Đoàn Thương Dữ xoay lưng, khuỵu một gối xuống trước mặt Cam Đường: “Leo lên đi.”
Cam Đường nhìn phần lưng rộng lớn, vững chãi của anh, miệng khẽ mỉm cười, sau đó khoác tay qua vai rồi bám lên lưng anh.
Đợi cô nằm ổn định trên lưng mình rồi, Đoàn Thương Dữ mới câu lấy hai chân cô, đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, khi nằm trên lưng Đoàn Thương Dữ, Cam Đường chợt nhớ đến một kỷ niệm cách đây rất lâu về trước. Khi ấy, Đoàn Thương Dữ cũng cõng cô đi như thế này, cô vẫn còn nhớ đó là vào kỳ nghỉ hè năm lớp tám, cô và anh cùng tới hiệu sách mua sách tham khảo.
Trên đường về, anh lại mua kem cho cô ăn, nhưng cũng chính cây kem kia lại khiến kỳ kinh nguyệt của cô đến sớm hơn dự định mà không có dấu hiệu báo trước gì cả.
Xui xẻo thay, hôm ấy cô còn mặc một chiếc quần jean màu nhạt, nên vệt máu lem ra quần trông cũng rất rõ ràng. Bình thường mỗi lần đến ngày đèn đỏ cô cũng không thấy đau nhiều, nhưng chẳng biết có phải do cây kem kia không mà lần ấy, phần bụng dưới của cô lại truyền tới cơn đau cực kỳ dữ dội, khiến cho hai cái đùi của cô mềm nhũn ra như mì sợi luôn.
Đúng lúc này, Đoàn Thương Dữ lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, vây quanh eo cô, rồi cũng khuỵu một gối xuống trước mặt cô như bây giờ vậy.
Bờ vai của cậu thiếu niên khi ấy không rộng lớn, vững chãi như hiện tại, trên người cũng không có mùi hương của sự trưởng thành, nam tính lành lạnh mà chỉ có hương thơm thanh mát từ nước giặt quần áo.
Không hiểu sao, lúc nghĩ đến đây, cô dường như ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng kia.
Trong lúc cô mông lung nghĩ ngợi, cả người bỗng bị xốc lên một chút.
“Lại ngẩn người hả?”
Giọng anh nghe có vẻ hơi bất mãn. Cam Đường hoàn hồn, khẽ bật cười, chủ động bắt chuyện: “Có biết em đang nghĩ tới chuyện gì không?”
Đoàn Thương Dữ nhướng mày: “Em tình nguyện nói cho anh biết sao?”
“Nếu anh muốn thì em sẽ nói cho anh nghe.”
“Muốn chứ.”
Hai cánh tay đang vòng qua cổ anh của Cam Đường hơi siết lại, gò má dán lên cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy em đang nghĩ tới trước kia, anh cũng từng cõng em thế này, anh có còn nhớ không?”
Đoàn Thương Dữ cụp mắt nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra kỷ niệm mà cô vừa nói: “Là cái lần em cùng đi mua sách tham khảo với anh, sau đó anh mua kem cho em ăn, đúng không?”
“Đúng vậy, chính là cây kem đó, báo hại kỳ kinh của em đến sớm hơn dự tính.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ cau mày: “Em có chắc là do cây kem đó không? Anh nhớ là hôm trước đó em đã uống rất nhiều nước đá, còn ăn cả kem nữa…”
Đang nói giữa chừng thì Đoàn Thương Dữ bỗng im bặt, bởi vì miệng của anh bất ngờ bị bàn tay nhỏ bé của Cam Đường lấp kín.
“Cái gì vậy, là do cây kem đó đấy, anh đừng hòng trốn nợ!”
Bàn tay bịt miệng anh vừa ấm áp lại mềm nhẵn, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi, mặc dù miệng Đoàn Thương Dữ đã bị cô che kín, nhưng khi nghe thấy câu nói kia của cô, anh vẫn không kiềm được mà cong môi, sau đó chủ động đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay ai kia.
Chỉ một nụ hôn rất nhẹ, rất khẽ, lại khiến cho Cam Đường tê dại hết cả người, không cách nào diễn tả nổi. Cô véo má anh một cái, sau đó buông tay ra.
Lúc này, bước chân Đoàn Thương Dữ cũng đã dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, nãy giờ gò má Cam Đường luôn dán lấy cổ anh nên hiện tại khoảng cách giữa hai người có thể nói là vô cùng gần.
Hơi thở ấm áp phả lên má, ánh đèn đường phản chiếu nơi đáy mắt, khiến nó như tỏa sáng. Có lẽ Cam Đường đã bị ai hạ độc, nên không kiềm được mà chủ động rướn người về phía anh.
Hai đôi môi xinh đẹp, trơn mềm thân thiết dán lấy nhau. Có điều ngay giây kế tiếp, một giọng nói non nớt chợt vọng tới từ phía bên kia đường.
“Mẹ ơi, hai anh chị kia đang hôn nhau kìa!”
“Ầm” một tiếng, đầu óc Cam Đường bỗng như nổ tung. Cô vô thức vùi mặt mình vào gáy anh.
SOS! Không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!
Đoàn Thương Dữ cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ má cô đang dán trên gáy mình, ấm áp vô cùng. Anh tăng tốc, cõng cô đi nhanh về phía khu chung cư mà họ đang sống. Đúng lúc này, giọng nói lúng túng của mẹ bạn nhỏ kia cũng truyền tới.
“Ừm, họ nhất định là một đôi yêu nhau tha thiết đấy.”
Bạn nhỏ tiếp tục thốt ra những lời vô cùng táo bạo: “Giống như ba với mẹ đúng không ạ? Ba mẹ lúc nào cũng hôn môi nhau hết á!”
Lần này, một tràng cười sang sảng vang lên, không cần đoán cũng biết là ba của bạn nhỏ kia đang cười rồi. Giọng của người mẹ lại càng thêm lúng túng, còn để lộ vài phần bối rối: “Anh còn cười? Còn cười được nữa hả?”
Cam Đường vốn đang chôn mặt vào cổ Đoàn Thương Dữ vì xấu hổ cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tốt rồi, giờ thì không ai có thể cười chê ai được nữa.
…
Hôm sau, Cam Đường cầm theo những hình ảnh và đoạn phim quay lại cảnh ở núi rừng thành phố D đã được sửa sang lại tới tham dự cuộc họp với biên tập tạp chí Khang Dao và chị Dương. Sau khi họp xong, có thể thấy nhóm Khang Dao cũng rất hài lòng với địa điểm này, hơn nữa vì thành phố D cách thành phố S khá gần nên cả ba người còn lập tức đặt vé bay tới thành phố D. Sau khi nhìn tận mắt nơi được chọn làm bối cảnh quay, địa điểm chụp hình lần này chính thức được xác định.
Trước khi bắt đầu chụp, Cam Đường đã nhiều lần bàn bạc, thương lượng với ekip của hai nghệ sĩ sẽ cùng hợp tác lần này. Đúng vậy, ảnh bìa của tạp chí kỳ này sẽ xuất hiện tận hai nghệ sĩ, hơn nữa còn là hai nam nữ diễn viên cùng đóng trong bộ phim tiên hiệp đang khá nổi dạo gần đây. Tuy Cam Đường không xem phim, nhưng lúc lên kế hoạch cho buổi chụp hình lần này, cô vẫn tìm hiểu sơ sơ về bộ phim đang nổi của hai nghệ sĩ kia rồi.
Bởi vì lần này không chụp trong studio cũng không phải ở thành phố S, thế nên Cam Đường cần dẫn ekip tới thành phố D trước một ngày để chuẩn bị. Buổi chụp hình lần này dự tính kéo dài hai ngày, xong việc mọi người còn định dạo quanh thành phố D một vòng, nên ít nhất cũng phải ở lại đây tận bốn ngày.
Giờ đã vào tháng sáu, tiết trời ở khu vực thành phố D và quanh thành phố S cũng dần trở nên nóng bức, trong chuyến đi lần này, Cam Đường đã chuẩn bị không ít nhu yếu phẩm.
Đầu tiên là quần áo để thay, vì trong núi nhiều muỗi, cộng thêm cô phải leo lên leo xuống nhiều lần để chụp ảnh nên cô mang theo chủ yếu là quần jean, quần thể thao và giày thể thao, ngoài ra còn có kem chống nắng, mặt nạ dưỡng da…
Nhưng những thứ này không phải do cô đích thân chuẩn bị, bởi cô chỉ cần nói một tiếng thì sau đó sẽ có Đoàn Thương Dư giúp cô sắp xếp từng món đồ một rồi bỏ vào vali. Chỉ trong nháy mắt, chiếc vali cỡ trung đã được nhồi đầy. Đoàn Thương Dữ dọn đồ xong thì kéo vali đứng sang một bên.
Cam Đường chủ động bước tới, nhận lấy vali, sau đó đặt lên má anh một nụ hôn, híp mắt cười nói: “Thưởng cho anh nè.”
Cánh tay Đoàn Thương Dữ vòng qua chiếc eo thon gọn của cô rồi kéo cô vào lòng mình: “Một nụ hôn phớt vậy mà cũng gọi là thưởng hả?”
Cam Đường lập tức hiểu ý, vội vươn tay ôm lấy mặt anh, sau đó môi kề môi, tặng anh một nụ hôn sâu.
Đoàn Thương Dữ cũng chẳng thèm khách khí, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô, xông vào càn quét mảnh đất trù phú bên trong. Cam Đường bị Đoàn Thương Dữ ôm chặt vào lòng, hai người hôn đến là mãnh liệt. Nụ hôn càng sâu, không khí trong ngực Cam Đường cũng cạn dần, hai gò má bắt đầu đổi sang màu đỏ ửng. Lúc này, cô cũng đã nhận ra sự kích động của anh, chỉ đành vươn tay vỗ mạnh mấy cái vào vai anh.
Đoàn Thương Dữ cũng biết sáng mai cô phải dậy sớm để bay tới thành phố D, mấy ngày sau đó còn phải bố trí bối cảnh cũng như chụp ảnh cho nghệ sĩ, lượng công việc không hề nhỏ chút nào, thế nên anh lập tức thả cô ra, bàn tay to lớn véo nhẹ lên phần thịt mềm ở vòng eo tinh tế, mềm dẻo của cô, sau đó cất giọng khàn khàn, mang theo chút bỏng cháy: “Khi nào về phải bù cho anh đấy.”
Cam Đường bị câu nói thẳng như ruột ngựa này của anh chọc cho đỏ bừng cả hai má. Cô ậm ừ cho qua, sau đó đẩy vai anh ra định chạy, nhưng Đoàn Thương Dữ không hài lòng với câu trả lời mơ hồ của cô, tay ôm siết lấy eo cô, kéo cô về phía mình, ngoài miệng lại dụ dỗ: “Ngoan, phải trả lời rõ ràng mới được.”
Cam Đường vô thức đứng thẳng lưng lên, hai tay bấu chặt lấy vai anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh nói: “Biết rồi, biết rồi mà! Thế này chắc đủ rõ rồi ha!”
Đoàn Thương Dữ lập tức gục ngã trước vẻ dễ thương của cô, khẽ cúi đầu hôn lên môi cô, để lộ nụ cười hài lòng: “Đủ rồi.”
Dứt lời, anh thả lòng bàn tay đang ôm siết lấy hông cô ra.
Sau khi thoát khỏi gông cùm xiềng xích, Cam Đường lập tức lui ra khỏi lòng anh, leo lên giường, chui vào trong chăn, kéo chăn cao lên đến tận mũi, đôi mắt vẫn còn lộ ra ngoài khẽ lườm anh một cái, báo hại ngọn lửa dục vọng vất vả lắm mới tắt được của Đoàn Thương Dữ suýt nữa lại bùng lên.
“Còn nhìn nữa hả?” Giọng nói trầm khàn để lộ sự cảnh cáo không hề che giấu.
Sống lưng Cam Đường lập tức cứng đờ. “Xoạt” một tiếng, chiếc chăn đã bị cô kéo qua đỉnh đầu.
Đoàn Thương Dữ nhìn hành động vừa dứt khoát lại quá trẻ con này của cô mà dở khóc dở cười. Anh hơi cúi đầu, sau đó nhấc chân đi về phía nhà tắm.
Cam Đường đang trốn trong chăn cũng nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh. Lát sau, tiếng cửa phòng tắm đóng lại vọng tới, Cam Đường thận trọng kéo chăn xuống, hướng mắt về phía nhà tắm liếc nhìn vài lần. Đương nhiên cô biết anh muốn gì, nhưng vừa nghĩ tới lượng công việc trong mấy ngày kế tiếp, Cam Đường quyết định gạt phăng ý tưởng giúp người ra khỏi đầu, bởi vì suy nghĩ đó của cô quá đỗi nguy hiểm, chẳng khác nào ném bánh bao thịt cho chó ăn cả.
Hửm? Cô đâu phải bánh bao thịt, nhưng mà… anh đúng là chó thật.
…
Sáng hôm sau, Cam Đường ăn sáng ở nhà với Đoàn Thương Dữ, sau đó anh lái xe đưa cô ra sân bay.
Xe hơi không thể dừng lại ở sân bay quá lâu, Đoàn Thương Dữ giúp cô lấy vali từ trong cốp xe xuống, hai người đơn giản ôm nhau một cái, sau đó Cam Đường mau chóng vẫy tay chào anh: “Em đi đây, trên đường nhớ lái xe chậm một chút, tới nơi em sẽ gửi tin nhắn cho anh nha.”
Đoàn Thương Dữ gật đầu: “Được, em đi đi.”
Cam Đường vẫy tay với anh lần nữa: “Tạm biệt!”
Sau đó, cô kéo theo vali tiến vào cổng sân bay, hội hợp với nhóm Kim Hiểu Hiểu.
Lần này bọn họ phải vào núi lấy bối cảnh, thiết bị cần đem theo cũng không ít, có một vài món tương đối mắc tiền, nhân viên sợ gửi theo dạng ký gửi sẽ không an toàn. Đúng lúc thành phố D cách thành phố S không xa, nên một vài người quyết định sẽ mang theo thiết bị đi bằng tàu cao tốc để đến đó, thế nên lúc nhóm Kim Hiểu Hiểu đi bằng máy bay đã tới khách sạn thì nhóm bên kia mới vừa bước xuống tàu cao tốc.
Khách sạn lần này mà ekip của Cam Đường đặt phòng vẫn là khách sạn lần trước cô từng đến với Đoàn Thương Dữ. Sau khi nhận phòng, dọn vài món đồ cần thiết từ trong vali ra xong, lúc này Cam Đường mới có thời gian gửi tin nhắn báo bình an cho Đoàn Thương Dữ.
Cam Đường: Em đến nơi rồi! Giờ đang ở trong khách sạn ạ!
Nhắn xong câu này, cô còn tự selfie một tấm ngay trước gương để gửi sang cho anh.
Tin nhắn của Cam Đường vừa được gửi tới là Đoàn Thương Dữ đã biết ngay tức khắc. Anh vội vươn tay cầm lấy điện thoại để trên bàn, mở bức ảnh mà cô vừa gửi, dịu dàng nhìn vài giây, sau đó thuần thục lưu tấm ảnh này về máy, rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
Đoàn Thương Dữ: Tới nơi an toàn là tốt rồi.
Đoàn Thương Dữ: Lát nữa em sẽ lên núi sao?
Cam Đường ngồi ở mép giường, nhắn tin đáp lại: Tầm mười giờ sẽ khởi hành, phải đợi nhân viên mang thiết bị tới đã.
Cam Đường mới vừa trả lời tin nhắn của Đoàn Thương Dữ xong, bên ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng gõ “cốc cốc”, giọng nói của Kim Hiểu Hiểu cũng truyền tới ngay sau đó.
“Cô Cam, nhóm cô Hạ gọi cô xuống ăn gì đó lót dạ kìa.”
Cam Đường nói với ra: “Nghe rồi, đến ngay đây.”
Dứt lời, cô bước xuống giường, vừa đi ra cửa vừa nhắn tin trả lời với Đoàn Thương Dữ: Tạm thời không nói chuyện với anh được nữa, nhóm cô Hạ gọi em đi ăn gì đó rồi, có lẽ lát nữa còn phải bàn về kế hoạch cho hôm nay đấy.
Đoàn Thương Dữ: Ừm, lúc lên núi nhớ chú ý an toàn.
Cam Đường: Em biết rồi.