Minh hôn yêu thầm

 
Sau khi cuộc họp giữa Cam Đường và nhóm cô Đàm kết thúc, cô quay về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế đã nhận được điện thoại của Đoàn Thương Dữ. Cam Đường suýt đánh rơi điện thoại, chiếc điện thoại trong tay cô rung liên hồi, khiến trái tim cô cũng điên cuồng run rẩy theo.
Có nên nghe máy không đây? Nhưng mà nghe rồi thì nên nói gì?
Có điều, suy đi ngẫm lại, Cam Đường xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái hố để chui vào. Vì vậy cô chọn cách chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt úp xuống bàn làm việc, nhắm mắt làm ngơ, ngoảnh mặt làm ngơ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường mở laptop chỉnh sửa phương án quay chụp, nhưng ánh mắt lại không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, liên tục nhìn về phía điện thoại di động. Cuối cùng Cam Đường cũng không nhịn thêm nổi nữa, duỗi tay cầm điện thoại lên, màn hình vẫn hiện cuộc gọi đến, chỉ là tên người gọi đã thay đổi.
Minh Liễu Liễu.
Cam Đường thở hắt một hơi, bấm nút nghe.
“Alo? Cô Minh đấy à?” Cô ấy nói.
“Chào cô Cam, tối nay có rảnh không?”
Nghe thấy giọng Minh Liễu Liễu, không hiểu sao Cam Đường lại bớt căng thẳng bội phần, cô cười đáp: “Có chuyện gì à?”
Minh Liễu Liễu đáp: “Nhất Tư muốn mời cô đi ăn tối, cô đồng ý chứ?”
Lại nhắc tới việc này, bộ ảnh cô chụp cho Tằng Nhất Tư tối qua đã trở thành cơn sốt, vượt xa dự đoán trước đó của bọn họ rất nhiều. Dù Tằng Nhất Tư đang dần nổi tiếng theo từng giờ, nhưng suy nghĩ của cô ta cũng rất đơn giản, đó là tạo dựng một mối quan hệ tốt với Cam Đường. Bởi suy cho cùng thì sau này họ vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác nữa mà.
Cam Đường ngẫm nghĩ, cô không từ chối. Dù sao thì trong cái giới này, ngoài sức lực và tài năng thật sự của bản thân ra, mối quan hệ cũng là một thứ vô cùng quan trọng, còn một điểm nữa là… Phương án quay chụp của bọn họ đã được xác định gần xong, từ đêm nay trở đi cô có thể tan làm đúng giờ. Nếu là trước đây cô sẽ ước được về nhà sớm hơn chút, tắm rửa xong xuôi lại ngồi xem phim truyền hình. Nhưng bây giờ thì khác, chuyện tối hôm qua khiến cô không biết nên đối mặt với Đoàn Thương Dữ thế nào.
Bên phía Đoàn Thương Dữ, anh gọi hai cuộc điện thoại nhưng không có người nghe, đến khi gọi đến lần thứ ba thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thu sẵn “Đối phương đang trong một cuộc trò chuyện khác —”. Đoàn Thương Dữ cúi đầu nhìn tên Cam Đường hiện trên màn hình, đoán chắc hơn năm mươi phần trăm là cô cố ý không nghe máy.
Đoàn Thương Dữ mím môi, mặc dù vết sứt trên môi chưa khép lại hoàn toàn, nhưng anh không hề cảm nhận được cơn đau nào cả. Anh nghịch chiếc điện thoại trong tay, mở WeChat định gửi tin nhắn cho cô, đến khi click mở khung chat lại chẳng biết nên nói cái gì. Có lẽ phải gặp mặt trực tiếp mới nói được.
……
Cam Đường dẫn Kim Hiểu Hiểu tới địa điểm cuộc hẹn.
Kim Hiểu Hiểu ngồi trên ghế lái phụ, cô ấy có hơi căng thẳng: “Cô Cam, chị đưa em đi cùng thế này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cam Đường nhìn cô ấy một cái, khẽ cười rồi hỏi lại: “Vậy em thử nói chị nghe có vấn đề gì được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Hiểu Hiểu hơi ngập ngừng, không nói nên lời.
Thấy thế, Cam Đường lại tiếp tục: “Cô Tằng muốn cảm ơn việc chúng ta thực hiện shot quay ngày hôm qua giúp cô ấy nên mời chúng ta đi ăn bữa cơm, em hiểu chưa?”
Kim Hiểu Hiểu xác nhận lại: “Mời cả em nữa ư?”
Cam Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, Kim Hiểu Hiểu mới dám thả lỏng người.
Cam Đường nhìn thấy những phản ứng của cô ấy, chỉ biết bất lực rồi lắc đầu cười.
Cam Đường dẫn Kim Hiểu Hiểu tới nhà hàng tại gia mà Minh Liễu Liễu chia sẻ, sau khi báo số phòng VIP, một nhân viên phục vụ đi tới dẫn bọn họ lên tầng. Lúc bọn họ lên tới nơi, mấy người Tằng Nhất Tư đã xuất hiện đông đủ.
Tằng Nhất Tư nói với giọng nhiệt tình: “Cô Cam, hai người tới rồi.”
Đỗ Mai – người đại diện của Tằng Nhất Tư đứng dậy mời bọn họ ngồi xuống. Bọn họ thường xuyên tới ăn tại nhà hàng này, cho nên rất quen thuộc, toàn những món ăn đặc trưng và nổi tiếng.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn được bưng lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Chủ đề không thể không nhắc tới chính là buổi quay chụp của Tằng Nhất Tư ngày hôm qua. Tối hôm qua, sau khi Tằng Nhất Tư về đến nhà, cô ta đã nhận được vô số tin nhắn gửi tới WeChat. Chủ yếu là muốn hỏi thăm nhiếp ảnh gia quay chụp cho cô ta tối hôm qua là ai, người có quan hệ tốt thì thôi không nói, ngay cả người tám trăm năm không liên hệ hay những ngôi sao lên bài PR hạ bệ cô ta cũng gửi tin nhắn hỏi han. Thử hỏi nực cười không?
Tằng Nhất Tư biết Cam Đường là một nhiếp ảnh gia thời thượng, không có chuyện cô chỉ hợp tác với một mình cô ta được. Với năng lực của Cam Đường, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều nghệ sĩ tới tìm cô để hợp tác, trừ phi cô gia nhập phòng làm việc của cô ta, trở thành nhiếp ảnh gia độc quyền của cô ta.
Tằng Nhất Tư cũng đã đề cập ý tưởng của mình với Đỗ Mai, Đỗ Mai cảm thấy xác suất thành công không lớn. Dù sao người ta cũng là nhiếp ảnh gia tuyến đầu và ký hợp đồng với [Sa Gia], sau này có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các ngôi sao và người mẫu khác nhau, thậm chí còn gặp khối người có địa vị cao hơn Tằng Nhất Tư, và hầu hết những đối tác ấy có thể phát triển thành mối quan hệ tiềm năng sau này. Người ta sẽ chẳng cần lo không kiếm được job hay không kiếm được tiền, đâu có cớ gì mà phải đóng đinh trong phòng làm việc của bọn họ. Nhưng tóm lại Đỗ Mai không ngăn cản Tằng Nhất Tư, thầm nghĩ cứ để cô ta cố gắng thử xem sao, biết đâu?
Tằng Nhất Tư liếc nhìn người đại diện nhà mình, sau đó đưa ra lời mời với Cam Đường: “Cô Cam, cô có suy tính đến việc vào làm việc tại studio của tôi không?”
Động tác gắp đồ ăn của Cam Đường bỗng dừng lại, mà Kim Hiểu Hiểu cũng nhìn về phía Tằng Nhất Tư theo bản năng.
Cam Đường không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn Minh Liễu Liễu, lại thấy cô ấy đang cười với mình. Quả nhiên, rõ ràng Minh Liễu Liễu cũng biết suy nghĩ của Tằng Nhất Tư, đương nhiên, cả cô ấy và Đỗ Mai đã nhất trí. Cô ấy nghĩ Cam Đường sẽ không đồng ý, dù sao cô mới vừa về nước, vừa được nhậm chức tại [Sa Gia], quan hệ giữa cô và tổng biên tập Khương ở [Sa Gia] cũng không tệ lắm, sao có thể đi ăn máng khác được?
Cam Đường nhìn nét mặt chờ mong của Tằng Nhất Tư, nói: “Xin lỗi, cô Tằng.”
Nghe vậy, Tằng Nhất Tư cũng hiểu đáp án của Cam Đường, bày ra vẻ mặt mất mát tiếc hận.
Tằng Nhất Tư có một vẻ ngoài đơn thuần trong sáng mà một tiểu hoa đán cần có, hôm nay cô ta trang điểm nhẹ, lại cộng thêm biểu cảm của cô ta lúc này, trông đáng thương mềm mại yếu ớt động lòng người. Cam Đường thấy vậy cũng mềm lòng, nhưng cô thật sự không thể đồng ý lời đề nghị này.
Tằng Nhất Tư thở dài một hơi, thật ra bản thân cô ta cũng biết rõ, mà vẫn muốn cố chấp thử một lần xem sao. Mặc dù hai người chỉ mới hợp tác lần đầu, nhưng ấn tượng của cô ta với Cam Đường thật sự rất tốt. Nếu con đường sự nghiệp của cô ta sau này mà có kỹ thuật trang điểm của Minh Liễu Liễu cộng thêm khả năng nhiếp ảnh của Cam Đường, cô ta tin chắc mình sẽ đạt được độ nổi tiếng nhất định!
“Vậy được rồi, hẹn lần hợp tác tiếp theo nhé cô Cam.” Tằng Nhất Tư nói.
Cam Đường cầm cốc: “Được, hy vọng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác.”
Tằng Nhất Tư gạt phăng nỗi thất vọng, cười và cạn ly với cô.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ chia tay nhau ở lối vào nhà hàng. Sau khi chào tạm biệt, Đỗ Mai ra xe với Tằng Nhất Tư, còn Minh Liễu Liễu đứng hàn huyên hai ba câu với Cam Đường.
“Đợi tôi về rồi sẽ mời cô đi ăn.” Cô ấy nói.
“Cô định đi đâu à?” Cam Đường hỏi.
“Hai ngày nữa tôi và Nhất Tư sẽ vào đoàn làm phim, chắc phải mấy tháng nữa mới về được.”
Cam Đường gật đầu: “Ừm, vậy cô nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Minh Liễu Liễu cười đáp: “Cô cũng vậy nhé, đi thôi.”
Cam Đường vẫy tay chào cô ấy.
Sau khi tất cả lên xe, Cam Đường cũng ra hiệu gọi Kim Hiểu Hiểu lên xe.
Kim Hiểu Hiểu vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cô Cam, chị đưa em tới trạm tàu điện ngầm là được.”
“Không sao, chị sẽ đưa em về thẳng nhà.” Cô nói.
Kim Hiểu Hiểu an một tiếng: “Nhưng nếu đưa em về nhà xong mới về sẽ muộn lắm.”
“Không sao, dù gì chị về nhà rồi cũng không có việc gì làm. Nào, chuẩn bị chỉ đường tới nhà em đi.”
Kim Hiểu Hiểu nhìn điệu bộ nghiêm túc của Cam Đường, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chỉ đường.
Cam Đường đưa Kim Hiểu Hiểu tới nơi rồi mới quay về, khi đến nhà đã hơn mười giờ. Cô đứng ngoài cửa, do dự hơn một phút, sau đó chậm rãi mở mật khẩu nhà bằng mã vân tay. Thầm mong Đoàn Thương Dữ đã đi ngủ hoặc là làm việc trong thư phòng nên không phát hiện cô về, cô sẽ lén lẻn lên tầng…
Kết quả vừa bước vào cửa, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đoàn Thương Dữ đang ngồi trên sofa. Laptop đặt trên đùi anh, quả nhiên là vừa xử lý công việc vừa chờ cô về đây mà, Cam Đường cười gượng: “Cậu… Cậu chưa nghỉ ngơi à?”
Đoàn Thương Dữ gập laptop lại: “Ừm, chờ cậu về.”
Cam Đường: “… Ách, chờ tôi làm gì?” Cô xoay người đóng cửa lại.
Đoàn Thương Dữ không nói gì, đứng dậy đi về phía cô.
Cam Đường căng thẳng, cô vội chuyển sự chú ý đi nơi khác, sau đó mở tủ thay dép. Ai ngờ cô vừa mới đổi giày xong, Đoàn Thương Dữ đã xuất hiện trước mặt cô, Cam Đường ngẩng đầu nhìn anh theo phản xạ tự nhiên, mắt hướng về môi anh. Đặc biệt là khi trông thấy vết sứt không lớn nhưng cũng không dễ phớt lờ trên cánh môi anh, Cam Đường bỗng cảm thấy hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt mơ hồ.
Đoàn Thương Dữ nhìn ánh mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng mình của cô, mở miệng nói: “Chuyện tối qua…”
Kết quả anh vừa mở miệng, Cam Đường đã vội vàng cắt ngang lời anh: “Tôi hiểu tôi hiểu! Tôi biết cậu say rượu! Thật ra tôi không để tâm tới chuyện tối qua đâu, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá làm gì!”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô chằm chằm, lặp lại: “Không để tâm ư?”
Cam Đường ra sức gật đầu rồi lại ừ ừ, chỗ hành lang trước cửa vốn không rộng, hơn nữa cô lại đang căng thẳng nên cảm thấy nó vô cùng chật chội. Vì thế Cam Đường đã vòng qua người anh, đi vào phòng khách, miệng vẫn nói tiếp: “Đúng… Đúng vậy, hai chúng ta là người trưởng thành cả rồi mà, tôi có thể hiểu. Chỉ là một nụ hôn thôi, cũng không có gì…”
Nhưng Cam Đường còn chưa nói hết câu, người đằng sau bỗng túm chặt cổ tay cô. Độ nóng điên người truyền thẳng tới lồng ngực, Cam Đường bị ép phải dừng bước, xoay người lại, đối diện thẳng đôi mắt thâm sâu như mực của người đàn ông, lắng nghe câu hỏi từ anh.
“Chỉ là một nụ hôn thôi?”
Cam Đường nói không nên lời, đúng vậy, chỉ là một nụ hôn thôi mà, cô cũng đâu rớt miếng thịt nào? Cô đâu thể đòi anh chịu trách nhiệm vì đã hôn mình được? Làm vậy có khoa trương quá không? Nhưng không hiểu vì sao, giờ phút này cô lại chẳng dám ăn ngay nói thật.
Đoàn Thương Dữ nắm chặt cổ tay cô, bước thêm một bước tới gần cô. Cam Đường cao khoảng một mét sáu mươi lăm, Đoàn Thương Dữ cao hơn một mét tám mươi lăm, khoảng cách rút ngắn, Cam Đường không thể không ngẩng đầu nhìn anh. Không biết vì sao, nhưng Cam Đường cảm giác anh có gì đó không ổn, rất không ổn, vì vậy cô mở miệng hỏi: “Cậu… Cậu bóp tay tôi đau quá.”
Nghe vậy, Đoàn Thương Dữ vội buông lỏng tay cô theo bản năng.
Cam Đường lập tức lui về sau vài bước, cô vừa xoa bóp cổ tay vừa nhìn anh. Biểu cảm của Đoàn Thương Dữ khiến cô thấy khó hiểu, cô cảm giác hình như anh đang muốn nói gì đó nhưng lại không chịu mở miệng, vì vậy cô hạ thấp giọng hỏi: “Cậu… Cậu bị sao vậy?”
Đoàn Thương Dữ quay mặt đi, anh hít một hơi thật sâu, sau đó lại nhìn về phía cô lần nữa, mở miệng hỏi: “Đối với cậu, đó chỉ là một nụ hôn thôi đúng không?”
Cam Đường khẽ nhíu mày, thầm nghĩ câu nói của anh có ý nghĩa gì. Khoảng vài giây sau, hai mắt cô sáng bừng, hình như cô đã hiểu tại sao anh lại phản ứng như vậy! Chắc tám mươi phần trăm là câu nói của cô đã đả thương tới lòng tự trọng của anh! Chỉ là một nụ hôn thôi mà, cũng không có vấn đề gì… Điều đó có khác nào đang nói kỹ thuật hôn của anh không tốt, và cô không có cảm giác gì sao?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui