Cam Đường là một thợ nhiếp ảnh, vì thế nên cô tập trung bảo vệ mắt mình còn hơn cả người bình thường, bởi vậy nên thị lực của cô cũng tốt hơn người khác. Khi đến bậc thang, cô thấy Đoàn Thương Dữ đang đứng ngoài ban công. Anh đưa lưng về phía cô, mặc một bộ áo ngủ màu xám bạc, bóng hình cao lớn như hòa vào trong bóng đêm, bả vai anh rất rộng, bên ngoài có gió to, thổi vù vù qua lớp áo.
Cùng lúc ấy, cô cũng thấy được ánh lửa đỏ tươi lấp ló trên tay anh khi Đoàn Thương Dữ khoanh tay. Bàn tay đang để trên tay vịn của Cam Đường siết chặt, cô không hiểu tại sao hai người họ vốn đang vui vẻ lại ra nông nỗi này, sự khó hiểu khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Anh không nói, cô cũng không nghĩ ra, mà ngọn lửa cồn cào trong lòng cũng càng lúc càng nóng, đốt Cam Đường trằn trọc không yên. Cô nhìn chằm chằm vào bóng anh vài giây, cố ép bản thân đừng đi lên bắt chuyện, xoay người về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường về phòng được một lúc lâu, cô mới nghe thấy tiếng bước chân của Đoàn Thương Dữ quay lại. Anh không lập tức về giường, mà vào nhà tắm. Cô mơ hồ nghe thấy có tiếng nước tí tách bên trong. Trong lúc cô còn đang mê mang, Đoàn Thương Dữ rửa mặt xong đã quay trở lại.
Cô cảm giác được anh xốc chăn lên, sau đó giường hơi lún xuống, tiếng sột soạt vang lên sau lưng, anh nhích lại gần phía cô. Cam Đường cũng ngửi thấy được mùi thuốc lá thoang thoảng, cô siết chặt tay lại theo thói quen. Chỉ cần anh chạm vào cô lúc này, ắt sẽ biết cô đang giả vờ ngủ. Cam Đường thầm nghĩ, nếu bị anh phát hiện ra thật, cô cũng không giải vờ nữa. Ai thèm quan tâm mai anh có đi làm không, nếu không nói chuyện rõ ràng, đừng ai mong đi ngủ!
Thế nhưng khi còn cách cô tầm một gang, Đoàn Thương Dữ lại không nhích tới nữa.
Cam Đường đơ ra mấy giây, bàn tay đang siết chặt hơi nhói nhói, ngọn lửa bực mình trong lòng cứ âm ỉ. Cô cắn chặn môi cố nén cảm xúc lại, cô vốn không phải người tò mò chuyện người khác, nghe được thì tốt, mà nghe không hiểu cũng không sao. Dù chuyện đó có liên quan tới cô đi chăng nữa, chỉ cần không gây ảnh hưởng thực sự thì cô cũng lười hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng suy nghĩ ấy của cô khi áp dụng với Đoàn Thương Dữ thì lại đổ bể. Ánh mắt đầy ẩn ý của anh, dáng vẻ anh muốn nói lại thôi, sự im lặng của anh… tất cả những điều đó đều khiến ruột gan cô bồi hồi. Dù cô có chủ động hỏi chuyện, đáp án cô nhận được cũng chỉ là một câu trả lời mơ hồ qua loa. Cô hiểu rõ sự qua loa ấy, cũng vì hiểu nên lòng cô mới khó chịu, không thỏa mãn như thế.
Cam Đường không hiểu tại sao hai bọn họ lại giận dỗi nhau, nhưng cô biết nguyên nhân khiến nó càng lúc càng nặng nề. Suy cho cùng thì cũng tại sự bất thường của mối tình này ngay từ khi bắt đầu, nhìn thì có vẻ rất vui, nhưng thực ra lại vô cùng yếu ớt, không thể chịu nổi dù chỉ một gợn sóng. Vì vậy lúc này cô không muốn chỉ trích anh giấu giếm cô, vì chính cô cũng không thẳng thắn nói hết với anh. Nghĩ đến đây, Cam Đường thấy hơi hoảng hốt, đồng thời cảm thấy bất an không nói nên lời. Trong cơn im lặng không hồi kết, Cam Đường cố ép bản thân nhắm mắt lại.
…
Công việc tiếp theo của Cam Đường là đến thành phố G tham gia ghi hình cho hoạt động offline của Lục Chi Bái. Hoạt động của thương hiệu diễn ra vào năm giờ chiều, kế hoạch của Cam Đường là qua đó sớm nửa ngày. Vé máy bay cô đã nhờ Kim Hiểu Hiểu đặt, nhưng cô vẫn không nhịn nổi, nhắn tin bảo Kim Hiểu Hiểu đổi vé sớm lên thành tối nay.
Sau khi xác nhận đổi vé với Kim Hiểu Hiểu xong, Cam Đường suy nghĩ một hồi mới quyết định nhắn tin cho Đoàn Thương Dữ. Sau khi nhắn xong, cô cầm túi rời khỏi văn phòng, về nhà dọn đồ cho hai ngày sắp tới. Nếu có thể, chắc cô sẽ ở lai thành phố G thêm hai ngày rồi mới về.
Sau khi về đến nhà, Cam Đường lập tức thu dọn hành lý, lúc dọn xong, cầm hành lý xuống dưới nhà thì ngoài cửa có tiếng mở khóa bằng vân tay “tích”. Ngay sau đấy, cô chạm mặt với Đoàn Thương Dữ vừa mở cửa bước vào. Tầm mắt của anh dừng trên chiếc vali cô đang kéo, con ngươi hơi co lại.
Nhìn thấy anh, Cam Đường có hơi ngạc nhiên, vì anh xuất hiện ở đây vào lúc này thì chỉ có thể là vì nhìn thấy tin nhắn cô đã gửi, nếu không anh không thể về đúng lúc như thế. Lúc này ngực anh hơi phập phồng, hiển nhiên là đã chạy vội sau khi xuống xe. Trong lúc suy nghĩ miên man, Đoàn Thương Dữ thở dốc đi nhanh về phía cô.
“Sao anh lại về?”
“Chẳng phải hoạt động chiều mai mới diễn ra à?”
Hai người đồng thời lên tiếng, tiếng nói giao hòa lẫn nhau.
Cam Đường trả lời trước: “Ừ, em đổi vé rồi, qua sớm từ đêm nay cũng tiện ngủ ngon hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Cam Đường nói lời này không hề có ý ám chỉ gì cả, cô chỉ muốn nói là qua từ đêm nay, sáng mai sẽ được ngủ thêm một lúc, không cần bò dậy sớm cho kịp chuyến. Thế nhưng Đoàn Thương Dữ thì lại nghĩ nhiều, khi nghe cô nói câu đó xong, anh ngẩn ra hai giấy, sau đó sắc mặt trắng bệch. Vì ngủ bên cạnh anh, nên khoảng thời gian này cô không ngon giấc ư?
Đoàn Thương Dữ lập tức cảm thấy như có cục bông tắc trong họng, nuốt không được, nhổ không ra, chỉ thấy khó chịu nhưng không có cách nào cả. Khi nhìn xuống vali của cô lần nữa, anh mới lên tiếng: “Để anh đưa em ra sân bay.”
Cam Đường mím môi, gật đầu.
Nét mặt của anh thả lỏng hơn một chút khi thấy cô gật đâu. Anh nhận lấy vali từ tay cô, ước lượng trọng lượng của nó rồi nói: “Hình như em mang nhiều đồ nhỉ.”
Cam Đường ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Đoàn Thương Dữ thấy cô không có ý mở miệng tiếp, chỉ đành kết thúc đề tài này.
Trên đường ra sân bay, hai người về cơ bản là không nói gì. Cam Đường vẫn cắm cúi nghịch điện thoại, ngón tay vuốt nhanh trên màn hình. Bây giờ cô đang nói chuyện phiếm với Kim Hiểu Hiểu, ban đầu Kim Hiểu Hiểu cũng định đi với cô đến thành phố G lần này, nhưng cô đột nhiên đổi vé đi sớm. Cô cũng đã bảo cô ấy cứ giữ vé ngày hôm sau như trước, không cần đi sớm với cô làm gì, nhưng Kim Hiểu Hiểu vẫn đổi cả hai vé, hiện cũng đang trên đường ra sân bay.
Đôi tay của Đoàn Thương Dữ nắm chặt tay lái, vừa nhìn đường lái xe, vừa nhìn Cam Đường đang ngồi bên ghế phụ. Khoảng cách ra đến sân bay không xa, cô cũng ngồi nghịch điện thoại suốt cả quãng đường. Thấy khóe miệng cô hơi nhếch lên, anh tò mò không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng lúc này không tiện dò hỏi.
Cam Đường cũng chú ý tới tầm mắt của Đoàn Thương Dữ, thấy được anh tò mò và nôn nóng. Cô cũng định nói cho anh biết, nhưng lời lên đến miệng lại nuốt xuống, tâm trạng tò mò, nôn nóng khó chịu lắm nhỉ? Dù sao thì cô cũng khó chịu nên lúc này cô không muốn để anh yên, cố nhịn lại. Mãi cho tới khi đến sân bay, cô cất điện thoại đi, anh không hỏi, cô cũng không nói.
“Cứ dừng ở đó là được, không cần vào bãi đâu.” Cô nói với anh.
Xe dừng trên đường không được phép đỗ quá lâu, bình thường hành khách xuống xe xong là xe phải lập tức đi luôn.
Đoàn Thương Dữ nói: “Để anh đưa em vào.”
Cam Đường mím môi, kiên trì với anh: “Không cần đâu, dừng ở đó đi.”
Đoàn Thương Dữ nhìn bên gò má trắng nõn của cô, bàn tay nắm bánh lái siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn không cãi lại cô.
Sau khi dừng xe, anh mở cốp lấy vali ra giúp cô. Cam Đường nhận vali từ trong tay anh, nói với anh: “Em vào đây, anh về nhớ lái xe chậm thôi.”
Đoàn Thương Dữ gật đầu: “Vậy bao giờ em tới thành phố G nhớ gửi tin nhắn cho anh. Buổi tối nhớ ăn cơm, đừng có vì giảm béo mà bỏ bữa, nhất định phải ăn chút gì đó.”
Cam Đường đồng ý, vẫy tay với anh, sau đó kéo vali đi vào đại sảnh sân bay.
Đoàn Thương Dữ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, cô không thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Trong lòng Đoàn Thương Dữ dâng lên cảm giác bàng hoàng khó tả, thậm chí anh còn có xúc động muốn đuổi theo cô lúc này.
“Anh trai phía trước ơi! Tiễn người đi rồi thì dời xe đi, đừng đứng ở cửa sân bay!”
Tiếng nhân viên an ninh sân bay vang lên.
Đoàn Thương Dữ hồi phục tinh thần, anh nhìn về phía nhân viên sân bay kia, khẽ gật đầu rồi mới quay về xe. Khi anh khởi động xe, bóng Cam Đường đã khuất dần sau dòng người ra vào sân bay.
…
Lúc Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu đến thành phố G thì đã gần tám giờ tối. Kim Hiểu Hiểu đã đặt xe từ trước, vừa xuống sân bay đã có xe tới đón hai người họ tới khách sạn dừng chân. Khách sạn nằm cách vị trí khu thương mại tổ chức hoạt động thương hiệu ngày mai không xa, chỉ cách tầm mười phút lái xe.
Lúc các cô đến thì vừa vặn đến giờ ăn cơm, hai người cũng chưa dùng bữa. Sau khi lên xe, Kim Hiểu Hiểu ngồi ở ghế phụ hưng phấn liệt kê món ngon trong thành phố. Bây giờ công việc cô ấy thích nhất là đi công tác bên ngoài, nhất là đi sang thành phố khác rồi nghỉ lại mấy hôm. Hai ngày nay, cô ấy đã nghiên cứu gần hết món ngon trong thành phố G, lát nữa đến khách sạn chỉ cần ném hành lý lại là hai người họ được đi ăn tối rồi!
Tài xế là người bản địa ở đây, cũng là người thích nói nhiều. Thấy Kim Hiểu Hiểu liên mồm nói về món ngon trong thành phố, anh ta cũng hàn huyên cùng, còn giúp Kim Hiểu Hiểu khoanh vùng mấy nhà hàng ăn ngon ở đây.
Cam Đường ngồi nghe Kim Hiểu Hiểu và tài xế nói chuyện với nhau, tay thì cầm điện thoại, đang định nhắn tin báo bình an cho anh thì có tin nhắn của Đoàn Thương Dữ gửi tới.
Đoàn Thương Dữ: Em xuống máy bay chưa?
Cam Đường trả lời: Xuống rồi, đang trên đường ra khách sạn.
Đoàn Thương Dữ: Vậy là tốt rồi, tới bỏ hành lý lại rồi đi ăn chút gì đi.
Cam Đường: Ừm, biết rồi.
Cuộc trò chuyện của hai người cộc lốc, cũng không diễn ra lâu vì họ đã tới khách sạn, Cam Đường không nhắn tin với anh nữa.
Vé máy bay và chi phí khách sạn của Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu lần này đều do bên nhãn hàng chi trả. Bọn họ sắp xếp cho cô và Kim Hiểu Hiểu hai phòng, cũng nhờ danh tiếng của Cam Đường trong giới hiện nay. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần cô đăng bài lên đều thu hút rất nhiều fans, có không ít fans từ các minh tinh, người mẫu đến, một số người là fans nhiếp ảnh. Từ khi hợp tác tới giờ, bên B vẫn thường cung cấp đãi ngộ cho cô khá tốt.
Sau khi cất hành lý xong, Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu cùng nhau ra ngoài đi ăn.
Cam Đường vẫn cảm thấy Kim Hiểu Hiểu là hạt dẻ cười trời sinh. Từ lúc quen cô ấy tới giờ, lúc nào cũng thấy nụ cười trên mặt cô ấy. Đó không phải là nụ cười miễn cưỡng cho có lệ, mà là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, Cam Đường cũng vui lây với cô. Cam Đường hít một hơi, nhét điện thoại vào trong túi, sau đó vứt hết mọi ưu phiền đi, hớn hở đi khám phá hết thức ăn ngon trong thành phố G với Kim Hiểu Hiểu.