Minh hôn yêu thầm

 
Sau khi đăng ký xong, Cam Đường dẫn Đoàn Thương Dữ lên trên phòng. Vừa mới bước vào phòng thì cô đã bị anh đè lên tường.
Trang phục mùa hè được thiết kế ít vải. Tuy lúc xuống tầng Cam Đường đã khoác thêm áo rồi, nhưng lúc này bị người đàn ông kia áp vào trong lòng, bầu ngực mềm mại đằng trước “va chạm” với lồng ngực săn chắc cứng ngắc của người đàn ông. Hơi thở ám muội ấm áp của cả hai nhanh chóng quyện lấy nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông lộ ra nỗi nhớ nhung vô vàn cùng với dục vọng kìm nén, nhìn qua có cảm giác như chỉ một giây sau thôi, anh sẽ nhào tới cắn nuốt cô vào trong bụng luôn vậy.
Tuy thế nhưng Cam Đường lại không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy cả người nóng ran lên vì ánh mắt này của anh. Cảm giác tê dại hòa vào máu chạy dọc khắp cơ thể.
Cam Đường đón lấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh, cô khẽ nhếch môi, đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi môi hồng hào hơi hé mở: “Sao mà anh lại chưa… Ưm…”
Cô còn chưa nói xong thì Đoàn Thương Dữ đã hung hăng hôn lại ngay lập tức. Không gian xung quanh của Cam Đường đã bị hormone nồng nặc của người đàn ông trước mặt xâm chiếm hết. Đầu lưỡi nóng bỏng của anh nhanh chóng tách mở hàm răng của cô, thô bạo tiến vào bên trong, bá đạo mà liếm láp.
Cảm quan của Cam Đường lúc này bị nụ hôn như che trời lấp đất này nuốt đi mất, đầu óc cô choáng váng, hai chân nhũn hết cả ra, cô không chịu nổi nữa mà dựa hẳn vào người anh.
Cô đột ngột thấy cơ thể bỗng nhẹ bẫng. Người đàn ông luồn tay xuống hai nách cô bế bổng cô lên. Hai đôi môi tách ra được vài giây rồi lại bao trùm lấy nhau, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng. Lúc này trong đầu Cam Đường không kịp phản ứng lại gì nữa nhưng hai chân cô cũng tự giác mà quấn lên eo người đàn ông.
Đoàn Thương Dữ vừa hôn vừa ôm cô đi tới giường lớn của khách sạn. Trong lúc Cam Đường đang mơ màng thì cô đã bị người đàn ông này đè xuống dưới người.
Tiếng hít thở nặng nhọc, tiếng môi lưỡi giao triền với nhau… Tất cả những thứ này đều điên cuồng kích thích thần kinh não bộ của Cam Đường. Chẳng mấy chốc mà cảm giác lạnh lẽo trần trụi đã ập tới. Nhưng ngay lúc này, cô lại nghĩ tới một thứ khác.
Cam Đường đưa tay đẩy đầu Đoàn Thương Dữ sang một bên, giọng nói hơi khàn vì bị hôn sâu vang lên: “Không phải là anh còn chưa… chưa ăn cơm hay sao? Để em gọi… Ưm.”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông tiến tới lấp kín môi. Đôi mắt thâm thúy của Đoàn Thương Dữ không biết đã hồng lên từ khi nào. Lúc này, anh chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích da thịt tinh tế xinh đẹp đối diện, đối với anh lúc này mà nói thì so với đồ ăn, anh cảm thấy cô càng dễ làm mình thấy no nê hơn.
Chẳng mấy chốc, Cam Đường đã chẳng còn trí óc đâu mà nghĩ xem anh có đói bụng thật hay không hay muốn ăn cái gì nữa.
Tấm rèm dày nặng ngăn cách ánh sao thưa thớt ngoài kia, thi thoảng lại vang lên vài âm thanh yếu ớt.
Tuy Cam Đường đã ăn cơm tối rồi nhưng nói thật cơm tây không no lâu được. Huống hồ cô còn bị người đàn ông tàn ác này lăn qua lộn lại cả buổi trời, món beef-steak trong bụng đã bị tiêu hóa hết sạch từ lâu rồi.
Khi khoái cảm sung sướng cực hạn dần biến mất, Cam Đường cuộn chăn ghé vào bên giường, bụng cô đói tới mức kêu vang. Cô không thể nào giải thích được, rõ ràng cái người ngồi máy bay rất lâu và chưa ăn gì là anh mà tại sao anh vẫn có thể tràn đầy tinh lực như thế nhỉ? Lúc này người đàn ông kia còn cố tình tỏ vẻ thỏa mãn mà ghé sát lại đòi hôn thêm nữa chứ.
Cam Đường cắn lên môi anh, bất lực nói: “Em đói bụng quá…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ cười cười luồn tay vào trong chăn xoa cái bụng của cô, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Để anh kiểm tra xem khách sạn này có phục vụ thức ăn 24/24 không nhé, nếu không thì để anh ra ngoài mua về cho em.”
Cam Đường đẩy cái tay đang nghịch ngầm của anh ra nói: “Anh không cần kiểm tra đâu, có đấy.”
Đoàn Thương Dữ lập tức gọi cho phục vụ để đặt cơm. Nhân lúc chờ phục vụ mang cơm lên thì anh lại kéo cái người vừa mệt vừa đói kia vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Chờ khi bọn họ bước ra khỏi phòng tắm thì phục vụ của khách sạn cũng mang cơm tới.
Chờ tới lúc ăn cơm khuya xong, hai người đi đánh răng rồi mới tắt đèn leo lên giường.
Cam Đường tìm vị trí nằm thoải mái nhất trong lòng anh. Cô cảm giác mình còn nhiều chuyện muốn hỏi anh lắm, nhưng ăn uống no say xong thì cơn buồn ngủ cũng kéo tới, thế là cô chúc anh ngủ ngon rồi đi ngủ trước.
Đoàn Thương Dữ lúc này đã được thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt lại rồi chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc họ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao lắm rồi.
Cam Đường thoải mái duỗi người, đang duỗi tay thì phát hiện cả người đau nhức không nói lên lời, bàn tay còn đụng phải cái gì đó ấm áp quen thuộc. Cô nhìn sang theo quán tính, nhìn thấy gò má của người đàn ông đẹp trai đang nằm ngủ bên cạnh mình, ký ức đêm qua cũng dần dần trở về.
Cô nhớ ra tối hôm qua Đoàn Thương Dữ đi tới đây, anh như nổi điên mà đè cô ra ABCXYZ tới tận hơn nửa đêm gần sáng luôn…
Lúc cô còn đang hồi tưởng quá khứ thì người đàn ông vốn đang nhắm mắt ngủ say lại chậm rãi mở mắt ra, bàn tay đang vươn lên duỗi người chưa kịp thu về của cô cũng được anh nắm lấy.
“Buổi sáng vui vẻ.” Giọng nói khàn khàn mới tỉnh ngủ gợi cảm muốn chết.
Trong đầu Cam Đường lúc này lại nghĩ đến mấy tình tiết kiều diễm. Cô đỏ mặt rụt tay về hỏi anh: “Anh qua đây không ảnh hưởng tới công tác của mình sao?”
Ngay lúc Cam Đường rụt tay về thì Đoàn Thương Dữ đã dang tay ôm cô vào trong lòng, trả lời: “Không ảnh hưởng gì cả, dù sao làm sếp cũng cần được thả lỏng chứ.”
Cam Đường bỗng nghĩ tới cái gì đó, vội hỏi anh: “Thế anh có thể ở New York mấy ngày vậy?”
Ngón tay thô ráp của Đoàn Thương Dữ vuốt ve vùng cổ của cô với kiểu ái muội không rõ nói: “Dăm ba bữa cũng không có vấn đề gì cả.”
Cam Đường không nhận thấy anh có gì khác lạ cả, cô tiếp tục hưng phấn nói: “Thế đợi tối mai em đi dự bữa tiệc tối của Tuần lễ thời trang về rồi thì chúng mình chơi ở New York mấy ngày rồi hẵng về được không?”
Giọng Đoàn Thương Dữ khàn khàn: “Tất nhiên là không thành vấn đề rồi.”
Mà Cam Đường đang vui vẻ mới nhận ra có gì đó không thích hợp. Cô muốn đẩy cái người đang ôm mình ra thì bị anh ôm eo càng chặt hơn.
Gò má Cam Đường hồng hết cả lên: “Đừng mà… Tối em còn có hẹn với April nữa.”
Mấy hôm nay Cam Đường đã gặp mặt đám bạn cũ hết cả rồi, chỉ có mỗi April bận rộn quá nên cô cố tình hẹn gặp cuối cùng thôi.
April là tổng viên tập của tạp chí thời trang quốc tế. Lần này còn hợp tác với nhiều nhãn hiệu trong giới. Trước khi Tuần lễ thời trang chưa kết thúc thì chắc chắn cô ấy sẽ bận tới mức chân không chạm đất. 
Cho tới cái ngày ngay trước hôm tiệc tối kết thúc Tuần lễ thời trang này thì hai người họ mới có hẹn ăn tối vào tối nay.
Tuy Cam Đường không biết rõ hiện tại là mấy giờ tồi nhưng cô đoán chắc giờ cũng đã là buổi chiều rồi. Cô chỉ sợ giờ mà lăn lộn với anh tiếp thì chắc tới tối mắt. Ánh mắt của April sắc bén lắm, để lại dấu vết gì thì cô cũng ngại đi gặp April.
Đoàn Thương Dữ vuốt ve chiếc cổ yếu ớt của cô.
“Một lần là xong.”
Cam Đường: “…”
Chẳng mấy chốc Cam Đường đã bị người đàn ông này ấn bả vai chuyển tư thế từ nằm nghiêng thành nằm thẳng. Trước mắt tối tăm mịt mù, chăn bị kéo lên quá đỉnh đầu.

Chờ tới khi Cam Đường lê thân thể bủn rủn vô lực bò dậy từ trên giường thì sắc trời ngoài kia đã dần dần tối lại. Cô thở phì phò nhéo bả vai của Đoàn Thương Dữ nói: “Tại anh hết đấy. Giờ em như thế này thì sao mà đi gặp người khác được cơ chứ?!”
Đoàn Thương Dữ nhìn bộ dáng của cô lúc này. Khuôn mặt như hoa hải đường, đôi mắt lấp lánh, đôi môi sưng đỏ ướt át. Giọng nói mềm mại khàn khàn kiểu này thì không giấu được rồi. Vừa nhìn qua là biết mới bị hung hăng yêu thương xong, nghĩ thế, hầu kết của anh lại lăn lên cuộn xuống.
Cam Đường thấy thế thì lập tức rụt tay lại, xốc chăn lên định xuống giường ngay, nhưng mà vội vàng quá, cộng thêm chân đang nhũn cả ra, cô vừa mới xuống giường đã suýt chút nữa ngã quỳ xuống sàn nhà luôn.
Đoàn Thương Dữ nháy mắt phóng xuống giường chặn ngang bế cô đi vào phòng tắm.
Đoàn Thương Dữ: “Anh ôm em đi rửa mặt.”
Cam Đường cau mày cảnh cáo: “Không cho phép anh làm gì linh tinh đâu nhé!”
Đoàn Thương Dữ bị dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho mềm lòng rối tinh rối mù: “Không làm gì cả, không làm gì cả.”
Cam Đường bĩu môi, không nhịn được mà lẩm bẩm oán giận: “Ai làm một lần mà lâu như thế…”
Đoàn Thương Dữ yên lặng trả lời: “Anh.”
Cam Đường: “…”
Sau khi rửa mặt xong, Cam Đường nghiêm túc trang điểm. Cô không biết có phải mình bị ảo giác hay không nhưng cô cảm giác vẻ quyến rũ trên mặt mình lúc này cô làm thế nào cũng không che được.
Thế là cô căm hận liếc mắt nhìn “đầu sỏ gây tội” đang ngồi ở ghế sô pha. Anh vẫn còn đang mặc áo ngủ nhìn mình chằm chằm, mái tóc rủ xuống dưới trán. Thái cực tương phản này làm cho Cam Đường cảm thấy thật khó mà tưởng tượng được.
Ngay giây sau, cô lại nghĩ tới bữa tối đã hẹn trước cùng với April, không tiện dẫn anh đi cùng nên chỉ có thể để anh ở lại khách sạn một mình thôi. Nghĩ tới đây thì chút giận dữ trong lòng cũng chậm rãi mềm xuống.
Cô bước chân đi về phía anh, không nhịn được mà duỗi tay xoa đầu anh mấy cái, chỉ thấy vừa mềm lại mượt. Cô mở miệng nói, giọng khàn khàn lộ ra chút dịu dàng: “Nếu anh đói thì nhớ gọi cơm nhé, em sẽ về sớm thôi.”
Đoàn Thương Dữ cảm giác được cô đang mềm lòng và áy náy. Anh lập tức duỗi tay ôm eo cô để cô ngồi lên chân mình, gò má dính sát lên cổ cô. Sau khi trang điểm, người cô mang mùi son phấn nhàn nhạt: “Sớm là sớm thế nào?”
Cam Đường nhẹ nhàng bóp má anh. Cô hẹn với April vào lúc sáu giờ tối, cửa hàng đồ Tây đó cũng ở khá gần khách sạn của bọn họ, đi đường mất tầm mười phút nên tính ra hai tiếng là quá đủ.
Thế là cô nói: “Tầm tám giờ là em về rồi.”
Đoàn Thương Dữ nói: “Vậy anh chờ em về ăn cơm.”
Anh vừa dứt lời thì bên má đang bị bóp nhẹ bỗng đổi thành nhéo đau, Cam Đường nhéo mạnh hơn rồi.
Cô bóp mặt anh, nghiêm giọng nói: “Không được, có phải anh muốn làm cho dạ dày bị đói thủng luôn không hả?”
Vốn dĩ hôm nay bọn họ đã không ăn cơm rồi mà anh còn định đợi cô đến tận tám giờ tối? Nghĩ đến đây, cô đứng dậy khỏi đùi anh, túm lấy cái điện thoại để cạnh mép giường nói: “Giờ anh gọi đặt cơm ngay cho em, em nhìn anh gọi điện.”
Đoàn Thương Dữ: “...”
Cam Đường nói được thì làm được, nhìn thấy anh gọi cơm xong mới ra ngoài.
Đoàn Thương Dữ tiễn cô ra tận ngoài cửa, nhẹ nhàng nhéo cằm cô muốn hôn chào tạm biệt. Cam Đường đã bôi son rồi, sợ anh không khống chế được làm lem son của mình nên cô không chịu cho hôn. 
Nhưng trông anh bị từ chối mà lộ vẻ buồn bã, mất mát quá, cô lại bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay nựng hai má của anh, chủ động hôn thật mạnh lên môi anh.
Lúc tách nhau ra, môi anh tất nhiên đã bị dính chút son môi của cô rồi. Cô cười nhẹ thành tiếng nói: “Em đi đây, anh chờ em về nhé.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui