Sau khi hẹn đi ăn tối với Bạch Dung, việc đầu tiên Cam Đường làm là lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đoàn Thương Dữ. Trước khi bắt đầu giờ chụp buổi chiều, Cam Đường nhận được tin nhắn trả lời của Đoàn Thương Dữ, thật trùng hợp, tối nay anh cũng có việc phải ra ngoài dự tiệc xã giao, không thể về ăn cơm.
Sau khi trả lời tin nhắn của Đoàn Thương Dữ, Cam Đường bèn để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cho vào túi, ba người Trần Mính cũng đã đứng chờ sẵn ở khu vực chụp ảnh, đang làm khâu chuẩn bị trước khi chụp lần cuối, Cam Đường cầm máy ảnh đi về phía họ.
Suốt quá trình chụp hình, Cam Đường có thể nhận ra, trong ba người thì Trần Mính có thực lực nổi bật hơn một chút, Diêu Khang và Trương Chính Vũ thì còn cần rèn luyện nhiều hơn, nhưng nói chung, cả ba người quả thật đều là những người mẫu có tiềm năng. Cũng nhờ vậy mà buổi chụp giờ chiều kết thúc khá thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Cam Đường thu máy ảnh lại, mới để ý đến Bạch Dung đang yên lặng ngồi ở trong góc, Bạch Dung thấy cô nhìn qua thì lập tức vẫy tay với cô. Cam Đường mỉm cười đáp lại, ra hiệu cho cô ấy đợi một lát, vừa đúng lúc biên tập viên của tạp chí “Étude” cũng đang ở phòng chụp, cô nghĩ mặt đối mặt trực tiếp chọn ảnh luôn bây giờ sẽ tiện hơn là về nhà liên lạc qua WeChat.
Sau khi chọn xong ảnh gốc, Cam Đường mới dẫn Bạch Dung và Kim Hiểu Hiểu rời đi.
Kim Hiểu Hiểu biết Bạch Dung đã hẹn cô Cam đi ăn tối, dù họ cũng định dẫn theo cô ấy đi cùng, nhưng Kim Hiểu Hiểu vẫn dùng lý do có hẹn trước với bạn bè để thoái thác. Từ sau khi vào làm trợ lý cho cô Cam, Kim Hiểu Hiểu không nhớ rõ đã ăn bao nhiêu bữa cơm với cô Cam rồi.
Nếu giống như các bữa ăn trước đây do Lục Chi Bái bỏ tiền mời cả ekip chụp ảnh sau khi kết thúc buổi chụp, hoặc là theo cô Cam đi bàn chuyện hợp tác, cô ấy theo sau cũng không vấn đề gì, nhưng những bữa ăn riêng tư của cô Cam thì Kim Hiểu Hiểu không có ý định đi theo. Dù mấy người cô Cam đều không ngại gì, nhưng Kim Hiểu Hiểu thì không muốn mình có thói quen ỷ lại này.
Cam Đường không biết Kim Hiểu Hiểu nghĩ như thế, nghe cô ấy nói có hẹn với bạn bè thì cũng không nghi ngờ gì, đưa cô ấy đến ga tàu điện ngầm gần đó rồi mới cùng Bạch Dung tới nhà hàng mà cô ấy đã đặt trước.
Có thể coi như cả hai người Cam Đường lẫn Bạch Dung đều có ấn tượng tốt về nhau, do đó trong suốt thời gian ăn cơm hai người nói chuyện cực kỳ hoà hợp vui vẻ. Sau khi ăn xong, Cam Đường còn chủ động đề nghị trao đổi WeChat, đương nhiên Bạch Dung cũng vui mừng mở mã QR WeChat của mình cho cô.
Ra khỏi nhà hàng, người quản lý của Bạch Dung cũng đã đến, sau khi chào hỏi, họ chia tay ở ngay cửa nhà hàng.
Trên đường về, Cam Đường vô tình chú ý đến một hiệu thuốc bán hàng 24/7, cô cũng chẳng biết rõ lúc đó mình nghĩ ngợi điều gì, chỉ biết khi cô hồi tỉnh lại thì đã đi đến cửa hiệu thuốc. Cam Đường do dự một chút, vẫn bước vào, với mối quan hệ hiện tại của cô và Đoàn Thương Dữ, phải chuẩn bị sẵn thứ này mới được, nói không chừng ngày nào đó lại phải dùng tới...
Cam Đường về nhà trước Đoàn Thương Dữ, cô mở đèn, xách theo đồ đạc lên tầng.
Tim Cam Đường đập thình thịch cất thứ đồ đã cầm theo suốt dọc đường vào tủ đầu giường, xong xuôi cô mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đoàn Thương Dữ, hỏi khi nào anh mới về. Gửi tin nhắn xong cô cũng không ôm điện thoại chờ mà cầm đồ ngủ đi tắm trước. Đến khi cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, tin nhắn hồi âm của Đoàn Thương Dữ cũng đã gửi đến.
Đoàn Thương Dữ: Khoảng 10 phút nữa sẽ về nhà.
Cam Đường: Được, thế anh có uống rượu không?
Đoàn Thương Dữ: Uống một chút, nhưng mà không say.
Cam Đường nhìn thấy lời này không nhịn được mà cười nhẹ, cô nghĩ ngợi một chút, lập tức xuống lầu đi về phía phòng bếp.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chín giờ mười phút, Đoàn Thương Dữ đúng giờ về đến nhà, anh mở cửa bước vào, ánh đèn treo tường mang sắc màu ấm áp làm cho căn phòng trông càng trở nên ấm cúng hơn, Đoàn Thương Dữ đóng cửa, thay dép đi trong nhà. Lúc anh đang đi thẳng tới chỗ rẽ ở cầu thang chuẩn bị lên tầng thì chợt nghe thấy tiếng động truyền tới từ trong phòng bếp, anh nhìn qua theo phản xạ, mới phát hiện ra người mà anh nghĩ phải ở trên tầng lại đang bận rộn ở trong bếp.
Lúc này Cam Đường quay lưng về phía anh, đại khái do bận rộn đến mức mải mê, ngay cả lúc anh vào tới cửa cũng không nhận ra. Mái tóc dài đen mượt mềm mại phủ lấy tấm lưng cân xứng vừa phải của cô, bên dưới đồ ngủ màu hồng sữa rộng thùng thình là vòng eo thon nhỏ cùng đôi chân thẳng tắp thanh mảnh.
Đoàn Thương Dữ cứ như thế say sưa nhìn theo bóng lưng của cô, anh đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, bây giờ đến khi tất cả đang thật sự xảy ra trước mắt, cảm giác mãn nguyện và ngọt ngào tức khắc lan tỏa khắp lồng ngực anh.
Cam Đường đang nấu canh giải rượu cho Đoàn Thương Dữ, thật ra trong nhà vốn đã có sẵn thuốc giải rượu, nhưng Cam Đường vẫn muốn tự tay nấu canh giải rượu cho anh. Cô nấu canh giá đỗ để giải rượu, trước đó bà Dư từng nấu cho cô, hiệu quả giải rượu không tệ, mà cách làm còn đơn giản. Củ cải cắt nhỏ và giá đỗ đã rửa sạch lần lượt được bỏ vào nồi, cô đang mở app tìm kiếm các loại gia vị, bột ớt, nước tương, muối ăn, hành lá... cho vào sau khi đun sôi. Cô quên mất phải thái nhỏ hành lá ra kia trước rồi mới bỏ vào ở bước cuối cùng, nghĩ đến đây, Cam Đường vội vàng đi về phía tủ lạnh ở cạnh đó.
Trời ơi, trí nhớ của cô bị làm sao vậy? Củ cải giá đỗ thì nhớ kỹ lắm, mà riêng hành lá thì lần nào cũng quên? Bỗng nhiên, cô liếc mắt để ý thấy Đoàn Thương Dữ đang đứng bên ngoài phòng bếp, đầu tiên cô sợ hết hồn, sau đó lại cực kỳ phấn khởi nhấc chân chạy về phía anh.
Khi Cam Đường nhào đến, Đoàn Thương Dữ cũng vững vàng ôm ngay lấy cô, cánh tay rắn chắc đặt trên vòng eo thon nhỏ của cô, bàn tay giữ lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, trong hơi thở ập tới mùi hương sữa tắm thơm ngát trên người cô, yết hầu của anh khẽ chuyển động.
Cam Đường áp tay lên bờ vai rộng của anh, ngước mắt nhìn anh: “Anh về từ khi nào vậy? Sao chẳng có tiếng động nào cả?”
Đoàn Thương Dữ nghĩ đến dáng vẻ của cô vừa rồi rõ ràng là vừa bị doạ sợ, thanh âm khàn khàn nói: “Xin lỗi, vừa nãy làm cho em sợ rồi phải không?”
Cam Đường gật đầu, đúng là cô thật sự có hơi sợ hãi, tuy nhiên sau khi nhìn rõ rồi, nỗi sợ hãi cũng tự nhiên bay biến đi hết không để lại chút dấu vết gì. Lúc này cô cũng muộn màng nhận ra hơi rượu trên người anh, tức khắc nghĩ ngay tới canh giải rượu trong nồi, cô vội vàng buông người ra quay trở lại phòng bếp.
“Ôi trời, còn đang nấu dở canh giải rượu mà.” Chỉ mới ôm một lúc, chắc chưa đun cạn cả chứ?!!
Đoàn Thương Dữ nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, cười cười đi vào theo.
Lúc này canh giải rượu đã sôi, còn về nỗi lo đun cạn của cô thì sao? May thay hiện tại vẫn chưa có khả năng xảy ra chuyện đó, trước tiên Cam Đường vặn lửa nhỏ lại một chút, tiếp theo mở tủ lạnh lấy hành lá, Đoàn Thương Dữ vừa đi vào sau lưng cô thấy vậy bèn cầm lấy hành lá.
“Để anh làm cho.” Anh nói.
Cam Đường có chút do dự: “Anh... Không sợ cắt vào tay à?”
Đoàn Thương Dữ bật cười vì lời này của cô: "Trông anh có giống say đến mức đó không?”
Cam Đường lắc đầu, sau đó đưa hành lá cho anh. Trong lúc anh xử lý hành lá, cô cũng cho các gia vị khác vào nồi, cuối cùng chỉ đợi Đoàn Thương Dữ rắc một nắm hành lên, canh giá đỗ giải rượu đã hoàn thành rồi!
Cam Đường cẩn thận múc canh ra cho anh, bỗng nhiên một ý tưởng bất chợt nảy lên, cô múc một thìa thổi qua rồi đưa lên gần miệng anh: “Nếm thử xem?”
Đoàn Thương Dữ uống hết canh trong thìa do chính tay cô đưa tới.
“Mùi vị có ổn không?” Cô hỏi.
Đoàn Thương Dữ gật đầu.
Cam Đường nhìn anh, gò má anh có chút ửng lên vì rượu, dưới ánh đèn ấm áp trên đầu, đường nét trên gương mặt anh dường như mềm mại hơn bao giờ hết. Trông thấy vậy, trong lòng Cam Đường mềm nhũn ra, đồng thời niềm vui khi được bón cho người khác ăn cũng dần xuất hiện, vì thế cô không đưa bát thìa cho anh nữa, mà lại đút anh ăn từng miếng từng miếng. Mà Đoàn Thương Dữ cũng không có ý định tự uống, Cam Đường nhìn thấy dáng vẻ anh ăn ngon lành, cũng không nhịn được tự uống thử một ngụm, uống xong cô lại liếm liếm môi.
Cảm giác hơi không giống món lúc trước bà Dư nấu cho cô lắm, uống không được ngon...
Đoàn Thương Dữ thấy dáng vẻ hết nghi ngờ rồi lại hoang mang chỉ trong nháy mắt của cô thật đáng yêu, sao lại có thể dễ thương vậy chứ? Vì vậy anh không nhịn được lấy bát của cô để sang bên bồn rửa, làm chuyện anh đã muốn làm từ khi mới bước chân về nhà.
Đoàn Thương Dữ ôm lấy eo Cam Đường cúi xuống hôn cô, trong không gian yên ắng mập mờ, giữa lúc cả hai đang ngậm mút liếm láp, cô chợt nghe được âm thanh đầy thoả mãn thoát ra từ trong cổ họng anh, làm cho hai gò má vốn trắng mịn căng bóng của cô nhanh chóng nhuộm sắc hồng rực.
Thể lực và dung tích phổi của Cam Đường đâu thể so sánh với anh, chưa được bao lâu cả người đã mềm nhũn bám lên người anh, phải nhờ cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy vòng eo thì mới gắng gượng đứng vững được bằng mũi chân. Cô bị hôn đến không kịp hít thở, nhưng vẫn tranh thủ được một khoảnh khắc hiếm hoi để lên tiếng nhắc nhở anh: "... Canh giải rượu, vẫn còn chưa uống xong đâu đó?"
"Đủ để giải rượu rồi." Đoàn Thương Dữ nói xong thì lại tiếp tục hôn lên.
Hai người vừa hôn nhau vừa lùi dần ra khỏi phòng bếp, rất nhanh đã chuyển đến sô pha thuận tiện và thoải mái hơn cả, hai người quấn lấy nhau cùng lăn xuống sô pha mềm mại, bàn tay Đoàn Thương Dữ áp lên tấm đệm lót sô pha đằng sau gáy cô, Cam Đường cũng chủ động vươn tới đôi môi anh dịu dàng mê đắm đáp lại.
Trong khi hai người triền miên say đắm, nụ hôn này cũng càng lúc càng sâu. Cam Đường mơ màng nhận ra gì đó, nhưng chất cồn dễ làm tê liệt thần kinh con người, tuy rằng cô không uống rượu, nhưng lúc này đây cũng cảm thấy bản thân dường như đã uống phải rượu giả mà đầu váng mắt hoa, cô chẳng mảy may có ý định đẩy anh ra hay bảo anh dừng lại.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm ấy, Đoàn Thương Dữ lại buông cô ra mà không hề báo trước.
Cam Đường hé mở đôi mắt phủ kín sương mù, cô nhìn anh đứng dậy từ trên ghế sô pha, trong thời gian ngắn ngủi vẫn có chút không kịp phản ứng.
Đoàn Thương Dữ hít sâu một hơi, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Chờ anh quay về."
Lúc anh vừa xoay người, Cam Đường nhìn thoáng qua đã hiểu ngay anh đang muốn làm gì, thấy anh sắp sửa ra ngoài, Cam Đường vội vàng nói: "Trong nhà có!"
Bước chân Đoàn Thương Dữ trong nháy mắt khựng lại, anh xoay người về phía cô.
Ánh mắt thâm sâu mà nóng bỏng của anh nhìn Cam Đường khiến cô sợ hết hồn hết vía, dù vậy cuối cùng cô vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: "Em... Em đã mua rồi." Hơn nữa cũng thật trùng hợp, hôm nay vừa mới mua xong, cô dám thề rằng lúc mình đi mua thật sự không hề nghĩ là đêm nay có thể sẽ dùng tới ngay đâu!!!