Bọn họ đã hẹn trước thời gian vào bảy giờ tối, đúng trước sáu giờ sẽ ra khỏi cửa. Lái xe qua đó chưa đến bốn mươi phút, Đoàn Thương Dữ với Cam Đường đến trước mấy người kia. Sau khi ngồi xuống, Cam Đường chốc chốc lại nhìn về phía cửa, Đoàn Thương Dữ cảm nhận được dường như cô đang căng thẳng, anh nắm tay cô hỏi: “Lo lắng à?”
Cam Đường mím môi: “Có một chút.” Trên đường đến đây, Cam Đường không cảm thấy bản thân căng thẳng. Suy cho cùng mấy người đã rất thân quen rồi nhưng lúc thực sự ngồi ở nơi này cô mới ý thức được, có một tình huống gọi là càng thân thì càng lo lắng.
Đoàn Thương Dữ nắm chặt tay cô, dịu giọng an ủi: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nói, cửa phòng VIP bị gõ. Người đẩy cửa vào là Tống Giảo Giảo và Lục Kinh Tả còn có Kỷ Hựu với Triệu Thanh Nghiên. Nói ra thì cũng trùng hợp, mấy người họ vừa hay gặp nhau ở cửa nhà hàng.
Sau khi Tống Giảo Giảo vừa nhìn thấy Cam Đường đã lập tức thả tay ông chồng nhà mình ra, bước nhanh qua đó. Cam Đường cũng đứng dậy, nhiệt tình ôm cô ấy, hai người lâu rồi không gặp. Tống Giảo Giảo nhìn mặt cô, không nhịn được nói: “Sao tớ lại cảm thấy cậu xinh đẹp hơn trước nhiều rồi nhỉ?”
Cam Đường: “???”
Tống Giảo Giảo sợ cô không tin, còn nghiêm tục nhấn mạnh: “Thật đấy.”
Cam Đường cong môi nói: “Có lẽ là gần đây tâm trạng tốt lên.” Nói rồi, cô lặng lẽ liếc Đoàn Thương Dữ bên cạnh. Quả nhiên, tình yêu ngọt ngào có thể khiến người ta mặt mày rạng rỡ.
Khoảng thời gian này không gặp, mọi người vui vẻ hàn huyên đôi câu. Lúc này mới bắt đầu ngồi xuống gọi món. Kỷ Hựu gọi hai món bản thân thích ăn, đột nhiên nhớ ra gì đó nên nhìn Đoàn Thương Dữ: “Đúng rồi, không phải cậu bảo có chuyện muốn nói với bọn tôi sao? Chuyện gì thế?”
Đoàn Thương Dữ nhìn Cam Đường bên cạnh, cười nói: “Gọi món trước đã, gọi món xong rồi nói.”
Gọi món xong, đợi nhân viên phục vụ lấy thực đơn đi rồi, Kỷ Hựu bày ra vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn Đoàn Thương Dữ. Rốt cuộc là muốn nói chuyện gì? Chuyện gì mà phải bí mật như thế?
Dưới bàn ăn, Đoàn Thương Dữ với Cam Đường thân mật nắm tay nhau. Hai người nhìn nhau cười rồi đứng dậy, ánh mắt của những người trên bàn ăn đương nhiên chuyển đến trên người hai người, đồng thời cũng chú ý đến bàn tay nắm chặt lấy nhau của cả hai, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Đoàn Thương Dữ mở miệng.
“Tôi với Cam Đường, hai chúng tôi kết hôn rồi.”
Trong nháy mắt, lời này đã khiến cho Kỷ Hựu và Triệu Thanh Nghiên kêu lên kinh ngạc. Mà hai vợ chồng Tống Giảo Giảo và Lục Kinh Tả, Tống Giảo Giảo biết chuyện này sớm nhất, vì thế cô ấy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, không quá kinh ngạc nữa, còn Lục Kinh Tả nhướng mày, hiển nhiên anh ấy cũng đã biết chuyện này. Suy cho cùng khoảng thời gian này, tin đồn Đoàn Thương Dữ đã kết hôn cũng đã truyền đến tai anh ấy.
Trong lúc Kỷ Hựu còn chưa phản ứng lại được, Triệu Thanh Nghiên hỏi: “Hai người... không đùa đấy chứ?”
Lúc này Kỷ Hựu cũng hoàn hồn lại, nghe Triệu Thanh Nghiên nói thế, anh ấy vội gật đầu, đúng thế, đúng thế, hôm nay không phải ngày cá tháng tư hả? Chắc không phải là cố ý lừa bọn họ đấy chứ? Nếu bọn họ nói hai người trước mặt đang hẹn hò, anh ấy còn thực sự thấy có khả năng, nhưng vừa nói đã bảo kết hôn, cái này cũng quá dọa người rồi!!
Đoàn Thương Dữ nói: “Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ lấy chuyện này ra đùa sao?”
Triệu Thanh Nghiên với Kỷ Hựu nhìn nhau, không phải thật sự...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Kỷ Hựu còn chưa bình ổn lại. Bọn họ có tổng cộng có sáu người, kết quả trực tiếp tiêu hóa nội bộ hai đôi rồi? Anh ấy chẳng ngờ tới được, quanh đi quẩn lại, hai người Cam Đường và Đoàn Thương Dữ thế mà hai đến bên nhau!!!
Muốn hỏi Kỷ Hựu với Triệu Thanh Nghiên, ăn cơm cùng với một đôi vợ chồng và hai đôi vợ chồng thì có gì khác biệt? Đó là trực tiếp ăn hai phần cơm chó, cơm cũng nuốt không trôi. Lúc ăn cơm, Cam Đường với Tống Giảo Giảo nói chuyện với nhau, Đoàn Thương Dữ với Lục Kinh Tả gắp thức ăn cho bọn họ. Bóc tôm, gỡ xương cá, cảnh tượng này bọn họ đã nhìn thấy Lục Kinh Tả làm quen rồi còn về Đoàn Thương Dữ, không quen, thực sự không quen nổi mà!!!
...
Đợi mọi người ăn cơm xong, Kỷ Hựu với Triệu Thanh Nghiên cũng hoàn toàn chấp nhận sự thật là bọn họ đã kết hôn, đồng thời cũng ăn no rồi. Đương nhiên chẳng phải ăn cơm mà là ăn hai phần cơm chó... Lúc Đoàn Thương Dữ đi thanh toán, Cam Đường kéo Tống Giảo Giảo đến nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, Cam Đường nghiêm túc nhìn Tống Giảo Giảo: “Giảo Giảo, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tống Giảo Giảo bị dáng vẻ nghiêm túc của cô dọa sợ: “Chuyện gì thế?”
Cam Đường cong môi, cười nói: “Tớ với Đoàn Thương Dữ ở bên nhau rồi.”
Tống Giảo Giảo chớp mắt, hiển nhiên đang tự mình lý giải ý nghĩa của câu nói đó, ở bên nhau? Có ý gì nhỉ? Một giây sau, hai mắt cô ấy mở lớn: “Cậu nói là… nói là, bây giờ hai người các cậu đang hẹn hò sao?”
Cam Đường gật đầu: “Đúng đấy.”
“Đây, chuyện bắt đầu từ lúc nào?”
“Không lâu lắm, đầu tháng ba mới xác định quan hệ.”
Hai người lau tay rồi đi ra.
“Chẳng trách tớ nói hôm nay tớ nhìn thấy cậu, cảm giác cả người cậu đều như phát sáng ấy, cảm xúc được tình yêu tưới đẫm rồi.”
Hiếm khi Cam Đường xấu hổ, cô nhéo cánh tay cô ấy: “Cậu còn nói tớ à? Trước đâu lúc cậu vừa mới ở cùng Lục Kinh Tả, không phải cũng thế này sao?”
Tống Giảo Giảo bật cười: “Phải, phải, quả thật là vậy.” Nói thực lòng, chuyện Cam Đường với Đoàn Thương Dữ kết hôn giả vẫn luôn khiến cô ấy thầm lo lắng. Có điều bây giờ hai người này có thể đến với nhau, trong lòng cô ấy đã hoàn toàn yên tâm, người đàn ông khác thì không dễ nói nhưng Đoàn Thương Dữ, cô ấy còn có thể không yên tâm sao? Đúng là không cần phải nói, quá yên tâm ấy chứ!
Lúc hai người trở về, Kỷ Hựu với Triệu Thanh Nghiên đã đi trước rồi. Đoàn Thương Dữ với Lục Kinh Tả còn đang đứng ở cửa nhà hàng đợi hai người.
Tống Giảo Giảo đi đến trước mặt Đoàn Thương Dữ, nghiêm túc nói: “Đoàn Thương Dữ, tôi sẽ đứng về phía Cam Đường vô điều kiện. Sau này anh nhất định phải đối xử với cô ấy thật tốt, biết chưa hả?”
Đoàn Thương Dữ nghe cô ấy nói xong cũng đoán ra được Cam Đường nói sự thật với cô ấy. Anh duỗi tay kéo lấy eo Cam Đường, đồng thời cũng nghiêm túc trả lời cô ấy: “Yên tâm di, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”
Sau khi tạm biệt, bọn họ mới tách ra rồi lên xe, lần lượt rời đi.
...
Chủ nhật, Đoàn Thương Dữ không có công việc được sắp xếp từ trước. Từ sớm, hai người đã làm ổ trên sô pha phòng khách, tắm ánh nắng ấm áp, xem phim. Một ngày hai người xem mấy bộ liền, đều là phim tình cảm văn nghệ, do đó, sau khi không khí đến rồi, kìm lòng không được mà hôn nhau.
Đoàn Thương Dữ cũng dần dần không còn thỏa mãn với việc hôn môi cô nữa. Nụ hôn môi rồi dần dần trượt xuống, nụ hôn nóng bỏng, tỉ mẩn rơi xuống cần cổ mẫn cảm của cô. Mặt Cam Đường đỏ ửng, thậm chí cô còn cảm thấy lưng nóng đổ mồ hôi. Ngày hôm nay, Cam Đường đã không nhớ rõ rốt cuộc thì hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi, thậm chí còn suýt nữa lau súng cướp cò đến tối, ăn cơm xong, cô không dám tiếp tục xem phim với anh nữa, cô cảm thấy cứ tiếp tục thế này, có lẽ sẽ thực sự không thu lại được.
Đợi đến khi vào phòng tắm tắm rửa, cô mới chú ý đến mấy vết hôn đậm, nhạt khác nhau dưới cổ. Bởi vì da cô rất trắng, mấy vết hôn đó cực kỳ rõ ràng, tỏa ra sự kiều diễm, mập mờ không nói thành lời. Cô bỗng chốc trợn tròn mắt, thế mà bây giờ cô mới chú ý đến! Rốt cuộc thì anh để lại lúc nào? Rõ ràng thế này, anh vẫn luôn có thể nhìn thấy mà đúng không? Nhưng thế mà cả ngày anh không nhắc nhở cô? Cam Đường không nhịn được nghiến răng nghiền lợi.
Đoàn Thương Dữ!!!
Sau khi tắm xong, Cam Đường càng nghĩ lại càng tức. Hình như cô chưa bao giờ để lại vết gì trên cổ anh, cô chịu thiệt rồi... Nghĩ đến đây, tròng mắt khẽ đảo, cô tựa vào đầu giường, chỉnh đèn đêm sáng lên, sau đó lấy điện thoại tìm góc độ “lách tách, lách tách”, tự mình chụp mấy tấm. Cô chọn một tấm hài lòng nhất, sau đó gửi cho Đoàn Thương Dữ.
Cam Đường: Hình ảnh jpg.
Cam Đường: Ngủ ngon.
Sau khi gửi xong, Cam Đường hài lòng tắt điện thoại rồi để lại lên tủ đầu giường. Sau khi tắt đèn còn cố ý xoay về một bên khác, quay lưng lại với chiếc điện thoại, hừ, khó chịu đi!
Đoàn Thương Dữ ở cách vách đã tắm xong, đang nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc nhìn thấy bức ảnh kia, con ngươi đen co lại, đợi đến lúc mở to bức ảnh lên. Cam Đường trong ảnh mặc chiếc áo ngủ cổ chữ V màu vàng sữa, mái tóc đen dài, mềm mại tùy ý buông xõa sau vai. Dưới ánh đèn ấm áp mờ ám, làn da không điểm phấn vẫn trong suốt, mịn màng, hai mắt như ngậm sương mù mùa xuân, cặp môi đỏ hồng đầy đặn hơi giương lên, góc chụp cô chọn rất tốt, hoàn toàn chụp rõ ràng mấy dấu hôn trên cần cổ trắng bóc.
Trong nháy mắt, Đoàn Thương Dữ hiểu rõ tại sao cô lại gửi cho anh tấm ảnh này, đồng thời hô hấp cũng theo đó mà nặng nề thêm.
Sau khi Cam Đường trêu chọc Đoàn Thương Dữ xong, cô ngủ một giấc cực kỳ ngon. Sáng sớm, trong tiếng chuông báo thức, cô mở mắt. Bình thường cô tắm xong đều xuống lầu ăn sáng trước, ăn bữa sáng xong lại lên lầu trang điểm, thay quần áo. Có điều hôm nay trước lúc xuống lầu ăn cơm, cô còn cố tình đổi sang mặc một chiếc áo nỉ mỏng cao cổ, vừa hay có thể che chắn kín kẽ những vết hôn trên cổ.
Lúc Cam Đường xuống lầu, Đoàn Thương Dữ đang bưng bữa sáng ra, cô chú ý thấy bọng mắt anh có vết đen nhàn nhạt. Cô cười càng rạng rỡ: “Chào buổi sáng nha, tối qua anh ngủ ngon không?”
Ánh mắt Đoàn Thương Dữ rời đến cổ cô, toàn bộ ám muội đều bị chiếc áo nỉ cao cổ che phủ. Anh không nói chuyện, đặt đĩa lên bàn ăn, sau đó bước nhanh đến phía cô.
Cam Đường bị phản ứng của anh dọa sợ, anh muốn làm gì? Trực giác mách bảo Cam Đường có nguy hiểm sắp đến, cô lùi lại theo bản năng nhưng vừa lui về phía sau một bước đã bị người đàn ông túm lấy cổ tay kéo vào trong lòng. Sau đó môi anh trực tiếp phủ lên.
Bình thường Đoàn Thương Dữ hôn cũng không tính là dịu dàng nhưng hôm nay lại càng thêm hung hăng, mạnh mẽ. Đầu lưỡi Cam Đường bị anh quấn đến tê rát.
“Ưm... anh bình tĩnh... ư.” Cam Đường sắp tắc thở đến nơi.
Đoàn Thương Dữ hơi tách môi ra, sau khi cô hít vào một chút không khí, anh lại cướp lấy không khí vừa hít vào và nước bọt của cô một cách sạch sẽ. Cuối cùng, trước khi nụ hôn kết thúc, anh ngậm lấy môi dưới của cô rồi nhay cắn. Đến lúc này mới buông người ra, trong khi cô thở dốc, hoảng loạn, anh cười nói: “Chào buổi sáng.”
Cam Đường: “...”
Đến khi vào phòng làm việc của mình trong nhà xuất bản, Cam Đường còn đang hồi tưởng lại nụ hôn hung ác, tàn bạo lúc sáng sớm, ừm… Cảm giác cũng không tệ lắm, nghĩ đến đây, cô đột nhiên hoàn hồn lại.
Cô đang nghĩ cái gì thế??? Cô sẽ không có chứng thích bị ngược đãi ngầm đâu nhỉ?!!
Đúng lúc này “cộc cộc”, cửa phòng làm việc bị gõ, là Kim Hiểu Hiểu qua nhắc nhở cô đến phòng làm việc họp. Cam Đường đáp lại một tiếng, nhìn thời gian rồi đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa vỗ gương mặt nóng bỏng.
Kim Hiểu Hiểu còn đang đứng ngoài cửa phòng làm việc, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, cô ấy không nhịn được hỏi: “Cô Cam, sao mặt chị lại đỏ thế?”
Cam Đường: “... À, tôi mở điều hòa, hơi nóng chút.”
Kim Hiểu Hiểu ồ một tiếng, không hề nghi ngờ.
Cam Đường mau chóng đi về phía phòng hội nghị. Đợi cô đến được phòng hội nghị, màu đỏ trên mặt đã biến mất không ít.
Nội dung hội nghị hôm nay của bọn họ là sắp xếp nhiệm vụ quay chụp vào tháng sau. Chuyên gia ghi hình cho cuộc phỏng vấn vào tháng sau đến lượt Vương Minh Hải, ba phần quay chụp khác được sắp xếp cho hai nhiếp ảnh gia hạng hai, Cam Đường với Lỗ Tề Khang không được xếp việc.