Kim Hiểu Hiểu không nhịn được bước thêm về phía trước hai bước, đúng lúc bị Vương Minh Du nhìn thấy. Vương Minh Du có chút ấn tượng với cô ấy, lúc nãy cũng vì cô ấy gọi "cô Cam" nên Tô Hàng mới chú ý, nếu không bọn họ chưa chắc đã gặp được nhau. Nghĩ tới đây, Vương Minh Du liền nở một nụ cười tương đối thân thiện.
Kim Hiểu Hiểu sửng sốt, khẽ gật đầu với cậu ta, sau đó lập tức nhìn về phía hai người vẫn đang nói chuyện với nhau kia, lúc này cô ấy cũng nhìn thấy rõ, người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với cô Cam không phải là anh Đoàn.
Cam Đường cũng nhìn thấy Kim Hiểu Hiểu, liền cười nói: "Trợ lý của tôi tới rồi, tôi ăn cơm xong còn phải làm việc, cứ vậy nhé, tạm biệt." Cô cũng chẳng biết nói gì với anh ta nữa, ôn chuyện? Hình như không có gì để nói, tất cả đều đã qua rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hàng biết những lời này của cô không phải nói dối, đúng là cô chưa ăn cơm, ăn cơm xong đúng là phải làm việc tiếp, lý do hoàn mỹ này không ai có thể phản bác được, nhưng cũng chính bởi vì hoàn mỹ nên mới khiến trái tim Tô Hàng vẫn luôn treo cao khi nhìn thấy cô rơi xuống vỡ tan tành.
Anh ta cười nói: "Được, tạm biệt."
Cam Đường vẫy tay với anh ta, lúc đi qua Vương Minh Du cũng gật đầu với cậu ta một cái. Vương Minh Du là bạn thân của Tô Hàng, cùng học đại học T, lúc học đại học hai người còn là bạn cùng phòng. Lúc còn yêu Tô Hàng, quan hệ của hai người họ cũng không tệ lắm, sau đó cô và Tô Hàng chia tay, sợi dây ràng buộc là Tô Hàng biến mất, hai người họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Vương Minh Du mỉm cười, nhiệt tình nói: "Cam Đường, nếu rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé."
Cam Đường chỉ cười với cậu ta, không từ chối cũng không đồng ý, nhưng trong lòng cô rất rõ, chẳng có gì là rảnh cả.
"Cô Cam." Kim Hiểu Hiểu bước thêm hai bước ra đón.
Cam Đường nói với cô ấy: "Đi thôi, về ăn cơm."
Kim Hiểu Hiểu "vâng" một tiếng, đi theo Cam Đường vào bên trong. Đi được một đoạn, không biết nghĩ đến cái gì mà cô ấy bỗng quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông cầm máy ảnh nói chuyện với cô Cam lúc nãy vẫn đứng đó nhìn họ, rất rõ ràng, người anh ta nhìn là cô Cam. Kim Hiểu Hiểu nhíu mày, luôn cảm thấy thái độ của người nọ với cô Cam có gì đó không đúng lắm.
"Đi xa rồi, đừng nhìn nữa." Vương Minh Du nhắc nhở.
Đến khi không còn nhìn thấy chút bóng dáng nào của Cam Đường, Tô Hàng mới làm như không có chuyện gì cụp mắt lại.
"Giả vờ? Vẫn còn giả vờ? Không phải là cậu biết người ta ở đây nên mới nhất quyết tới bằng được đấy chứ?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không biết." Tô Hàng nói.
Vương Minh Du đi đến trước mặt anh ta, đưa tay giữ chặt hai vai anh ta: "Vậy để tôi phỏng vấn anh họa sĩ của chúng ta một chút, cảm giác gặp lại mối tình đầu sau bao nhiêu năm xa cách thế nào?"
Tô Hàng hất tay cậu ta xuống: "Cậu không thấy chán à?"
"Chính là vì chán nên mới muốn nói chuyện tâm sự với cậu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải cậu kêu đói hả? Có đi ăn cơm không?"
"Chậc chậc, đừng tưởng là tôi không biết cậu nhé."
Tô Hàng không nói gì, bởi vì anh ta thật sự không biết nên nói gì, bây giờ trong lòng anh ta có rất nhiều cảm xúc.
Lúc này Vương Minh Du cũng nhận ra bạn mình có chút kì lạ, cậu ta nghĩ một lát, vừa rồi hai người họ nói chuyện đúng thật là có chút... Lạnh nhạt và xấu hổ. Cũng đúng, đôi tình nhân chia tay hơn sáu năm mới gặp lại, có thể nhiệt tình đến đâu cơ chứ? Hơn nữa lúc trước bọn họ còn không tính là chia tay trong hòa bình.
"Vậy bây giờ cậu nghĩ sao?" Vương Minh Du hỏi thẳng.
Tô Hàng cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay, không trả lời.
...
Chuyện gặp lại Tô Hàng không khiến Cam Đường quá bận tâm, sau khi cơm nước nghỉ ngơi xong, cô lại tập trung chụp ảnh cả buổi chiều, bởi vì Tần Uyển Vũ và Phong Húc phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa tình cảm là thật chứ không phải diễn nên buổi chiều Cam Đường quay chụp cực kì thuận lợi, kiểm tra qua ảnh chụp thì cơ bản đều không phải chụp lại, vậy nên tối nay họ có thể kết thúc công việc sớm.
Vất vả chụp ảnh cả ngày, không có ai muốn về thành phố S luôn mà muốn ở lại thành phố D chơi hai ngày, đến chiều ngày 15 mới về theo như kế hoạch ban đầu. Dù sao lần chụp ảnh này cũng kết thúc thuận lợi, Cam Đường đương nhiên không có ý kiến gì.
Sau khi xuống núi, Cam Đường và chị Dương đưa các nhân viên công tác đi ăn thịt nướng liên hoan. Hai người Tần Uyển Vũ và Phong Húc có chào hỏi các cô nhưng lại không đi cùng, Cam Đường đoán có lẽ bọn họ muốn nhân lúc này trải nghiệm thế giới riêng của hai người, thế nên chỉ nói vài ba câu thì rời đi luôn.
Bên này, sau khi nhóm Cam Đường ăn thịt nướng xong, mọi người lại muốn đi dạo ở chợ đêm, Cam Đường giơ máy ảnh chụp cả ngày, lúc này cô vô cùng mệt mỏi nên không đi cùng họ, thấy vẻ mặt Kim Hiểu Hiểu do dự, cô bèn cười bảo cô ấy đi chơi với mọi người, không cần lo lắng cho cô.
Mà chị Dương và chị Đàm cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi, thế là ba người các cô cùng về khách sạn.
Cam Đường vốn định về khách sạn sẽ tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng sau khi vào phòng cô lại không kìm được gọi điện thoại cho Đoàn Thương Dữ, mấy giây sau, Đoàn Thương Dữ nhận máy, giọng nói ấp áp của anh truyền đến.
"Alo? Đường Đường."
Cam Đường ừ một tiếng, hỏi: "Bây giờ anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang tăng ca ở công ty, sao vậy?" Anh quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ là hơi nhớ anh."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, Cam Đường không nhịn được nói tiếp: "Em nói em nhớ anh, Đoàn Thương Dữ."
Bỗng nhiên, một âm thanh chói tai ở đầu dây bên kia truyền tới, là âm thanh khi ghế ma sát với mặt đất, rõ ràng lúc này Đoàn Thương Dữ vừa đứng dậy, cô lại nghe thấy anh nói: "Chờ anh."
Cam Đường giật mình, lập tức hiểu ý của anh, đứng dậy khỏi giường: "Đừng đừng đừng, anh đừng tới."
"Đường Đường?" Giọng nói của anh có vẻ không hiểu.
Cam Đường suy nghĩ một lát, cô thấp giọng, hạ quyết tâm nói: "Anh chờ em, bây giờ em về."
"Vậy còn buổi chụp ngày mai của em..."
"Hôm nay đã chụp xong hết rồi, em định ở lại thành phố D chơi với mọi người hai ngày, nhưng bây giờ em rất muốn gặp anh, lát nữa anh tới sân bay đón em được không?"
Sau khi cúp điện thoại với Đoàn Thương Dữ, Cam Đường lập tức đặt vé chuyến bay sớm nhất, vừa thu dọn đồ đạc vừa gửi tin nhắn cho Kim Hiểu Hiểu, nói với cô ấy là mình về thành phố S trước, mọi người muốn chơi thì cứ chơi, chi phi trong hạn mức tòa soạn sẽ thanh toán.
Chỉ nửa tiếng, Cam Đường đã dọn xong hành lý xuất phát đến sân bay, trước khi lên máy bay cô gửi tin nhắn cho Đoàn Thương Dữ, sau đó mới tắt máy.
Bốn mươi phút sau, Cam Đường đến thành phố S.
Mở máy lên, cô nhận được tin nhắn Đoàn Thương Dữ và Kim Hiểu Hiểu gửi tới, Đoàn Thương Dữ đã đến sân bay, còn Kim Hiểu Hiểu biết cô về thành phố S trước thì rất kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn bảo cô đến thành phố S thì nhắn tin cho mình. Cam Đường vừa trả lời tin nhắn của cô ấy liền nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên.
"Đường Đường?"
Cam Đường theo vô thức nhìn qua thì thấy Đoàn Thương Dữ đứng cách cô không xa, ánh mắt Cam Đường sáng lên, cất điện thoại vào túi, kéo vali chạy về phía anh.
Đoàn Thương Dữ vững vàng ôm lấy Cam Đường nhào vào lòng mình, cảm nhận cơ thể mềm mại trong lồng ngực, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người cô, trong lòng anh bỗng có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Cam Đường ở trong ngực Đoàn Thương Dữ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt thâm thúy dịu dàng của anh, cô không nhịn được lại gần hôn lên cằm anh: "Em nhớ anh lắm."
Yếu hầu Đoàn Thương Dữ di chuyển, cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn một chút, lúc này có khá nhiều hành khách qua lại ở sân bay, Đoàn Thương Dữ cũng nhận ra ánh mắt của các du khách, anh kìm nén khát vọng trong lòng xuống, một tay nắm tay cô, tay kia kéo hành lý của cô.
"Chúng ta ra ngoài trước nhé?" Anh nói.
Lúc này Cam Đường cũng cảm nhận được ánh mắt của những người khác, cô nắm chặt tay anh, mím môi gật đầu.
Đoàn Thương Dữ dắt cô đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của sân bay, có lẽ chỗ đậu xe của anh khá gần bên trong, mà chỗ này lại khá yên tĩnh, không có ai cả. Đi tới chỗ anh đỗ xe rồi, Cam Đường vô thức đưa tay ra định kéo cửa xe thì đã bị người đàn ông kia nắm lấy cổ tay ôm vào lòng, sau đó đè cô lên cửa xe. Cam Đường ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn, đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé ra cũng nhanh chóng bị anh bao phủ.
Đầu lưỡi người đàn ông không cần tốn nhiều sức đã chui vào miệng Cam Đường thăm dò, đôi môi Cam Đường bị hôn đến mức không khép lại được, phía sau cô là vỏ xe lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của người đàn ông, nụ hôn của anh còn mang theo sự vội vàng.
Cam Đường cũng ôm chặt cổ anh nhiệt tình đáp lại cô, hai người hôn nhau cuồng nhiệt trong bãi đỗ xe yên tĩnh, đến tận khi nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện tới gần, Cam Đường mới hoảng hốt. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng thân thể rắn chắc của anh lại không nhúc nhích, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, tim Cam Đường đập thình thịch, đồng thời cảm giác tê dại lạ lẫm lan khắp cơ thể, cảm giác kích thích này giống như là đang yêu đương vụng trộm sắp bị phát hiện vậy.
Bỗng nhiên, bàn tay Đoàn Thương Dữ ôm sau lưng cô siết chặt, cô bị anh kéo ra khỏi cửa xe, người cô dán sát vào ngực anh. "Cạch" một tiếng, cửa xe sau lưng cô bị mở ra, trong lúc cô đang mơ màng thì đã bị đẩy vào ghế phụ.
Lúc cửa ghế lái phụ đóng lại, một đôi vợ chồng trung niên nắm tay cũng xuất hiện trước xe của họ, rõ ràng là hai vợ chồng này cũng bị tiếng vang bất thình lình kia làm giật mình. Cam Đường mím đôi môi nóng bừng, hơi cúi đầu kéo dây an toàn bên cạnh.
Đoàn Thương Dữ cất hành lý vào cốp xong thì mở cửa xe bên ghế lái ra ngồi vào, dục vọng trong mắt anh vẫn chưa biến mất, lúc này anh nhìn cô chằm chằm, Cam Đường mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.
"Về... về nhà trước đi..." Giọng cô khàn khàn.
Đoàn Thương Dữ "ừ" một tiếng, giọng nói cũng không khá hơn cô là bao.
Rất nhanh, xe của Đoàn Thương Dữ chạy ra khỏi bãi đỗ xe của sân bay, Cam Đường cũng dần bình tĩnh lại, cô khẽ cử động lưỡi, cái lưỡi tê dại vô cùng.
"Hôm nay lúc chụp ảnh xảy ra chuyện gì sao?" Đoàn Thương Dữ đột nhiên hỏi.
Đường Đường hơi bất ngờ: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Hay tay Đoàn Thương Dữ đặt trên vô lăng, anh quay sang nhìn cô một cái, nói: "Em gọi điện thoại cho anh, đột nhiên nói nhớ anh, anh còn tưởng em chụp ảnh không thuận lợi, xảy ra chuyện gì chứ."
Cam Đường nghe anh nói xong thì hơi sững sờ, lúc phản ứng lại thì vừa có chút tức giận lại buồn cười: "Anh không thể nghĩ ra chuyện gì tốt hơn hả?"
Đoàn Thương Dữ nghe lời này của cô cũng cảm thấy mình hơi quá, liền nở nụ cười.
Cam Đường điều chỉnh ghế, nghiêng người sang nhìn anh, nói: "Không có nguyên nhân gì cả, lúc đó chỉ đơn giản là em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh."
Bàn tay Đoàn Thương Dữ cầm vô lăng siết chặt lại, anh nhìn gò má tinh tế, đôi mắt trong suốt và đôi môi hồng hào đang cười cười của cô, cảm giác khô nóng khó khăn lắm mới kiềm chế được lại xuất hiện, yết hầu cũng vô thức di chuyển lên xuống.
Cam Đường lập tức phát hiện ra sự kì lạ của anh, trái tim đập loạn, cô vội vàng ngồi im, nhắc nhở anh: "Được rồi được rồi, anh tập trung lái xe đi đã, không được phân tâm!"
Đoàn Thương Dữ khẽ cười, đáp: "Được."
Lúc này xe cộ trên đường cũng không nhiều, vậy nên lúc lái xe về, Đoàn Thương Dữ hơi tăng tốc một chút, Cam Đường biết nhưng cũng không nói gì.
Cuối cùng, bọn họ đến tầng hầm của chung cư nhanh hơn bình thường gần mười phút, Đoàn Thương Dữ xuống xe, lấy hành lý của cô trong cốp xe ra, sau khi khóa cửa xe lại thì nắm tay cô đi về phía thang máy.
Mười ngón tay siết chặt, Cam Đường có thể cảm nhận được rất rõ da thịt nóng bỏng trong lòng bàn tay anh.