Đoàn Thương Dữ vốn đang hơi khép hờ ánh mắt, nhưng nghe được những lời này của Cam Đường, anh đột nhiên mở mắt ra, cũng rời khỏi miệng cô. Anh chăm chú nhìn cô, nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương mở miệng: “Muốn, anh muốn.”
Đoàn Thương Dữ làm sao lại không muốn cơ chứ? Chẳng qua là anh bị chuyện cô nói sẽ không thích Tô Hàng nữa và chuyện sẽ tuyệt đối không li hôn hoàn toàn chiếm cứ suy nghĩ của mình, đến nỗi chuyện bây giờ cô thích ai, tại sao không ly hôn với mình, những chuyện này hoàn toàn bị anh quên hết mất. Bây giờ nghe cô chủ động nhắc tới, trong nháy mắt Đoàn Thương Dữ như bị ai đó đập thẳng vào trong lòng. Nội tâm ngoài khẩn trương ra không còn nói được lời nào. Giờ phút này anh không có cách nào không thể nghĩ, cô tự nhiên hỏi mình như vậy, vậy không phải nói… Thật ra cô cũng có chút thích anh đúng không?
Lúc này Cam Đường thu hết toàn bộ biểu cảm phong phú của anh vào trong tầm mắt, trong lòng cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, đã đến lúc này rồi, rốt cuộc anh còn đang do dự hoài nghi gì nữa? Có điều cô cũng không đành lòng nhìn anh chịu đau khổ hành hạ như vậy, vì vậy chủ động tiến tới, hôn lên môi cô một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh!” Cô nói.
Cho dù Đoàn Thương Dữ trong lòng có suy đoán và mong đợi, nhưng trong khoảng khắc nghe được đáp án từ chính trong miệng cô, trong mắt anh vẫn không giấu được cảm giác không thể tin nổi. Ngay sau đó khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Dưới sự kích động, anh ôm cô nhào lên giường.
Cam Đường cũng không ngờ tới anh sẽ kích động như vậy. Trong nháy mắt bị anh nhấc bổng lên không nhịn được mà hô lên một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, cả người bị anh ôm xoay vòng vòng, bên tay còn vang lên giọng nói xác nhận của anh.
“Có thật không? Thật sự thích sao? Thích anh?”
“Là thật sự thích anh sao? Đường Đường, đúng không?”
“...”
Cam Đường mặc dù bị anh xoay mòng mòng đến mức choáng váng, nhưng lại thật sự cảm nhận được mừng rỡ xuất phát từ nội tâm của anh, lúc này cũng bị anh làm cho vui lây, trả lời anh: “Thật thật! Là thật!”
Câu trả lời của Cam Đường khiến Đoàn Thương Dữ càng trở nên hưng phấn, bế bổng người lên, đổi thành tư thế kangaroo rồi bắt đầu đi vòng quanh phòng ngủ. Hai tay Cam Đường ôm chặt cổ anh, hai chân cũng kẹp chặt lấy hông anh, lại bắt đầu khiếp sợ thể lực của người này, sao mà tốt như vậy cơ chứ?
Cam Đường vỗ vai anh một cái, ngỏ ý bảo anh dừng lại.
Đoàn Thương Dữ lúc này như được uống thuốc tăng lực, nhưng vẫn nghe lời ôm cô thật chặt.
Cam Đường cụp mắt nhìn người đàn ông hô hấp dồn dập đang ôm mình, tóc mái phủ lên vầng tràn, lông mày kiếm sắc bén, tròng mắt đen láy lộ ra ngoài, sóng mũi cao, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ hàm răng trắng không tỳ vết.
Đúng là đẹp mắt!
Đặc biệt đặc biệt đẹp trai.
Lồng ngực Cam Đường lúc này ngập tràn cảm giác vui sướng không nói nên lời, nội tâm giống như đang có một nụ hoa nở rộ. Cô không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng đỏ của anh lúc này, nhẹ giọng hỏi: “Thả em xuống đi, không mệt sao?”
“Không mệt, em quá nhẹ!” Nói xong còn như muốn chứng minh lại tính chân thực trong lời nói của mình, anh lại nhấc người cô lên xuống lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường vốn còn đang đau lòng cho anh, sợ anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng lúc nghe được anh nói bản thân mình nhẹ, nội tâm cũng vì thế không thể khống chế được cảm giác vui mừng. Cho dù ở bất kì hoàn cảnh nào, chắc là tất cả cô gái đều khó tránh được cảm giác vui sướng vì được người khác khen mình gầy, khen mình trắng, khen mình xinh. Cam Đường ôm lấy mặt anh, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, sau đó gục đầu vào trên cổ anh: “Có điều bây giờ em có chút choáng váng rồi, muốn ngồi xuống.”
Đoàn Thương Dữ thu vẻ mặt mình lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong phút chốc anh gật đầu một cái, ôm Cam Đường quay lại về giường.
Cam Đường cho là tiếp theo anh sẽ thả mình xuống. Trong lúc hai chân đang buông lòng, không ngờ đến anh lại xoay người, tự mình ngồi xuống giường, mà cô cũng thuận thế ngồi trên hai chân rắn chắc của anh, bị anh ôm vào lồng ngực như cũ.
Cam Đường hai tay khoác lên bả vai anh, hơi đẩy ra một chút: “???”
Đoàn Thương Dữ nói; “Chỉ ngồi như vậy thôi.”
Cam Đường buồn cười: “Không mệt sao?”
“Không mệt chút nào.”
“Em cũng không chạy mất đâu.”
“Vậy anh định ôm em bao lâu cơ chứ?”
“Không biết.”
“Chẳng lẽ định ôm em cả đêm chắc?”
“Cũng không phải là không thể.”
Cam Đường hoàn toàn cạn lời, cô đưa tay nhéo nhéo mặt anh, nói: “Không thể, mau thả em xuống.” Vừa nói cô vừa đá chân, trong lúc đang giãy giụa không để ý đến sắc mặt Đoàn Thương Dữ dần dần mất tự nhiên, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Đến khi cô nhận ra lúc này mới nhìn thấy đôi mắt nhuốm đầy dục vọng của Đoàn Thương Dữ, ánh mắt anh nhìn về phía mình nóng rực, thậm chí bao hàm cả cảm giác chiếm hữu. Trong lúc nhất thời Cam Đường cảm thấy mình giống như con mồi bị theo dõi, cô mím môi, nói: “Đừng nghĩ, chuyện này còn chưa xong đâu.”
Đoàn Thương Dữ nghe vậy, trong ánh mắt nóng bỏng khẽ xẹt qua chút nghi ngờ, chút khẩn trương vừa biến mất lại lập tức trồi lên, hòa vào trong cảm giác nóng rực trong tròng mắt, cẩn thận hỏi: “Sao vậy?”
Cam Đường nói: “Anh vì Tô Hàng mà chiến tranh lạnh với em, chuyện này tính thế nào? Dù sao chuyện chiến tranh lạnh này có một lần chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
Sắc mặt Đoàn Thương Dữ trong nháy mắt trắng nhợt, chút nóng bỏng vừa nãy còn sót lại cũng biến mất sạch sẽ. Trong nháy mắt anh đưa tay ôm chặt cô, vội vàng nói: “Không có, sau này cũng sẽ không. Chuyện này là anh sai, anh xin lỗi em, thật sự xin lỗi, sau này anh tuyệt đối sẽ không như vậy nữa…”
Cam Đường đưa tay che môi anh, ngăn lại những lời anh chuẩn bị nói tiếp, nhàn nhạt nói: “Mấy lời xin lỗi này em nghe đủ rồi. Nếu anh đã thừa nhận là mình sai, vậy chịu trừng phạt đi.”
Đoàn Thương Dữ vừa định gật đầu, nhưng một giây sau lại nhớ ra gì đó. Lần trước cô trừng phạt anh là ngủ ở phòng khách năm ngày, vậy lần này thì sao? Anh nhìn gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô, nghĩ chắc là cũng phải nửa tháng đi… Nghĩ tới đây, trong lòng lại cực kì đau khổ. Nhưng nếu cô thật sự quyết định như vậy, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận phạt.
Cam Đường đã nhìn ra suy nghĩ của anh ở trên mặt anh cả, cô cong cong môi, cười nói: “Yên tâm đi, không có ý định để anh ngủ phòng khách đâu.”
Đoàn Thương Dữ vừa mới sợ run người, ngay lập tức ánh mắt trở nên sáng bừng, ngủ phòng khách? Chỉ cần không ngủ phòng khách là được, trừng phạt gì anh cũng chấp nhận!!!
Cam Đường thu ánh mắt mừng rõ của anh vào đáy mắt, tiếp tục cười nói: “Ngủ ở phòng ngủ cũng được. Có điều… Trước khi em hết giận, anh không được phép đụng vào người em.”
Sự vui sướng trên mặt Đoàn Thương Dữ trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, anh nuốt nuốt ngụm nước bọt, nhất thời không biết chuyện phải ngủ ở phòng khách và cái này thì cái nào đau khổ hơn, dù sao cũng là đau khổ phải chịu đi. Sau khoảnh khắc cứng đờ ngắn ngủi, anh ôm chặt người ở trong lòng, gò má chôn vùi trong cần cổ ấm áp thơm ngọt của cô, giọng nói khàn khàn: “Được.”
So với những thăng trầm trong khoảng thời gian này, sự trừng phạt này cũng xem như nhẹ, nếu anh không hài lòng thì thật sự quá không biết đủ. Hơn nữa chuyện này vốn là lỗi của anh, chỉ cần cô nguôi giận, anh làm cái gì cũng được.
Cam Đường đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh: “Được rồi, được rồi. Để em xuống đi, bây giờ em mệt rồi, muốn ngủ.”
Đoàn Thương Dữ ngoan ngoãn thả người trở lại giường, Cam Đường xốc chăn lên nằm vào, sau đó lấy gối của anh ngăn ở giữa giường, lại dem gối ôm của mình ném qua làm gối cho anh, nói với anh: “Cái gối này cứ để như vậy trước đi, không được vượt biên.”
Đoàn Thương Dữ: “…Được!”
Cam Đường hài lòng nằm xuống, mặt đối mặt với anh: “Vậy tắt đèn đi.”
Đoàn Thương Dữ điều chỉnh lại gối ôm, lúc đang muốn tắt đèn, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, anh đưa tay cầm lấy gối chuyển về phía anh không ít. Cam Đường nhìn thấy hành động của anh, lông mày khẽ nhướng lên.
“Anh làm gì đó?”
“Anh ngủ rất biết điều, không cần phải để chỗ lớn như vậy.”
“Vậy ý của anh là em ngủ không đứng đắn hả?”
Đoàn Thương Dữ giải thích: “Không phải ý đó, anh chỉ muốn buổi tối em được ngủ thoải mái hơn chút thôi.”
Cam Đường ừm một tiếng, bỗng nhiên cô hé mắt, lại nói: “Bây giờ em lại bắt đầu nghi ngờ cái câu vừa rồi của anh là đang có ý tính toán gì đó đó. Không phải là anh muốn thừa dịp em ngủ, sau đó vượt biên, buổi sáng lại để cho em đội nồi đấy chứ?”
Trong nháy mắt Đoàn Thương Dữ đỏ mặt, phủ nhận nói “Anh không có.”
Cam Đường hỏi ngược lại: “Vậy anh đỏ mặt làm gì?”
Đoàn Thương Dữ bị nghẹn không nói ra lời, mấy giây sau chỉ có thể mặt dày nói tiếp: “Anh thật sự không có.”
Cam Đường nắm chặt bàn tay trong chăn, cố hết sức nhịn cười, ừm một tiếng: “Anh tốt nhất là, tắt đèn đi, đi ngủ.” Sau khi nói xong cô xoay người đưa lưng về phía anh, cùng lúc đó gò má không nhịn được mà dần đỏ mặt.