Cam Đường lấy tay đánh lên bả vai của Đoàn Thương Dữ, nhưng anh vẫn vững vàng như cũ giống như ngọn núi vậy. Thậm chí anh còn có thể dùng một tay ôm lấy đè cô vào bức tường bên cạnh. Phía trước là cơ thể nóng bỏng, phía sau là bức tường lạnh lẽo, cơ thể của Cam Đường trở nên mềm nhũn, gần như cô chỉ có thể dựa vào Đoàn Thương Dữ để cố gắng đứng thẳng, làm gì còn sức lực đâu mà tiếp tục đẩy anh ra nữa.
Kinh nghiệm hôn của Đoàn Thương Dữ gần như bằng không, nhưng mà bẩm sinh đối với mấy chuyện này, đàn ông giống như có thiên phú trong người vậy, không cần học cũng biết. Bàn tay anh giữ lấy sau gáy cô, ép cô hơi ngẩng cao đầu đón nhận nụ hôn của anh. Dưới sự khống chế của anh, chiếc lưỡi nóng bỏng càn quét khắp nơi. Lần đầu tiên hôn môi, ý thức của anh không rõ ràng lắm, thế nên đối với mấy chi tiết khi hôn, anh không có ấn tượng gì nhiều, nhớ lại thì nó cũng chỉ giống như một giấc mơ mà thôi. Nhưng lúc này đây, anh cực kì tỉnh táo, đầu óc tỉnh táo, đến cả các giác quan cững cực kì nhạy bén. Sự tỉnh táo này đem lại cho anh cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Cam Đường bị Đoàn Thương Dữ hôn đến mức không thở nổi. Đã vài năm rồi cô không hôn môi, thế nên hoàn toàn không có kinh nghiệm và kỹ xảo đặc biệt gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội tâm của cô đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Cô không dám tin rằng Đoàn Thương Dữ lại biết cách hôn đến vậy!
Mặc dù Đoàn Thương Dữ cũng chỉ là tay mơ mới học, nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự vụng về của cô. Điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng hài lòng, thế nên càng ôm siết chặt eo cô hơn, hôn ngày càng sâu, càng động tình.
Trong lúc hôn, bàn tay anh cũng mất khống chế mà trở nên không thật thà cho lắm. Cam Đường gấp đến độ muốn khóc, vành mắt cô hơi ẩm ướt. Lưỡi của cô bị anh quấn lấy mút chặt, thế nên chỉ có thể dùng hết sức đấm vào lưng anh. Quá đáng rồi! Đi hơi quá rồi đó!!!
Đoàn Thương Dữ bị cô đấm mới bắt đầu tỉnh táo lại. Anh mở mắt ra, chú ý thấy ánh mắt của Cam Đường. Trước đó ánh mắt của cô mông lung như có sương mù, còn bây giờ hàng lông mi dày của cô trở nên ướt đẫm. Trong đầu của anh vang lên một tiếng “tinh—“ như lời cảnh báo, trong chớp mắt anh lập tức bình tĩnh lại.
Nụ hôn dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Gương mặt của Cam Đường đỏ rực cả lên, đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, đôi môi sau khi trải qua một nụ hôn sâu cứ như cánh hoa bị dày vò đến dập nát, sưng đỏ nhưng diễm lệ làm cho người ta khó có thể rời mắt. Nhưng bây giờ Đoàn Thương Dữ cũng không có tâm trạng để thưởng thức, lúc này anh đang bị nỗi hối hận to lớn bao phủ.
Anh không hối hận việc hôn Cam Đường, anh đang hối hận việc... hôn quá sâu, quá không ngoan ngoãn. Mà anh cũng lo sợ bởi vì anh làm bậy, quá không kiêng nể gì mà Cam Đường có ý định rút lui. Chính vì vậy mà kể cả khi nụ hôn đã chấm dứt rồi, anh vẫn ôm cô trong lòng không dám buông tay, nhìn cô thở dốc trong lòng mình, hô hấp dần dần khôi phục lại như bình thường. Đồng thời anh cũng chờ đợi nghe “tuyên án”.
Lúc này Cam Đường hơi cúi đầu, cô cảm thấy nhiệt độ nóng rực trên mặt mãi cũng không chịu hạ xuống, trong lòng cô đã loạn cào cào cả lên rồi. Cô không biết bây giờ bản thân nên nói gì mới đúng, bởi vì dù sao thì cũng do ban đầu là cô trêu chọc anh trước.
Cô im lặng làm cho trái tim của Đoàn Thương Dữ cũng trầm xuống theo từng chút một. Bàn tay đang ôm lấy eo cô của anh không tự chủ mà siết lại, anh khàn giọng nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Cam Đường nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mà Đoàn Thương Dữ cũng nhìn dáng vẻ lúc này của cô. Đôi gò má thanh tú đỏ như hoa thu hải đường, đôi mắt cô mơ màng ướt át, đuôi mắt có chút ửng hồng càng thêm hấp dẫn, đặc biệt là lúc này khi cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở của Đoàn Thương Dữ ngơi ngừng lại, lông mày anh giật giật, lưng cũng trở nên cứng đờ.
Cam Đường không biết suy nghĩ lúc này của Đoàn Thương Dữ. Cô hơi hé môi, định nói là không sao cả. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy nói thế không đúng lắm, thế nên câu nói đến môi rồi lại biến thành...
“Tại sao kỹ thuật hôn của anh lại tốt đến vậy chứ?”
Lời vừa dứt, Cam Đường không nhịn được mà cúi đầu nhắm mắt lại. Trên khuôn mặt cô tràn đầy sự hối hận khổ não, tại sao mình lại hỏi vấn đề này cơ chứ? Rốt cuộc là tại vì sao?!
Đoàn Thương Dữ ngơ người mất vài giây, trong mắt anh hiện lên ý cười. Anh cong cong môi, dùng giọng trầm ấm giải thích: “Đại khái là không thầy mà tự giỏi thôi. Trừ em ra anh chưa từng hôn bất kì ai cả.”
Cam Đường nghe thấy thế thì lại ngẩng đầu lên một lần nữa. Mặc dù cô cũng nghe chuyện hình như Đoàn Thương Dữ chưa từng yêu đương bao giờ. Nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận việc bản thân là người duy nhất mà anh từng hôn, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào. Cam Đường hơi mím môi, ánh mắt hơi lảng đi, ừm một tiếng, nhưng không khó để nhận ra trong giọng nói của cô ấn chứa cả ý cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên Đoàn Thương Dữ cũng nhận ra, sự lưỡng lự và lo lắng trong lòng anh cũng dần biến mất.
Cam Đường chớp mắt, nói: “Ừmmm... bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi ngủ đi?”
Tất nhiên Đoàn Thương Dữ cũng không ngu ngốc đến mức giờ này rồi còn truy vấn hỏi xem cô có còn giận mình hay không. Anh nhìn chằm chằm cô rồi gật đầu: “Được, ngủ ngon.”
Cam Đường nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó... không ai động đậy gì cả.
Cam Đường nhắc nhở: “...Không buông tay ra sao?”
Lúc này Đoàn Thương Dữ giống như mới phản ứng lại, anh nhanh chóng buông tay sau đó lùi lại một bước.
Cam Đường nhìn phản ứng của anh, cô cố gắng nhịn cười. Chờ đến khi quay về phòng đóng cửa lại, cô mới cười toe toét đi nhanh về phía giường, nhanh chóng kéo chăn ra, chui tọt cả người vào bên trong ổ chăn ấm áp, hưng phấn đến nỗi cuộn cả người mình một miếng chả cuốn. Cô thầm nghĩ, bộ dạng ban nãy của Đoàn Thương Dữ giống như một tên ngốc vậy, không hề giống với bộ dạng thành thục ổn trọng, tính cách mạnh mẽ độc đoán ngày thường chút nào!
Sau khi Cam Đường về phòng, Đoàn Thương Dữ mới bước về phía phòng mình. Sau khi vào cửa, trong phút chốc trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn nhiễm đầy ý cười, anh giơ tay lên xua xua vài cái trong không khí, hành động ấy giống như kẻ ngốc tập yêu vậy. Đoàn Thương Dữ sờ lên môi, trên môi anh dường như vẫn lưu lại cảm giác về sự ấm áp mềm mại của cô. Anh nằm trên giường, mắt mở lớn nhìn trần nhà màu trắng. Đêm nay xác định trước là một đêm mất ngủ rồi.
....
Chất lượng giấc ngủ đêm đó của Cam Đường không tốt lắm, nhất là sau nửa đêm, trong giấc mơ của cô luôn xuất hiện cảnh cô và Đoàn Thương Dữ hôn nhau, cả thính giác và xúc giác đều trở nên cực kỳ nhạy bén, tiếng thở gấp gáp nặng nề của Đoàn Thương Dữ khi hai người hô hấp lúc hôn nhau cứ quanh quanh quẩn quẩn bên tai cô, kể cả cảm giác nóng ẩm ướt át trên môi và trong miệng...
Đến tận khi tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, lúc này mới có thể kéo Cam Đường từ trong giấc mộng ấy tỉnh lại. Cam Đường mở trừng mắt ra, mặc dù ánh nắng buổi sáng sớm màu vàng kim đã bị tấm rèm cửa dày chặn lại hơn nửa, nhưng mà vẫn có một chút có thể xuyên thấu chiếu vào phòng, chiếu cho căn phòng có một màu vàng ấm áp nhàn nhạt. Phải vài giây sau Cam Đường mới có thể tỉnh táo lại từ trong giấc mộng đầy sự quyến rũ kia, cô giơ tay tắt báo thức, rồi lật chăn đi xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô không thể chờ đợi thêm nữa mà mở cửa phòng đi xuống lầu. Ánh sáng trong phòng khách sáng hơn phòng ngủ gấp nhiều lần, hôm nay ánh mặt trời cực kỳ xán lạn trong trẻo, vì không hề bị rèm cửa nặng nề ngăn cản nên ánh sáng có thể xuyên từ cửa sổ đi vào trong phòng khách. Cả căn phòng đều là màu vàng nhạt giống như được dát vàng lên vậy.
Đoàn Thương Dữ đi từ trong phòng bếp ra lập tức nhìn thấy Cam Đường đang bước từ trên cầu thang xuống. Ánh nắng màu vàng rơi trên người cô, làm cho anh nghe rõ cả tiếng tim mình bắt đầu đập mạnh hơn.
Cam Đường đi xuống cầu thang, đi đến bên cạnh Đoàn Thương Dữ, vẫy vẫy tay với anh: “Chào buổi sáng.”
Đoàn Thương Dữ nhìn Cam Đường đang đi đến gần mình, giống như người vừa mới tỉnh lại khỏi giấc mộng: “Chào buổi sáng.”
Cam Đường nhìn bát súp nấm há cảo tôm, nuốt nuốt nước bọt: “Chắc là trong bếp vẫn còn một bát nữa nhỉ, để em đi bê.”
Đoàn Thương Dữ lập tức bỏ bát súp đang cầm trên tay xuống bàn, xoay người đi nhanh vào bếp nói: “Nóng đấy, em bê hoa quả là được rồi.”
Cam Đường ồ một tiếng, sau đó nghe lời mà bê đĩa hoa quả ở bên cạnh.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, chỉ cần vô tình mắt đối mắt thôi là cứ như có hàng vạn nguyên tử của sự ái muội điên cuồng bắn ra khắp nơi. Nhất là khi Cam Đường nhớ đến nụ hôn tối qua và cả giấc mộng cô vừa mơ lúc nửa đêm nữa, một màu hồng nhàn nhạt bắt đầu bò lên từ cần cổ trắng ngần của cô tới đến tận vành tai. Cô cũng tự cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng lên, thế nên chỉ còn có thể cúi đầu ngoan ngoãn ăn bữa sáng của mình.
Đoàn Thương Dữ cũng để ý thấy gương mặt cô hồng rực lên, hàng mi rậm rạp rủ xuống tự nhiên thỉnh thoảng lại khẽ run vài cái, bờ môi căng mọng ẩm ướt vì dính nước canh. Yết hầu của Đoàn Thương Dữ trượt lên trượt xuống, anh khó khăn rời tầm mắt đi nơi khác.
Thế nên bữa sáng hôm nay cả hai người đều im lặng ăn, sau khi ăn xong Đoàn Thương Dữ không cho Cam Đường thu dọn chén bát, Cam Đường cũng nhanh chóng chạy lên phòng. Cô không thể ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nếu còn ở thêm chắc cô sẽ chết chìm trong không khí ái muội này mất!!
Đợi đến khi cô trang điểm thay quần áo xong, đi xuống lầu thì thấy Đoàn Thương Dữ đang ngồi trên ghế sô pha, trên người anh mặc âu phục, nhìn là biết đang đợi cô đi xuống.
Hai người cùng nhau đi ra cửa vào thang máy. Trong thang máy không tính là rất rộng rãi chỉ có hai người bọn họ đứng cạnh nhau. Chiếc gương phía trước phản ánh rõ ràng bóng dáng hai người họ, Cam Đường vừa liếc mắt nhìn thấy đã vội vàng rời tầm mắt. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, tại sao bây giờ không khí giữa hai người họ có thể mập mờ thành như này được cơ chứ?!
Đột nhiên, mu bàn tay đang buông thõng của cô bị đụng nhẹ một cái. Mắt Cam Đường hơi mở lớn, có lẽ ban nãy là không cẩn thận nên vô tình đụng trúng thì phải. Nghĩ tới đây, ngón tay của cô vô thức mà nắm lại. Sau đó, ngón tay bỗng nhiên bị móc lấy nhẹ nhàng, cả người Cam Đường không nhịn được mà run lên. Nhưng giây tiếp theo, cả bàn tay của cô bị nắm lấy, lòng bàn tay dán sát vào lòng bàn tay, những ngón tay thon dài có lực của anh xuyên vào kẽ ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt lại với nhau.
Gương mặt Cam Đường khi nãy khó khăn lắm mới hạ được nhiệt, bây giờ lại bắt đầu đỏ rực cả lên. Đến tận khi thang máy “Tinh—“ một tiếng, đã đến tầng hầm rồi, Cam Đường bước ra khỏi không gian chật hẹp đầy không khí mập mờ đó thì cô mới hơi thả lỏng người được.
“À ừm... em lên xe nhé?” Cam Đường hỏi.
Đoàn Thương Dữ nhìn nhìn cô: “Anh đưa em qua đó?”
Cam Đường vội vã lắc đầu: “Không cần không cần, em tự đi là được rồi.” Bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút chưa chịu nổi, thế nên cô cảm thấy bản thân vẫn cần thêm một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng một chút.
Vẻ mặt Đoàn Thương Dữ có chút thất vọng, nhưng sau đó anh ngay lập tức hỏi: “Vậy buổi trưa anh có thể qua đó đi ăn cùng với em không?”
Cam Đường nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh, cô gật gật đầu: “Được... được ạ.”
Đoàn Thương Dữ nghe thấy thể thì buông tay, cười tươi dặn dò: “Vậy thì trên đường đi nhớ chú ý an toàn, lái xe cẩn thận nhé.”
"Anh, anh cũng vậy.” Nói xong, Cam Đường giơ tay mở cửa rồi ngồi vào xe. Sau khi đóng cửa, cô hướng về phía anh vẫy vẫy tay: “Bai bai.”
Đoàn Thương Dữ cũng vẫy tay với cô: “Bai bai.”
Sau khi Cam Đường lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, không lâu sau cô đã nhìn thấy xe của Đoàn Thương Dữ qua kính chiếu hậu. Hai người vẫn còn một đoạn đường đi cùng với nhau. Trên cả đoạn đường này, xe của Đoàn Thương Dữ vẫn luôn đi ngay sau xe cô, khóe môi Cam Đường không tự chủ mà nhếch lên, trong lòng có một niềm vui khó nói thành lời. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Đoàn Thương Dữ, trái tim của cô sẽ không tự chủ được mà đập nhanh hơn, cô cảm thấy bây giờ cái gì cô cũng có thể cho anh được!
Nghĩ đến đây, đột nhiên Cam Đường lại bừng tỉnh. Xong rồi xong rồi, tại sao mới ngày đầu yêu đương mà đầu óc cô đã trở nên như thế này rồi? Có phải Đoàn Thương Dữ đã cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hay không! Thật là đáng sợ quá đi!!