diêu nóng giận, im bặt lại không màng đến anh nữa. Khanh thụ cười nói: “Cậu đoán xem, năm đó anh và chị cậu thành thân, xảy ra chuyện gì?”

Lòng Vệ Diêu hơi hoảng hốt, có chút sợ hãi, lại thêm mấy phần tò mò. Nhiều năm như vậy, sao chưa bao giờ nghe Khanh Thụ nhắc đến. Cậu vẫn thận trọng không dám hỏi anh, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Khanh Thụ gỡ một dúm tóc rối, lực chải không nặng không nhẹ vừa sát da đầu tạo nên một cảm giác khoan khoái không nói thành lời. Vệ Diêu “ừhm” một tiếng tán thưởng, Khanh Thụ khẽ cười, từ từ nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Màn đỏ thẫm thêu hoa bách hợp, gối hỷ uyên ương bằng gấm đỏ thẫm, giường gỗ lim khắc hoa đỏ thẫm. Tất cả đều đỏ thẫm, nến đỏ đến u ám, dần chuyển sang đen. Đỏ đến độ muốn nuốt chửng lấy người vào đó.

Đứa bé tám tuổi khóc thét lên, bổ nhào về phía cửa. Dùng chân đạp, lấy tay đánh, vừa đấm vừa đá mà gào lên. Bên ngoài chỉ vọng lại tiếng leng keng của xích sắt đã khóa chặt, làm cách nào cũng không mở được.

Khanh Thụ vùng vẫy hết cả sức, lùi sát về cửa, ngơ ngác nhìn tân nương dưới ánh nến đỏ của mình.

Vệ Lan Nhược đứng ở cạnh giường. Toàn thân cô đều mềm nhũn ra trông như sắp không trụ được nhưng vẫn đứng như thế. Mặt tô điểm dày đặc như một bức tranh, mắt mở to hướng lên trên khiến người khác có hơi sợ hãi lẫn buồn cười.

Một bên thân thể của Vệ Lan Nhược u ám như bóng ma, bên kia lại sáng rực dưới ánh nến đỏ. Anh thấy mắt cô trắng khác thường, thỉnh thoảng còn ánh lên chút xanh. Bộ hỷ phục vốn đỏ tươi giờ bị chiếu thành nữa sáng nữa tối. Không gian âm trầm lạnh như băng thật khó nói nên lời.

Khanh Thụ giương tay vịn cửa đứng lên. Nhưng đập vào mắt anh là một không gian đỏ thẫm rợn ngợp —— Đèn đỏ chiếu sáng tân phòng, trải rộng ra như màu máu đỏ tươi. Ngoài nó ra, còn hình dung nào khác hơn được chứ?

Khanh Thụ bỗng nhận thấy, cả đời mình, sợ hãi nhất là bị màu đỏ này buộc chặt lấy. Cậu buông tay ra, nhìn ánh nến màu đỏ phản chiếu theo hành động mình. Leo lét đong đưa in đậm bóng xuống đất.

Khanh Thụ hét lên hoảng sợ. Vệ Lan Nhược nhìn cậu bằng cặp mắt đang chảy máu, đó cũng là màu đỏ. Kia như đang đắc ý cười cợt. Chân cô lơ lững giữa không trung, một góc tay áo còn bị vướng vào giá treo, lộ ra bàn tay với những ngón. Móng tay cũng đỏ như máu. Cả người cô chỗ đỏ chỗ trắng, mặt trước sau đều không chút ấm áp, trừ cặp mắt trắng dã thì không thấy gì nữa.

Khanh Thụ không dám động đậy, tim đập dữ dội như muốn rơi ra.

Mắt thấy trời đã gần sáng, Khanh Thụ nhẹ nhàng thở ra, thầm cầu cho mặt trời mau mau ló dạng. Vệ Lan Nhược lúc này bỗng cứng nhắc xoay người, Khanh Thụ hoảng hồn, đến lòng mình sợ gì cũng quên.

Vệ Lan Nhược té từ trên giá đỡ xuống, thi thể mềm nhũng ngã nhào lên giường. Đùi cô vẫn còn bị buộc chặt lại, không thể cử động. Toàn thân như không có xương cốt, tay buông thõng xuống, hơi đong đưa, móng cắm sâu vào nệm giường vang lên tiếng xoẹt xoẹt. Hài vuột mất, lộ ra lằn vải bố bó chân cứ đưa qua đưa lại trên mặt đất.

Châu báu giắt trên đầu toàn bộ đều rơi xuống giường. Mắt cô trợn to lên, toàn bộ con ngươi đều lồi hết ra ngoài, giờ hốc mắt chỉ toàn màu trắng như tuyết.

Mở to mắt được một lúc, thì bất chợt nắm lấy mắt cá chân của Khanh Thụ. Tay cô rất lạnh, giống như thứ gì đó vừa có chút cứng đờ của người chết vừa mang theo một ít xúc cảm mềm yếu. Cô bấu thật sâu, đến độ Khanh Thụ như nghe được tiếng vỡ nát từ xương cốt mình. Anh sợ hãi, muốn hét to, giẫy đạp ra. Chỉ là không thể nào cử động được, đến kêu lên cũng không xong. Sau đó thì mặt trời cũng ló dạng.

Ngay giữa tân phòng đỏ thẫm, anh tám tuổi ngu đần cùng nàng mười tám tuổi trải qua một đêm.

Khanh Thụ khe khẽ thở dài:

“Cô ta thật có cử động, nhưng cũng không có gì rõ ràng cả.”

Vệ Diêu nắm chặt lấy tay anh, kinh hãi nói không nên lời. Cậu không tin quỷ thần, nhưng cậu cũng biết Khanh Thụ sẽ không lừa mình. Quỷ quỷ thần thần vốn là mấy chuyện không thể biết chắc được, ai cũng có thể góp vài câu. Sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: “Ở Tây cũng có mấy chuyện ma quỷ của người xưa. Anh cũng có thể đi được.”

Khanh Thụ cười, không đáp lời. Vệ Diêu tiện tay cầm lấy tấm gương soi mặt mình.

Vừa nhìn vào đó, Vệ Diêu chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui