Bên này, Vương Minh Du thở hồng hộc đi theo sau bạn tốt, nhìn bạn mình chân bước vững vàng, vừa đi vừa chụp liền không nhịn được than thở: "Tôi thật sự không hiểu nổi cậu, cậu vừa về nước không đi tụ tập với anh em tụi này thì thôi, lại còn vội vàng chạy đến thành phố D tìm cảm hứng, núi non ở thành phố S chúng ta không đủ để cậu tìm à?"
Tô Hàng quay đầu lại, nhìn bộ dạng thở hồng hộc của cậu ta, nói: "Cậu suốt ngày ngồi văn phòng, bình thường phải tăng cường rèn luyện lên."
Vương Minh Du dùng ánh mắt không dám tin nhìn anh ta: "Ý cậu là thể lực của tôi không tốt?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Tô Hàng hiện lên ý cười: "Tôi không hề nói, là cậu tự nói đấy chứ." Nói xong lại xoay ngươi tiếp tục đi lên núi.
Vương Minh Du tức giận, hai tay chống nạnh: "Cậu còn có lương tâm không hả?"
Tô Hàng tập trung nhìn cảnh vật trong ống kính, trả lời cậu ta: "Có một chút, nhưng không nhiều."
Vương Minh Du bị lời này của anh ta làm cứng họng: "..." Đúng là không biết xấu hổ!
Lần này Tô Hàng tới đây chủ yếu là muốn chụp ảnh thác nước tự nhiên ở nơi này, vì vậy sau khi lên núi, ống kính của anh ta vẫn luôn hướng về phía thác nước, nhưng vừa vừa đến cửa lại bị nhân viên công tác của khu thắng cảnh ngăn lại.
"Xin lỗi, hai ngày nay thác nước tạm thời không mở cửa."
Vương Minh Du biết hôm nay Tô Hàng tới đây là vì thác nước này. Anh ta nói muốn tìm cảm hứng, cậu ta mới đi bộ theo anh ta lên núi. Vất vả lắm mới lên tới nơi, người ta lại không cho họ xem thác nước, tâm trạng Vương Minh Du cực kì khó chịu, cau chặt mày lạnh lùng hỏi: "Cái gì, tại sao lại không mở cửa?"
Dù gì Vương Minh Du cũng là quản lý của một công ty, thế nên bộ dạng lạnh mặt lúc này thật sự vô cùng đáng sợ, nhân viên công tác suy nghĩ một lát rồi giải thích: "Hình như là hai ngày này có đoàn chụp ảnh muốn lấy cảnh quay ở gần thác nước, đã đàm phán xong với quản lý của khu thắng cảnh rồi."
Nghe nhân viên công tác giải thích xong, tuy rằng trong lòng Vương Minh Du vẫn khó chịu, nhưng cũng biết hôm nay gần như là không thể quay chụp thác nước này được, cậu ta nhìn sang Tô Hàng.
Tô Hàng hỏi nhân viên công tác: "Vậy ngày kia thác nước sẽ mở cửa bình thường chứ?”
Nhân viên công tác gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy được, ngày kia tôi lại đến."
Đang nói, bỗng nhiên một chiếc xe màu vàng sáng chạy về phía bọn họ, tài xế dừng xe ở cửa khu thắng cảnh thác nước, ông ta lập tức lấy di động ra gọi điện thoại.
"A lô, cô Kim, cơm trưa mà mọi người đặt đã được đưa tới cửa rồi."
Giọng nói của tài xế trung niên rất lớn, mấy người Vương Minh Du nghe rất rõ, thì ra là xe đưa thức ăn, chẳng trách cậu ta lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Vương Minh Du cũng đột nhiên cảm thấy đói, bụng réo ầm ĩ, cậu ta nói với Tô Hàng: "Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn chút gì đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này, Cam Đường đang nói chuyện điện thoại với Đoàn Thương Dữ thì nhìn thấy Kim Hiểu Hiểu mang theo mấy nhân viên công tác và trợ lý của Tần Uyển Vũ đi qua.
"Mang bữa trưa tới rồi à?" Cô hỏi.
Kim Hiểu Hiểu gật đầu: "Vâng ạ, đang ở cửa."
"Vậy tôi đi cùng mọi người người qua lấy." Nói xong cô liền nói với Đoạn Thương Dữ ở đầu dây bên kia: "Cơm trưa của bọn em tới rồi, không nói chuyện với anh nữa, cúp máy nha."
Giọng nói của Đoàn Thương Dữ trong điện thoại truyền ra: "Được, chúc em ngon miệng."
Cam Đường cúp điện thoại xong liền đi ra ngoài cùng mấy người Kim Hiểu Hiểu, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy xe đưa thức ăn màu vàng sáng đỗ ở cửa.
Tài xế nhìn thấy đoàn người bọn họ mới mở cửa xe, mùi thức ăn thơm nức lập tức bay đi khắp nơi, chuyện này khiến Vương Minh Du đang đói chưa đi xa nuốt nước miếng, vô thức quay lại nhìn, sao thơm thế nhỉ!
Thấy bạn mình vẫn còn đang giơ máy ảnh chụp ảnh bóng cây loang lổ, cậu ta không nhịn được thúc giục: "Anh giai à, chúng ta đi ăn cơm trước đã rồi chụp tiếp có được không?"
Vương Minh Du vừa dứt lời, một giọng nữ trong trẻo cách đó không xa đã vang lên.
"Cô Cam, để em."
Là Kim Hiểu Hiểu.
Kim Hiểu Hiểu xoay người nhìn thấy Cam Đường bê một chồng cơm hộp bèn đưa tay nhận lấy.
Mà giọng nói của cô ấy cũng khiến Tô Hàng đang chụp bóng cây vô thức nhìn sang, ánh mắt anh ta nhanh chóng rơi trên người cô gái trẻ tuổi mặc áo phông quần jean đơn giản trong đám người, tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa thấp, gương mặt tinh tế vô cùng xinh đẹp.
Vương Minh Du nhìn thấy phản ứng của bạn mình thì vô thức theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, cũng thấy Cam Đường đứng trong đám người kia. Vương Minh Du trợn mắt, Cam... Cam Đường? Cô ấy cũng ở đây sao?
Trợ lý nhỏ của Tần Uyển Vũ là người đầu tiên phát hiện có hai người đang nhìn về phía này. Mặc dù cô ấy làm trong giới giải trí đã nhìn thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp nhưng lúc thấy hai người họ vẫn vô cùng kinh ngạc, sao ở đây cũng gặp được trai đẹp vậy? Nhưng mà hình như hai anh đẹp trai kia đều đang nhìn cô Cam phải không?
Cũng đúng, cô Cam là người đẹp có thể vùng vẫy trong làng giải trí đấy, hôm qua lúc nhìn thấy cô Cam, mãi một lúc lâu cô ấy mới rời mắt đi được. Trợ lý nhỏ thấy họ vẫn nhìn cô Cam liền khẽ vỗ vào tay cô. Cam Đường khó hiểu nhìn sang.
Trợ lý nhỏ khẽ nói: "Cô Cam, bên kia có hai anh đẹp trai đang nhìn chị kìa."
Cam Đường "a" một tiếng, vô thức nhìn về phía trợ lý nhỏ ra hiệu.
...
Tô Hàng, mối tình đầu của Cam Đường.
Cam Đường và Tô Hàng là bạn học cấp ba, bọn họ ở bên nhau là do cô chủ động tỏ tình vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong. Lúc đó Cam Đường thật sự rất thích Tô Hàng, mặc dù trong trường có rất nhiều người nổi tiếng, ví dụ như Lục Kinh Tả, Đoàn Thương Dữ, Triệu Thanh Nghiên, cả Kỷ Hựu luôn không biết điều miệng lại đê tiện nhưng vì đẹp trai mà rất được các nữ sinh hoan nghênh nữa, trùng hợp là cô và mấy nhân vật làm mưa làm gió này lại là bạn tốt.
Lúc học cấp ba, có rất nhiều nữ sinh hâm mộ cô và Giảo Giảo, bởi vì cô và Đoàn Thương Dữ là thanh mai trúc mã, mà Giảo Giảo và Lục Kinh Tả cũng vậy. Đoàn Thương Dữ cùng lớp với Triệu Thanh Nghiên, cô cùng lớp với Giảo Giảo, Lục Kinh Tả và Kỷ Hựu, sáu người bọn họ liền ràng buộc với nhau như vậy.
Tô Hàng cùng lớp với Đoàn Thương Dữ, lúc hai người học cấp ba với nhau quan hệ cũng không tệ, cô rất hay thấy anh ta xuất hiện cùng Đoàn Thương Dữ và Triệu Thanh Nghiên, cũng bởi vậy mà cô chú ý tới Tô Hàng. Tính cách Tô Hàng cởi mở, lần nào cô nhìn thấy anh ta, anh ta cũng cười híp mắt.
Rất khó để định nghĩa thời kì động lòng của thiếu nữ bắt nguồn từ cái gì, thích thì thích thôi, Cam Đường và Tô Hàng cũng như thế, cho nên sau khi xác định quan hệ, suýt nữa thì cô đăng kí nguyện vọng vào đại học thành phố T theo anh ta. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cô đúng thật là có tố chất yêu đương mù quáng.
Có điều dưới sự khuyên bảo của bạn bè và anh ta, cuối cùng cô vẫn học ở đại học thành phố S, yêu xa với Tô Hàng hơn hai năm. Mặc dù là yêu xa, nhưng tình cảm của hai người thật sự không tệ, cuối tuần anh ta sẽ ngồi tàu cao tốc đến thành phố S thăm cô, dẫn cô đi chơi, địa điểm hẹn hò hai người thích nhất chính là bảo tàng mỹ thuật và bảo tàng nhiếp ảnh.
Tô Hàng thích mỹ thuật, còn cô thích chụp ảnh.
Hai người còn mang theo máy ảnh cùng đi tìm cảm hứng, kỹ thuật chụp ảnh của Tô Hàng đều do cô dạy, mỗi lần hai người gặp mặt đều có rất nhiều đề tài nói mãi không hết, vậy nên cho dù sau đó họ bận đến mức một tháng chưa chắc đã gặp được nhau một lần, nhưng Cam Đường vẫn rất quý trọng mối tình này.
Đến mùa hè chuẩn bị lên năm thứ ba đại học, anh ta đột nhiên nói với cô chuyện ra nước ngoài du học. Cam Đường cũng không phải không thể hiểu, nhưng lúc đó anh ta không phải đang bàn bạc cũng không phải là báo trước với cô, mà là đợi ván đóng thuyền, quyết định xong hết rồi mới thông báo. Cũng bởi vì chuyện này, lần đầu tiên hai người cãi nhau trong suốt hai năm yêu nhau. Lúc cô đến tiễn, anh ta đã nói chia tay cô.
Lúc ấy đầu óc Cam Đường vô cùng mơ hồ, cô chưa nói chia tay anh ta thì thôi, thế mà anh ta lại nói chia tay?
Cứ như vậy, hai người kết thúc hơn hai năm yêu xa.
Nếu tính kĩ, cô và Tô Hàng chia tay đã là chuyện của sáu năm rưỡi trước, trong sáu năm rưỡi này, ngoại trừ Tô Hàng lúc trước và Đoàn Thương Dữ bây giờ, lúc ở New York cô cũng chỉ yêu đương ba tháng ngắn ngủi với anh Phương Tự thôi, chẳng trách Tống Giảo Giảo luôn nghi ngờ cô và Tô Hàng tình cũ khó buông.
Nhưng nói thật, cô chỉ lưu luyến anh ta trong nửa năm đầu tiên sau khi chia tay thôi, dù sao tình cảm hơn hai năm không phải cứ nói buông là buông được ngay. Nhưng nửa năm sau, cô bắt đầu bước vào năm tư, năm tư bận rộn hơn ba năm trước nhiều, lúc ấy gần như tất cả thời gian rảnh rỗi của cô đều giành cho quay chụp, sau khi tốt nghiệp lại tiếp tục đến New York đào tạo chuyên sâu. Đó là cung điện nghệ thuật hội tụ rất nhiều đại thần nhiếp ảnh, Cam Đường bị cuốn theo đến mức tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian nhung nhớ một tên đã đá mình cơ chứ.
Trong sáu năm rưỡi này, tên của Tô Hàng, con người anh ta và tình cảm của họ đều đã bị nhấn chìm trong dòng sông thời gian của cô, đã trở nên mờ nhạt từ bao giờ rồi
Cam Đường không ngờ sẽ gặp lại Tô Hàng, nhưng hôm nay sau sáu năm rưỡi, hai người họ lại gặp nhau trong núi rừng ở thành phố D này.
"Đã lâu không gặp." Anh ta nói.
Cam Đường nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng tìm kiếm bộ dạng trước đây của anh ta trong đầu, ký ức mơ hồ khiến cô có cảm giác dường như đã qua mấy đời, nhưng cô vẫn cười với anh ta: "Ừ, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Tô Hàng nhìn cô, anh ta am hiểu hội họa, cũng giỏi quan sát vẻ mặt người khác, thế nên anh ta có thể nhìn ra, ánh mắt cô nhìn anh ta lúc này không hề có sự thổn thức hoài niệm khi gặp lại sau nhiều năm chia tay chứ đừng nói là vui mừng. Giọng nói của cô rất khách sáo, giống như thái độ với người ngoài. Bàn tay đang cầm máy ảnh của Tô Hàng hơi siết lại, nói: "Lúc nãy anh nghe nhân viên công tác nói có đoàn chụp ảnh đang lấy cảnh ở thác nước, không ngờ lại là em."
Cam Đường gật gật đầu, nói: "Đúng, đang có dự án ở đây." Cô cũng chú ý tới máy ảnh trong tay anh ta, đoán được là anh ta tới đây để tìm cảm hứng.
Kim Hiểu Hiểu đưa cơm xong trở về, không nhìn thấy Cam Đường đâu nhưng lại nghe thấy trợ lý của Tần Uyển Vũ kích động nói chuyện với người bên cạnh.
"Không ngờ hai anh chàng đẹp trai kia lại quen biết cô Cam."
"Đúng vậy, nhất là người đàn ông cầm máy ảnh kia, đẹp trai thật đấy."
Kim Hiểu Hiểu hơi nghi ngờ, ai quen biết cô Cam cơ? Ai đẹp trai cơ? Chẳng lẽ là anh Đoàn tới? Nghĩ đến đây, hai mắt Kim Hiểu Hiểu ánh sáng bừng, vốn không định đi qua quấy rầy họ, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cô ấy lại không nhịn được nhấc chân đi tới.
Chưa đến gần, Kim Hiểu Hiểu đã nhìn thấy cô Cam đang đứng ở cửa nói chuyện với một người đàn ông thân hình cao lớn, cô ấy tưởng người kia là anh Đoàn nên lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách họ không xa, vừa hay cậu ta lại đứng đối mặt với cô ấy.
Không phải là trợ lý Cao.