Minh hôn yêu thầm

 
Đoàn Thương Dữ bôi thuốc cho Cam Đường xong mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Tuy lúc này Cam Đường đã buồn ngủ đến mức mắt díp hết cả vào nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ chờ Đoàn Thương Dữ đi ra. Đoàn Thương Dữ tắm xong đi ra thấy cô còn chưa ngủ thì cũng hơi kinh ngạc.
"Anh cứ tưởng là em ngủ rồi chứ."
"Em chờ anh ngủ cùng." Nói xong, cô vén chăn lên cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ mỉm cười leo lên giường, vừa nằm xuống, Cam Đường đã chủ động dựa sát lại, cánh tay trắng nõn thon thon vắt ngang lồng ngực anh rồi khoác lên vai anh. Đoàn Thương Dữ cảm nhận được sự ấm áp mềm mại từ cơ thể cô, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, anh không nhịn được nghiêng người, đưa tay qua eo ôm chặt cô vào lòng, dường như chỉ làm vậy mới có thể lấp đầy nỗi bất an nói không nên lời ở trong lòng.
Cam Đường bị anh ôm chặt, lồng ngực và xương sườn hơi đau, đồng thời cũng có phần khó thở, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không ổn lắm. Cô không biết rốt cuộc là công việc gì lại khiến anh buồn bã thế này, nghĩ đến đây, đột nhiên cô thấy hơi đau lòng, Cam Đường bèn đưa tay ra sau lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve, yên lặng an ủi anh.
Đoàn Thương Dữ cũng phản ứng lại vì hành động của cô, anh thoáng buông người trong lòng ra, nhìn đôi mắt trong suốt trầm tĩnh của cô lúc này, anh nhếch môi, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lời tới miệng lại chỉ đọng lại còn hai chữ dịu dàng đơn giản: "Ngủ thôi."
Cam Đường mím môi, lập tức chủ động tiến tới hôn anh, nói: "Vậy em tắt đèn nhé."
Đoàn Thương Dữ mỉm cười gật đầu.
Cam Đường xoay người tắt đèn ngủ ở đầu giường đi, phòng ngủ lập tức tối đen, cô lại chủ động ôm lấy anh, quấn quít lấy anh, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh. Đoàn Thương Dữ cũng nhận lấy sự an ủi yên lặng mà dịu dàng của cô lúc này, cõi lòng khô hạn như được tiếp thêm dòng nước ấm cuộn trào.
Lúc mới đầu, Cam Đường cũng chỉ nghĩ tâm trạng anh không tốt là vì công việc có vấn đề, nhưng mấy ngày sau cô dần cảm thấy không đúng lắm. Rất nhiều lần cô thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình như có vô vàn điều muốn nói, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của cô thì lại biến mất ngay, sự thay đổi đó khiến cô cảm thấy bất an, dường như cô có thể cảm thấy được điều khiến anh phiền lòng không phải công việc, mà là cô...

Cam Đường cũng không biết tại sao mình lại nhạy cảm trong chuyện này như vậy.
Nhưng lịch trình công việc tiếp theo không cho Cam Đường quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này, mặc dù cô không phải lên kế hoạch chụp ảnh bìa cho "Phong Khởi" nhưng buổi chụp hình đã gần kề, ảnh chụp kì này là chụp ngoại cảnh, ở trong một khu vườn ở ngoại ô thành phố S.
Ngày chụp ảnh, sáng sớm Cam Đường đã lái xe đến khu vườn ở ngoại ô.
Kim Hiểu Hiểu đến trước Cam Đường, vừa nhìn thấy cô liền chạy tới, không giấu được sự vui vẻ trên mặt, Cam Đường cũng cười theo, hỏi: "Sao mới sáng ra đã vui vậy?"
"Cô Cam, em cho chị xem cái này." Nói xong, cô ấy thò tay vào túi xách.
Rất nhanh, Cam Đường liền thấy cô ấy lấy một quyển sổ nhỏ màu đen ra, trên đó viết mấy chữ "Giấy phép lái xe", Cam Đường hơi kinh ngạc, nói: "Em đi học lái xe từ khi nào vậy?"
Kim Hiểu Hiểu cười trả lời: "Từ giữa tháng tư ạ, cuối tuần nào em cũng đi học, vừa lấy được bằng lái hôm qua."
Cam Đường: "Cũng nhanh quá ha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Hiểu Hiểu hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: "Thật ra bốn bài thi của em đều rất thuận lợi, chỉ thi một lần là qua, trong lúc chờ giấy tờ, ba em đã đưa em đi luyện tập rất nhiều." Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô Cam, sau này chúng ta ra nước ngoài nếu cần thì em có thể lái xe cho chị được rồi."
Cam Đường vừa nghe thấy cô ấy nói vậy thì giật mình, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, cô cười ôm vai cô ấy đi vào trong vườn cây, nói: "Được thôi, lát nữa chúng ta về em lái xe nhé?"
Kim Hiểu Hiểu nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ!"

Cam Đường: "Tôi tin em."
...
Nhân vật trang bìa của Phong Khởi kỳ này là người mẫu mới nổi trong giới, năm nay giới người mẫu cạnh tranh vô cùng khốc liệt, anh ta có thể nổi lên như vậy cũng là vì có thực lực thật sự, phong cách ổn, thần thái trước ống kính tốt, bốn giờ chiều, Cam Đường đã kết thúc công việc vô cùng thuận lợi.
Sau khi cất máy ảnh đi, cô mới nhìn thấy tin nhắn Wechat Đoàn Thương Dữ gửi cho mình lúc hơn hai giờ chiều, nói là tối nay có tiệc xã giao nên không về ăn cơm, Cam Đường trả lời tin nhắn của anh xong lại nhìn thấy tin nhắn Tống Giảo Giảo gửi cho mình, hẹn tối nay đi ăn cơm với nhau.
Tuy hai người họ đều ở thành phố S, nhưng bình thường ai nấy đều bận việc riêng, nhất là từ giữa tháng tư tới nay, công việc của cô cứ liên tiếp không ngừng, lúc cô rảnh thì Tống Giảo Giảo không rảnh, lúc Tống Giảo Giảo rảnh thì cô lại không rảnh, cứ như vậy, hơn hai tháng rồi hai người không gặp nhau. Vừa hay hôm nay Đoàn Thương Dữ không về ăn cơm, Tống Giảo Giảo lại hẹn cô, Cam Đường liền gọi điện thoại lại cho Tống Giảo Giảo, vừa nói vừa đi cùng Kim Hiểu Hiểu ra ngoài.
Lúc về thành phố, Kim Hiểu Hiểu nhận nhiệm vụ lái xe.
Kim Hiểu Hiểu thấy Cam Đường ngồi ở ghế lái phụ lướt điện thoại, không hề có lo lắng gì thì không nhịn được hỏi: "Cô Cam, chị không lo lắng chút nào ạ?"
Cam Đường dời mắt khỏi điện thoại di động sang nhìn cô ấy, sau đó nhìn sang bàn tay đang nắm chặt vô lăng kia, đoán ra cô ấy hỏi mình lo lắng là về cái gì liền lắc đầu, cười nói: "Không lo lắng, không phải em lái xe rất tốt sao?"
Kim Hiểu Hiểu nghe thấy cô nói vậy cũng cười theo.
Nhà hàng mà Cam Đường hẹn với Tống Giảo Giảo ở hướng ngược lại với Kim Hiểu Hiểu, cho nên sau khi vào trung tâm thành phố, Cam Đường không bảo cô ấy đưa mình đến nhà hàng mà dừng xe ở ven đường trạm tàu điện ngầm, tạm biệt Kim Hiểu Hiểu rồi, Cam Đường mới tự lái xe đến nhà hàng đã hẹn.
Lúc Cam Đường đến nhà hàng, Tống Giảo Giảo đã đến rồi.

Tống Giảo Giảo vừa nhìn thấy Cam Đường thì tươi cười vẫy tay với cô, Cam Đường cũng mỉm cười bước nhanh về phía cô ấy.
Vừa đến gần, Tống Giảo Giảo liền ôm chầm lấy cô: "Tớ nhớ cậu muốn chết."
Cam Đường cười ôm chặt cô ấy: "Tớ cũng vậy, cực cực cực kì nhớ cậu luôn!"
Nhưng không ngờ Tống Giảo Giảo vừa nghe thấy cô nói vậy liền buông cô ra, hừ một tiếng: "Tớ không tin, bây giờ quan hệ của cậu và những nữ minh tinh kia tốt như vậy, có khi đã quên mất người bạn này rồi ấy chứ."
Cam Đường sửng sốt, sau đó mới hiểu ý mà Tống Giảo Giảo nói, đúng là thời gian qua cô rất hay hợp tác với các ngôi sao nữ trong làng giải trí, chụp sản phẩm tuyên truyền cho những người đó xong, lúc họ đăng lên weibo thì đều tag tên cô, vì lễ phép nên cô cũng phải tương tác lại một chút. Nhìn bộ dạng bĩu môi của Tống Giảo Giảo, cô không nhịn được khẽ bật cười, tuy cô ấy đã có một đứa con trai ba tuổi rồi nhưng vẫn không hề khác trước chút nào cả. Dù là dáng vẻ hay tính tình đều giống hệt ngày xưa.
Tống Giảo Giảo không dám tin, trong lòng bắt đầu thấy tủi thân: "Cậu còn cười?"
Cam Đường lập tức nói: "Được được được, không cười không cười." Sau đó lập tức dụ dỗ: "Đó đều là đối tác làm việc của tớ, sao có thể so với cậu được, trong lòng tớ, cậu đương nhiên là người quan trọng nhất rồi, cho dù không gặp nhau nói chuyện thì cậu vẫn là quan trọng nhất."
Tống Giảo Giảo đang xị mặt lập tức vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Coi như cậu còn chút lương tâm."
Sau khi ngồi xuống gọi món xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Ăn xong có muốn đi xem phim nữa không?" Tống Giảo Giảo hỏi, sau đó liền nói tiếp: "Lục Kinh Tả đi công tác, Kinh Tống cũng sang chỗ bà ngoại của nó rồi."
Cam Đường gật đầu: "Được chứ, dạo này có phim gì hay không?"
Rõ ràng Tống Giảo Giảo đã chuẩn bị trước, cô vừa nói vậy liền kể tên mấy bộ phim, sau đó cô ấy bỗng nghĩ đến gì đó, lại nói: "Cậu về muộn một chút, Đoàn Thương Dữ sẽ không sốt ruột chứ?"
Cam Đường nắm chặt cái dĩa, ngẩng đầu lên nói với cô ấy: "Không đâu, hôm nay anh ấy cũng có tiệc xã giao, còn không biết mấy giờ mới về kia kìa."

Tống Giảo Giảo không nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của Cam Đường, nghe cô nói vậy thì đáp: "Vậy chúng ta ăn cơm xong sẽ đi xem phim!"
Cam Đường gật đầu: "Được."
"Cậu muốn xem phim gì?" Cô ấy hỏi.
Cam Đường suy nghĩ một lát, nói: "Cậu quyết đi."
Bên này, đúng là Đoàn Thương Dữ đang phải đi xã giao một dự án vô cùng quan trọng, mấy người phụ trách dự án bên kia khó xử lý hơn họ nghĩ nhiều, cứ mời rượu không ngừng. Đoàn Thương Dữ và Cao Trình nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, nếu hôm nay họ không uống tới bến với mấy người kia thì lần hợp tác này sẽ khó khăn lắm.
"Nào, tổng giám đốc Đoàn, nghe danh đã lâu, tôi kính anh một ly..." Một người trong đó giơ ly rượu qua.
Đoàn Thương Dữ cười với anh ta: "Tổng giám đốc Thang khách khí rồi." Anh cũng lập tức giơ ly rượu lên.
Hai chiếc ly chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đoàn Thương Dữ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Vẻ mặt Cao Trình lộ ra chút lo lắng, xem ra hôm nay anh ta cũng phải uống rượu rồi, không thể đưa ông chủ về được. Nghĩ một lát, anh ta lấy điện thoại di động ra, đạng định gửi tin nhắn đi thì giọng của tổng giám đốc Vương vang lên.
"Trợ lý Cao, đang nói chuyện công việc, cậu đừng xem điện thoại nữa, nào, tôi cũng mời cậu một ly."
Tay Cao Trình dừng lại, nhưng trước khi cất điện thoại vẫn ấn gửi tin nhắn đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận