Minh hôn yêu thầm

 
Nghĩ đến đây, Cam Đường tỏ vẻ áy náy, cô thấp giọng giải thích: “Cái đó… Ý tôi không phải là kỹ thuật hôn của cậu không tốt.”
Rất rõ ràng, Đoàn Thương Dữ sửng sốt trước câu nói của cô. Trong phút chốc, cánh môi mím chặt, lồng ngực phập phồng, anh nhìn cô chằm chằm không nói gì thêm nữa. Mà khi dáng vẻ ấy lọt vào mắt Cam Đường lại chẳng khác gì cây búa gõ vào lòng cô, khiến cô bồn chồn lo lắng, cảm thấy mình giải thích xong còn không bằng lúc chưa giải thích. Cô xấu hổ gần chết, muốn đào cái hố nào chui tạm vào, nhưng không được! Càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh!
Cam Đường ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ thản nhiên: “Ai nha, chuyện hôm qua là chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Cậu xem đi, cậu hôn tôi, nhưng tôi cũng cắn lại cậu rồi, hai chúng ta huề nhau, được chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe cô nói, hàng lông mày rậm rạp của Đoàn Thương Dữ khẽ giật mấy cái. Đúng là chuyện tối hôm qua xảy ra ngoài dự liệu của anh, anh cũng không định sử dụng men say để chiếm lợi từ cô. Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra bất thình lình, tự dưng cô ngã vào lòng anh, suy nghĩ đang hỗn loạn, mùi hương quen thuộc khiến anh vừa nhớ tới đã rùng mình. Hương thơm ấy pha trộn mùi rượu nồng nặc, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh nhung nhớ suốt nhiều năm, cồn tràn ngập trong máu bắt đầu sôi trào. Lý trí còn sót lại nhắc nhở anh nên tỉnh táo, có điều, khi thấy cô cố ý né tránh bằng mọi giá, sự tỉnh táo ít ỏi ấy đã biến mất bằng sạch.
Vì vậy, dưới sự xúi giục của men say và dục vọng chôn sâu dưới đáy lòng, mặc dù mùi máu tươi trên môi khiến anh tỉnh táo trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cuối cùng anh vẫn lặp lại hành động cũ.
Buổi sáng, khi bị tiếng chuông từ cuộc gọi của Cao Trình đánh thức, ký ức ùa về bộ não anh như sóng biển dâng trào. Chỉ mình anh là biết rõ, ngoài sự ảo não bên ngoài ấy là cảm giác mừng thầm anh cất sâu trong lòng. Lúc tỉnh táo anh luôn do dự, không dám chọc phá mảnh giấy mỏng manh ngăn cách giữa bọn họ, nhưng lúc say anh có thể làm được những việc mình mong muốn. Anh muốn làm đúng theo trình tự, muốn thẳng thắn chủ động, thừa nhận tình cảm của chính mình.
Nhưng sau những cuộc gọi không được đối phương nhấc máy, và cảm giác dày vò dằn vặt kéo dài trong lúc chờ đợi khiến suy nghĩ thẳng thắn bày tỏ trong anh dần bị triệt tiêu. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự cố chấp, có điều, giờ phút này sự bướng bỉnh ấy cũng thong thả tiêu tán. Đoàn Thương Dữ mím môi, anh bắt đầu giằng co tranh đấu dữ dội, nên thuận theo cô, để chuyện này trôi qua như vậy? Hay nên nắm bắt cơ hội lần này?
“Không được.” Anh nói.
Anh đã đưa ra lựa chọn.
Cam Đường ngẩn người, trong chốc lát, cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang.
Đoàn Thương Dữ nhìn cô, mở miệng hỏi: “Cậu chán ghét tôi?”
Cam Đường cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi bất thình lình của anh, cô có suy nghĩ mình không theo kịp tiết tấu của anh, sao cô có thể chán ghét anh được chứ? Cô đáp: “Tất nhiên là không.”
Đoàn Thương Dữ dần trở nên kiên định: “Vậy cậu có thể… Cho tôi một cơ hội không?”
Đầu Cam Đường nổ “oành —” một tiếng, Đoàn… Đoàn Thương Dữ đang nói gì vậy? Thế nào gọi là cho anh một cơ hội? Cơ hội gì chứ? Phải một lúc lâu sau cô mới tìm lại giọng nói của mình: “Cậu… Có phải cậu lại uống rượu nữa rồi không?”
Dứt lời, cô lại thấy Đoàn Thương Dữ sải bước về phía mình, chỉ trong tích tắc, anh đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Khoảng cách gần thế này khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, đôi mắt hai người giao nhau giữa không trung, hơi thở quấn quanh. Giờ phút này, Cam Đường chỉ thấy lòng mình rối như tơ vò, đầu váng mắt hoa.
“Hôm nay tôi không uống rượu, tôi đang rất tỉnh táo.”
Cam Đường nghe anh nói.
Cuối cùng Cam Đường cũng phản ứng lại, cô lùi về sau hai bước, cười nói với anh: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư nhỉ? Cậu đừng có nói giỡn với tôi nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt Đoàn Thương Dữ tối sầm, ý thức được việc cô đang kháng cự hòng thoát thân. Anh nhìn cô, bình tĩnh nói tiếp: “Tôi không nói giỡn, những gì tôi nói là nghiêm túc. Hiện tại cả hai chúng ta đang trong tình trạng độc thân, mà cũng khá quen thuộc với đối phương, tôi muốn được tiến thêm một bước nữa với cậu.”
Một cơn gió lốc thổi bay bộ não Cam Đường, cô ngẫm nghĩ, rốt cuộc mấy lời Đoàn Thương Dữ vừa nói bao gồm hàm ý gì? Bởi vì anh thật sự thích cô, hay vì thấy đối phương quen thuộc nên muốn phát triển thêm một bước nữa? Nghĩ tới đây, một số ký ức xa xăm bỗng hiện hữu trong đầu Cam Đường.
Đó là một buổi chiều năm nhất trung học, hôm đó là ngày Đoàn Thương Dữ phải trực nhật. Mấy ngày trước cô ở lại trực nhật, Đoàn Thương Dữ cũng ở lại chờ cô xong rồi mới cùng về, nên tất nhiên lần này cô không thể tự ý bỏ về một mình. Vì vậy cô thu dọn đồ đạc cất vào cặp sách và đứng chờ anh trước cửa lớp.
Đoàn Thương Dữ cầm giẻ lau đứng trên bục lau bảng đen, bộ đồng phục với hai màu xanh trắng đan xen khiến thân hình anh trông cao dài lạ thường. Ánh nắng chiều ấm áp xuyên qua ô cửa sổ thuỷ tính, chiếu thẳng lên người anh. Dù cánh tay đang giơ trước tấm bảng đen của cậu thiếu niên thật gầy gò mảnh khảnh, nhưng đường cong lại vô cùng rõ nét. Trong lúc chà lau, thi thoảng mấy đường gân xanh trên mu bàn tay lại nổi lên, một bạn học cùng ca trực nhật với anh hôm đó đứng dưới bục giảng đã hỏi anh một câu trong lúc đang lau nhà.
“Đoàn Thương Dữ, có phải cậu và Cam Đường ở lớp một đang hẹn hò không?”
Cam Đường đang định mở miệng gọi anh lại vô tình nghe thấy câu nói này, lúc ấy cô hơi hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại. Chẳng mấy chốc, giọng nói Đoàn Thương Dữ vang lên.
“Cậu nghe ai nói vậy?”
“Rất nhiều người nói.”
Đoàn Thương Dữ im lặng khoảng vài giây, sau đó anh trả lời: “Không phải.”
Bạn học nọ hơi ngạc nhiên, rồi lại hỏi tiếp: “Nếu không phải thì tại ngày nào hai người cũng chờ nhau rồi cùng đi về sau giờ tan học? Cậu còn giúp người ta trực nhật nữa chứ?”
“Quen biết giữa hai gia đình, cùng lớn lên với nhau từ nhỏ.”
“Thì ra là thanh mai trúc mã, vậy cậu có thích cậu ấy không?”
Nghe đến đây, không hiểu sao Cam Đường lại nắm chặt móc treo trên cặp sách, cũng chẳng biết vì lý do gì, trái tim cô bỗng đập nhanh đến khó tả, nín thở. Giọng nói của Đoàn Thương Dữ lại vang lên lần nữa.
“Không thể nào.”
Sau khi câu nói của ngày xưa vọng lại nơi ký ức Cam Đường, cô bỗng hoàn hồn thoát khỏi mạch suy nghĩ ấy. Cam Đường nhìn anh, dưới những trải nghiệm và thời gian trong cuộc sống, khuôn mặt anh dần mất đi cái vẻ hăng hái, phóng khoáng, khí phách và hành động bừa bãi của một cậu thiếu niên. Thay vào đó là một người đàn ông thành thục, trưởng thành và không màng hơn thua.
Bởi dòng ký ức bất ngờ tìm về nên giọng Cam Đường hơi nghẹn ngào, cô mím môi, bấy giờ mới mở miệng: “Việc này quá đột ngột, cậu cho tôi thời gian suy nghĩ đã.”
……
Suốt mấy ngày sau đó, Cam Đường liên tục đi sớm về trễ. Hai người chỉ có thể chạm mặt nhau lúc ăn bữa sáng, sau khi tan làm, nếu không phải chủ động mời cô Dương đi thảo luận về việc hợp tác với các thương hiệu thời trang cũng là mời Kim Hiểu Hiểu ra ngoài ăn cơm. Tóm lại cô sẽ không về nhà nếu chưa quá mười giờ tối.
Tất nhiên, Đoàn Thương Dữ cũng nhận ra sự thay đổi của Cam Đường. Trước khi anh quyết định mở miệng nói chuyện thẳng thắn, anh đã dự đoán trước được kết quả như vậy. Lúc đó anh không nói rõ ràng, anh che giấu sự thật rằng mình đã thích cô rất nhiều năm.
Về chuyện lần này, Đoàn Thương Dữ thừa nhận bản thân toàn đi ngược với suy nghĩ và hèn hạ. Ở một phương diện nào đó, anh không muốn dùng chuyện mình đã thích cô nhiều năm để bắt cóc cô, nhưng trên một mặt khác, anh lại lợi dụng tính hay mềm lòng của cô rồi thuận lợi lừa cô đi đăng ký kết hôn với mình.
Trong tiềm thức, Đoàn Thương Dữ không muốn để cô biết chân tướng sự thật, cô sẽ không thích một kẻ trăm phương ngàn kế như anh. Dù điều kiện tiên quyết của bài toán này xuất phát từ việc anh thích cô. Bởi vậy, anh càng không dám nói cô nghe về đoạn tình cảm luôn cất sâu trong bóng tối ấy. Anh nói dối quá nhiều, mỗi một lời nói dối được che lấp bằng vô số lời nói dối khác. Không phải Đoàn Thương Dữ chưa từng hối hận, nhưng ván đã đóng thuyền, anh có muốn quay đầu cũng chẳng được.
Bởi vậy, đối mặt với chuyện cô càng lúc càng né tránh và xa cách mình, anh cũng không áp dụng phương pháp chai mặt theo đuổi. Thậm chí anh còn cảm thấy may mắn vì họ đã đăng ký kết hôn, giờ cô có tránh né xa lánh anh thì tối nào cũng phải quay về đây.
Suốt mấy ngày nay, Kim Hiểu Hiểu liên tục được nhiếp ảnh gia nhà mình mời đi ăn tối sau đó lại đưa về tận nhà, ngay cả mẹ cũng phải ra mặt hỏi có phải cô ấy có bạn trai rồi không. Nếu không phải cô ấy đưa ảnh chụp ăn tối với cô Cam cho mẹ, chắc chắn cô ấy sẽ gặp hoạ “nghiêm hình bức cung”.*
*Nghiêm hình bức cung: Kiểu tra tấn dã man để ép tội nhân đưa ra lời khai.
Dù Kim Hiểu Hiểu có ngốc cũng nhận ra cô có gì đó không ổn, cô ấy xoay xoay đôi đũa, nhìn về phía Cam Đường, thấp giọng hỏi: “Cô Cam, đừng nói chị với bạn trai đang cãi nhau đấy nha?”
Cam Đường siết chặt chiếc đũa, có hơi căng thẳng, hỏi theo phản xạ tự nhiên: “Sao em biết chị… Có bạn trai?”
Nghe cô hỏi vậy, Kim Hiểu Hiểu nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, nói: “Em đoán, em thấy từ lúc đi làm đến giờ chị vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kia, chắc đó không phải chỉ là món đồ trang sức đâu nhỉ?”
Có rất nhiều nhân viên làm việc trong nhà xuất bản tạp chí bọn họ thích đeo đồ trang sức như nhẫn, nhưng về cơ bản, mọi người chỉ đeo ba ngày rồi đổi, hoặc là đổi cho hợp với quần áo. Còn cô Cam thì luôn đeo nó hai tư giờ trên ngày, vậy nên cô ấy chỉ có thể đưa ra một đáp án rằng đó là nhẫn tình nhân. Có điều, mọi người thường đeo nhẫn tình ở ngón giữa, cô Cam lại đeo ở ngón áp út, đeo ở ngón áp út thì chỉ có thể là nhẫn cưới thôi. Mà Kim Hiểu Hiểu lại cảm thấy cô không giống người đã kết hôn.
Cam Đường liếc nhìn chiếc nhẫn cưới nằm yên vị trên ngón áp út của mình, cô mím môi, không biết nên nói thế nào, cãi nhau ư? Thật ra là không, cô và Đoàn Thương Dữ quen biết nhau khá nhiều năm, nhưng cả hai chưa từng cãi nhau. Anh không phải kiểu người sẽ tranh cãi về vấn đề nào đó, lúc giận lắm thường làm lơ đối phương. Giữa các cặp đôi, chuyện như này được gọi là chiến tranh lạnh, nhưng nếu nói chiến tranh lạnh thì hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, tự lạnh lùng với đối phương và dằn vặt nhau.
Khoảng thời gian chiến tranh lạnh giữa hai người có thể kéo dài đến hơn hai năm, trong mấy năm là sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, mối quan hệ giữa bọn họ dần trở nên lạnh nhạt bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Rõ ràng họ học cùng trường đại học, nhưng về cơ bản cũng phải mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần. Chưa kể, lần gặp nào cũng là lúc đi ăn liên hoan với mọi người, còn thời gian hai người gặp riêng không có nhiều. Ăn liên hoan suốt mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng nói được với nhau ba bốn câu, từ lúc ấy trở đi, cô bắt đầu cảm nhận được sự xa cách của bọn họ.
Lúc ấy cô cũng rất mờ mịt, rõ ràng trước đây bọn họ không hề như thế. Sau đó, cô vô tình bắt gặp cảnh anh đi cùng nữ sinh khác, bấy giờ Cam Đường mới phản ứng lại. Đúng vậy, họ đã vào đại học, họ đã trưởng thành, nên có không gian riêng của bản thân. Cô không có bạn trai, cô cũng đâu thể không cho Đoàn Thương Dữ có bạn gái? Mặc dù là bạn bè, nhưng nếu một trong hai không trong tình trạng độc thân thì cần giữ khoảng cách.
Vì vậy, trong khoảng hai năm sau đó, bọn họ chưa từng gặp riêng nhau một lần nào, ngay cả lời hứa sẽ cùng nhau xem bắn pháo hoa hằng năm cũng bị cả hai chọn cách lãng quên. Mãi cho đến năm tư đại học, mối quan hệ của bọn họ mới dần dịu đi, nhưng tốt nghiệp xong cô ra nước ngoài…
Nghĩ đến đây, Cam Đường chợt nhớ tới điều gì đó. Trong hai năm khi cô và Tô Hàng xác định mối quan hệ thì bọn họ xa cách, lúc cô chia tay thì hai người lại dần trở nên gần gũi… Đoàn Thương Dữ, không phải anh thích cô đấy chứ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui