Trước khi kết thúc hội nghị, Cam Đường chú ý đến lời nhắc nhở của Khương Đinh. Thế là sau khi hội nghị kết thúc, cô với Khương Đinh đến phòng làm việc của cô ấy.
Sau khi vào phòng, Khương Đinh nói với cô: “Đầu tháng tư, Ái Lệ có một tổ nhiệm vụ cần phải quay chụp. Chị giúp em móc nối rồi. Tối nay em theo chị qua đó ăn cơm với tổng biên của bên đó.”
[Ái Lệ] với [Sa Gia] giống nhau, đều là một trong những tạp chí dành cho người trẻ tuổi đứng đầu trong nước. Khương Đinh có mối quan hệ tốt với tổng biên của phía bên kia, biết bọn họ có một tổ nhân vật quay chụp, sẽ mời hai vị nhiếp ảnh gia bên ngoài đến để giám sát. Đương nhiên Khương Đinh muốn cho Cam Đường giành lấy cơ hội quay chụp lần này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường cũng được hiểu dụng tâm của Khương Đinh, cô cười nói: “Cảm ơn chị Khương.”
Cam Đường ở trong phòng làm việc của Khương Đinh đến gần bốn mươi phút. Dưới sự phổ cập kiến thức của Khương Đinh, Cam Đường cũng hiểu sâu sắc hơn về “Étude”. Sau khi quay về phòng làm việc, Cam Đường đã tự mình làm không ít công việc, đến cả cơm trưa cũng không ăn với Đoàn Thương Dữ. Lúc đang nói chuyện, Cam Đường thuận miệng nhắc đến chuyện này với Đoàn Thương Dữ.
Cam Đường: Tối nay không cần đợi em ăn cơm đâu. Em có công việc phải đi đàm phán.
Đoàn Thương Dữ: Được, thế tối nay anh qua đón em?
Cam Đường nghĩ một lát, khoảng thời gian này công việc của Đoàn Thương Dữ cũng không nhẹ nhàng gì. Cô không muốn khiến anh mệt mỏi như thế, dù sao cũng không thể để sau này bất kể là cô đi bàn công việc hay là đi liên hoan với bạn bè đều phải để Đoàn Thương Dữ đi đón. Chuyện này quá không ổn, thế là cô nhắn lại: Không cần đâu, tối nay em không uống rượu~
Cam Đường nhìn dấu “~” mình gửi qua, cảm thấy bản thân cũng có hơi bị nũng nịu, có điều trong lòng lại rất ngọt ngào.
Cam Đường không nói chuyện lâu với Đoàn Thương Dữ. Cô còn phải tiếp tục học thêm về “Étude”. Mặc dù cô biết dựa vào quan hệ của Khương Đinh và tổng biên của “Étude” thì lần hợp tác này hơn phân nửa là cô sẽ lấy được, nhưng cô vẫn muốn khiến người ta nhìn thấy thành ý của mình. Dù sao cũng không thể để lúc ăn cơm tối, người ta hỏi lại chẳng biết gì cả.
Buổi tối, sau khi tan làm, Cam Đường với Khương Đinh cùng nhau đi đến nơi hẹn.
Hai người với tổng biên của “Étude” gần như một trước một sau đặt chân vào phòng VIP. Khương Đinh chủ động giới thiệu hai người làm quen với nhau, chủ biên của “Étude” họ Hạ, tuổi tác của tổng biên Hạ cũng không chênh lệch mấy với Khương Đinh, mái tóc ngắn khiến cô ấy nhìn có vài phần mạnh mẽ.
Đợi sau khi đồ ăn mang lên đủ, ba người mới bắt đầu trò chuyện.
Khương Đinh với tổng biên Hạ vốn đã quen biết, lại thêm hai bên đều hiểu rõ đối phương có ý gì. Mà hiểu biết của tổng biên Hạ về Cam Đường đều dựa vào lời kể của Khương Đinh. Trước đó lúc nói chuyện, bà ấy cũng cảm thấy bạn tốt rất thích cô, tuần trước tổng biên Hạ cũng nhìn thấy tác phẩm của cô trên hot search, đúng thật là ấn tượng. Vì thế lúc biết Khương Đinh có ý muốn móc nối, bà ấy cũng không từ chối.
Bởi vì từ đầu đã có ấn tượng tốt, vì thế ba người bàn bạc cũng rất vui vẻ, hòa hợp, mà trong quá trình bàn bạc, tổng biên Hạ cảm nhận được chân thực thành ý của Cam Đường. Đối với mỗi điểm bà ấy thuận miệng nhắc đến, Cam Đường đều dễ dàng đưa ra câu trả lời. Rất rõ ràng là đã tìm hiểu qua, mặc dù trước khi đến, bà ấy đã có ý muốn đạt thành hợp tác với Cam Đường. Một là tác phẩm của Cam Đường thực sự khiến bà ấy vô cùng hài lòng, hai là bà ấy với Khương Đinh có quan hệ tốt như thế, đương nhiên là phải nể mặt đối phương.
Nhưng lúc này, tổng biên Hạ thực sự công nhận tác phẩm cùng với con người của Cam Đường, không có ai là không thích một người vừa có thực lực lại còn chân thành như thế.
Mặc dù tổng biên Hạ không nói rõ nhưng từ trong ánh mắt của bạn tốt Khương Đinh cũng cảm nhận được sự thay đổi vi diệu của bà ấy với Cam Đường. Khương Đinh không bất ngờ khi Cam Đường có thể chuẩn bị đầy đủ như thế, bởi vì cô ấy biết từ trước đến nay cô vẫn luôn như vậy.
Ăn cơm xong, công việc của Cam Đường với “Étude” cũng thuận lợi đi đến quyết định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Khi Cam Đường quay về nhà, Đoàn Thương Dữ vẫn còn để đèn phòng khách cho cô. Cô cởi áo ngoài, treo túi lên, vui vẻ chạy lên lầu, Đoàn Thương Dữ không đóng cửa phòng sách, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Cam Đường, vì thế anh đứng dậy từ phía sau bàn làm việc.
Đoàn Thương Dữ vừa kéo cửa phòng sách ra, thân thể thơm tho, mềm mại quen thuộc đã bổ nhào tới, Đoàn Thương Dữ vững vàng ôm lấy cô.
Cam Đường ôm cổ anh, cười nói: “Đoán xem hôm nay chuyện hợp tác của em thế nào?”
Đoàn Thương Dữ cúi đầu, chống lên trán cô, đã thể hiện ra vui vẻ đến thế này rồi lại còn bảo anh đoán? Có điều anh vẫn phối hợp mà đáp lại: “Anh đoán là bàn bạc rất thuận lợi.”
Cam Đường cười híp mắt lại: "Anh đoán đúng rồi đó, lần bàn bạc việc hợp tác này cực kì thuận lợi."
Lúc hai người nói chuyện, chân cũng bước đến sau bàn làm việc trong phòng sách. Đoàn Thương Dữ lại ngồi về ghế, Cam Đường ngồi trên đùi anh. Cô nhìn thấy trên máy tính anh toàn là văn kiện tiếng Anh chi chít chữ. Cô chun mũi, đột nhiên, khóe mắt cô chú ý tới khung ảnh anh để trên bàn làm việc, chính là ảnh chụp cô lúc mặt trời mọc. Còn là do chính tay anh chụp cho cô nữa, trước đây để trên kệ sách, lúc này thì đặt trên bàn làm việc của anh.
Cam Đường thu ánh mắt lại, cười rồi nhìn anh: “Sao lại đặt khung ảnh trên bàn thế?”
Đoàn Thương Dữ kéo chặt eo cô: “Mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy, không tốt sao?”
Vì những lời này của anh mà trái tim Cam Đường đột nhiên gia tốc. Cô cảm thấy cô không dám tùy ý trêu chọc anh nữa. Bởi vì mỗi lần anh đều đánh thẳng, thực sự rất khó để người ta đỡ đòn! Nhìn đôi mắt lộ ra dịu dàng của anh, Cam Đường hơi có ý muốn chủ động hôn anh.
Thời gian quay chụp của tổ quay chụp “Étude” là vào ngày mười ba tháng tư. Cách ngày quay chụp còn gần hai tuần nữa, Cam Đường không có công việc ở [Sa Gia], thế là ngày nào sau khi đến nhà xuất bản tạp chí điểm danh xong, cô cũng sẽ dắt Kim Hiểu Hiểu ra ngoài chụp ảnh. Kim Hiểu Hiểu mừng rỡ không thôi, đặc biệt là lúc chụp xong, chị Cam sẽ không hề keo kiệt giúp cô ấy nâng cao trình độ chụp ảnh.
Trong lúc Cam Đường dẫn Kim Hiểu Hiểu ra ngoài chụp ảnh, cô nhận được điện thoại của Triệu Mân, cũng là người quản lý của Lục Chi Bái.
Lục Chi Bái làm đại diện thương hiệu cho một sản phẩm đồ uống. Gần đây phải chụp ảnh tuyên truyền, Triệu Mân vốn có ý muốn hợp tác với Cam Đường. Thế là cô ấy cũng tìm đến cô đầu tiên. Các cô ấy cũng đã hợp tác với nhãn hàng này khá lâu rồi, cũng quen với người phụ trách nhãn hàng, người phụ trách biết bọn họ có nhiếp ảnh gia muốn đề cử cho nên cũng thoải mái đồng ý.
Có công việc chủ động tìm đến cửa, đương nhiên Cam Đường sẽ không đẩy đi. Có điều cô còn phải xác nhận lại thời gian chụp với Triệu Mân, không thể trùng với thời gian chụp cho bên “Étude”. Khi biết thời gian chụp ảnh là ngày hai mươi tám tháng ba, cô lập tức cho Lục Chi Bái đáp án chắc chắn.
Sau khi Cam Đường cúp điện thoại của Triệu Mân, Kim Hiểu Hiểu vui vẻ sáp lại gần. Lúc cô Cam gọi điện thoại cũng không tránh cô ấy, bởi thế cô ấy cũng biết có việc hợp tác mới tìm đến cửa rồi.
Cam Đường thấy hai mắt cô ấy sáng rực, không nhịn được xoa nhẹ đầu cô ấy. Năm ngoái Kim Hiểu Hiểu mới tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn cô mấy tuổi, lại thêm gương mặt tròn thanh tú dễ thương. Mỗi lần Cam Đường nhìn thấy cô ấy là lại cảm thấy mềm lòng.
“Ngày mai chúng ta không ra ngoài chụp ảnh, em cùng chị đến gặp chị Triệu, còn có cả bên nhãn hàng nữa.”
Hai mắt Kim Hiểu Hiểu càng sáng hơn: “Muốn, muốn dẫn em đi cùng sao?”
Cam Đường bật cười: “Không thì sao? Không phải em muốn làm trợ lý của chị sao? Hay là em không muốn đi?”
Kim Hiểu Hiểu lập tức cười, ôm lấy cánh tay Cam Đường: “Muốn, muốn, muốn đi chứ.”
Trưa ngày hôm sau, Cam Đường đưa Kim Hiểu Hiểu đi gặp mặt Triệu Mân với người phụ trách bên phía nhãn hàng.
Lúc bọn họ đến nơi thì Triệu Mân và người phụ trách nhãn hàng đã đến rồi. Trước khi qua đó, người phụ trách đã nghe Triệu Mân nói, nhiếp ảnh gia các cô ấy giới thiệu không chỉ có kỹ thuật chụp ảnh tốt, lại còn cực kỳ xinh đẹp. Lúc đó người phụ trách còn không để ý lắm, suy cho cùng công ty bọn họ đã hợp tác cùng không ít ngôi sao, thấy ngôi sao xinh đẹp còn có thể ít sao? Có điều cô ấy quên mất, Triệu Mân tiếp xúc với ngôi sao xinh đẹp còn nhiều hơn cô ấy, đến cả Triệu Mân còn nói xinh đẹp vậy tuyệt đối là thực sự xinh đẹp.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Cam Đường, hai mắt người phụ trách đều dựng thẳng. Cô ấy nhìn Triệu Mân giống như muốn nói với cô ấy, xinh đẹp cỡ này, làm ngôi sao còn thừa sức đó!
Triệu Mân nào có phải chưa từng nghĩ như thế? Có điều hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bàn chuyện hợp tác. Người phụ trách đồng ý dùng nhiếp ảnh gia các cô ấy giới thiệu, có điều sau đó có thể đạt thành hợp tác hay không, cái này còn phải nói chuyện đã. Triệu Mân cũng có lòng tin với việc lần hợp tác này.
Trên bàn ăn, Cam Đường lại nhìn thấy năng lực xã giao của Triệu Mân thêm lần nữa. Quả nhiên người quản lý là việc không phải ai cũng có thể làm, mà Kim Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, hai mắt sáng rực, tài ăn nói của chị Triệu quá khéo rồi!
Có Triệu Mân ở đây, cuộc nói chuyện không có lúc nào lạnh nhạt. Người phụ trách cũng rất nhanh đưa ra phương án chụp ảnh kỳ này cho bọn họ. Sau khi xem xong phương án chụp ảnh của nhãn hàng, trong lòng Cam Đường cũng có cấu trúc ảnh chụp đại khái. Thế là cô nói chuyện về phương án chụp ảnh với người phụ trách, càng nói, mắt người phụ trách lại càng sáng.
Sau khi bọn họ nói chuyện xong, Triệu Mân cũng không chen vào được chứ đừng nói đến người vô hình như Kim Hiểu Hiểu, có điều hai người ăn ý nhìn nhau, biết được lần hợp tác này ăn chắc rồi!
Quả nhiên, Cam Đường thuận lợi lấy được việc chụp ảnh cho nhãn hàng. Sau khi bữa cơm kết thúc, người phụ trách còn hẹn thời gian với Cam Đường để đến công ty của họ trước, tìm hiểu cũng như bố trí hiện trường chụp ảnh. Trước mắt, Cam Đường cũng không có việc gì để làm, đương nhiên đồng ý rồi.
Từ nhà hàng đi ra, người phụ trách rời đi trước, Cam Đường nói chuyện với Triệu Mân một lát.
Cam Đường nghiêm túc: “Chị Triệu, cảm ơn chị giới thiệu công việc giúp tôi.”
Triệu Mân nghe thế thì vội nói: “Cô Cam đừng khách sáo với chúng tôi thế, tôi với Chi Bái vẫn luôn muốn tiếp tục hợp tác với cô.”
Đợi sau khi Triệu Mân rời đi, Kim Hiểu Hiểu mới lộ ra vẻ mặt vô cùng sung sướng, tốt quá đi! Đây đã là lần thứ hai cô ấy với cô Cam lấy được hợp tác bên ngoài nhà xuất bản tạp chí rồi!
Cam Đường cười nhìn cô ấy. Sau đó lại nhìn thời gian, nghĩ một lát, bây giờ có lẽ là thời gian nghỉ trưa của Đoàn Thương Dữ, hay là đến gặp anh nhỉ? Tiện thể chia sẻ với anh niềm vui khi nhận được công việc mới??
Nghĩ đến đây, cô lại nhìn Kim Hiểu Hiểu lần nữa: “Hiểu Hiểu, lát nữa chị có việc, chiều nay cũng không có chuyện gì, em cứ về nhà trước đi nhé. Chị đưa em đến ga tàu điện ngầm trước mặt.”
Mặc dù Kim Hiểu Hiểu là trợ lý của cô nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là nhân viên của nhà xuất bản tạp chí, công việc của cô ấy vẫn phải theo chế độ thời gian làm việc. Trừ phi có thể ra ngoài làm việc với nhiếp ảnh gia, mấy ngày hôm nay cô ấy chụp ảnh với Cam Đường bên ngoài đều được xem như là làm việc bên ngoài. Có điều hôm nay kết thúc công việc sớm quá nhỉ? Cứ như thế để cô ấy về nhà sao?
Kim Hiểu Hiểu nghĩ ngợi, vẫn gật đầu, cô ấy tự nhận bản thân làm việc cần cù, cẩn thận nhưng cô ấy có ngốc đâu.
Cam Đường đưa Kim Hiểu Hiểu đến ga tàu điện ngầm. Sau khi nhìn cô ấy đi vào, cô không lập tức lái xe rời đi mà gọi điện thoại cho Đoàn Thương Dữ trước. Lúc này đúng thật là thời gian nghỉ trưa của Đoàn Thương Dữ, vì thế anh nghe điện thoại của cô rất nhanh.
“Alo?” Giọng nói Đoàn Thương Dữ lộ ra vui vẻ.
“Anh đang bận sao?” Cam Đường hỏi.
Sau khi nghỉ trưa, Đoàn Thương Dữ có một hội nghị, vốn muốn vào trong phòng nghỉ ngơi một lát, có điều nghe Cam Đường hỏi thế, anh lập tức đáp ngay: “Không, sao thế?”