Minh hôn yêu thầm

Hôm nay Cam Đường không có công việc, ngủ một giấc mãi đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Rửa mặt xong ăn bữa sáng ấm áp mà anh chuẩn bị cho cô, đang định đi phòng sách vẽ xong bức tranh lúc trước vẫn chưa vẽ được một nửa, lúc này Đoàn Thương Dữ đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Đoàn Thương Dữ: “Dậy chưa?”
Cam Đường suy nghĩ một chút, không có trả lời tin nhắn anh, mà là gọi điện thoại qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại vừa nối thông, cô lập tức nói: “Đã sớm tỉnh rồi, cơm em cũng ăn rồi.”
Đoàn Thương Dữ ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Vậy bây giờ em có rảnh không?”
Cam Đường nghe vậy, hơi nhíu mày, hỏi: “Có rảnh, làm sao vậy?”
Đoàn Thương Dữ nói: “Anh có một phần văn kiện để trong ngăn kéo phía dưới bàn làm việc, em có thể đưa tới đây giúp anh không?”
Cam Đường lập tức đứng lên đi tới phòng sách: “Đương nhiên có thể.”
Vào phòng sách, nhất là lúc đi đến bên cạnh bàn học, trong đầu Cam Đường không kiềm chế được mà nhớ lại hình ảnh hai người họ lăn qua lăn lại lung tung trên bàn học này, hai gò má không nhịn được nóng lên. Bởi vậy nhất thời quên mất ngăn kéo lúc trước anh nói, mà là không nhịn được thuận tay kéo ngăn kéo dưới bàn học.
Không mở ra được, cửa tủ đã khóa.
“Cửa tủ khóa rồi.” Cô nói theo bản năng.
Cách một lớp màn hình, Cam Đường không biết sau khi cô nói xong những lời này, Đoàn Thương Dữ bên này bỗng nhiên ngồi thẳng người, tay cầm điện thoại di động của anh hơi siết chặt, nói: “Đường Đường, là ngăn kéo.”
Cam Đường chớp chớp mắt, trên gò má hiện lên tia chột dạ, là do cô bị hỗn loạn rồi... Vì vậy cô ừ ừ một tiếng, coi như bình tĩnh giải thích: “Là ngăn kéo sao, chắc là lúc trước em nghe lầm rồi.” Vừa nói vừa kéo ngăn kéo ra, quả nhiên ở tầng trên cùng thấy được một phần văn kiện, cô đọc dòng chữ đen trên trang bìa văn kiện, hỏi lại: “Là cái này sao?”
Đoàn Thương Dữ: “Đúng vậy.”
“Được, vậy em lập tức đưa tới cho anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Cam Đường thu dọn đơn giản một chút, cầm theo văn kiện Đoàn Thương Dữ cần, điện thoại di động cùng với chìa khóa xe sau đó ra ngoài.
Đến lúc tập đoàn Đoàn thị, vừa qua mười một giờ, Cam Đường chào hỏi với lễ tân một tiếng, trực tiếp cầm văn kiện đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc lên lầu.
Chưa đầy ba phút, hầu hết nhân viên trong công ty đều biết chuyện bà chủ đến công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường ra khỏi thang máy, cùng các nhân viên tầng hai mươi mốt khẽ gật đầu chào hỏi, trực tiếp đi vào văn phòng Đoàn Thương Dữ.
“Đến rồi.” Trên mặt Đoàn Thương Dữ mang theo ý cười.
Cam Đường đặt tài liệu lên mặt bàn của anh: “Này.”
Đoàn Thương Dữ cầm lấy tài liệu lật xem, sau khi đặt ở một bên mở cánh tay về phía cô.
Cam Đường không có ngồi vào. Đại khái là lúc trước từng ‘chơi’ ở văn phòng, làm cho cô bây giờ đối với tất cả văn phòng đều tràn ngập cảnh giác, quá không có cảm giác an toàn. Đồng thời cô nhìn động tác anh lật qua lật lại văn kiện, không nhịn được nói: “Cảm giác phần văn kiện này giống như có cũng được không có cũng không sao vậy. Sớm biết thế này em ở nhà trang điểm xinh đẹp rồi mới đến đây.”
Tầm mắt Đoàn Thương Dữ đảo đảo trên mặt cô, anh cười nói: “Không trang điểm sao?”
Cam Đường nghe vậy lập tức đi về phía anh, vừa đi vừa nói: “Anh nhìn đi, em mới bôi chống nắng thôi, son môi cũng không có kịp tô.”
Cam Đường mới vừa đi tới gần đã bị Đoàn Thương Dữ cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, giây tiếp theo lập tức bị túm ngồi trên đùi anh, Cam Đường không nhịn được đưa tay vỗ anh một cái: “Cố ý có phải hay không?”
Đoàn Thương Dữ ôm chặt eo cô, cười nói: “Đừng nhúc nhích, để anh nhìn kỹ một chút.” Nói rồi ghé sát vào người cô, tầm mắt nghiêm túc nhìn từng chút trên mặt cô, lập tức nói: “Không trang điểm mà còn đẹp như vậy?”
Khóe miệng Cam Đường không kiềm chế được độ cong: “Trang điểm sẽ đẹp hơn.”
Đoàn Thương Dữ nói: “Anh cảm thấy đều đẹp.”

Cam Đường lúc này mặt mày mỉm cười: “Được rồi được rồi, anh làm việc đi, em về trước, không quấy rầy anh nữa.”
Đoàn Thương Dữ: “Ở lại ăn cơm trưa xong rồi đi?”
Cam Đường vừa ăn xong bữa sáng không lâu, cũng không phải đói lắm. Nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn ở lại cùng anh ăn cơm trưa. Ăn xong cơm trưa, Đoàn Thương Dữ cầm văn kiện cô đưa tới, dẫn theo trợ lý Cao ra ngoài nói chuyện hợp tác, Cam Đường cũng chuẩn bị về nhà.
Từ phòng làm việc đi ra, Cam Đường chú ý tới Sầm Vi ở phòng thư ký, sau khi nhìn thấy cô, mặc dù từ chỗ ngồi đứng lên, trong nháy mắt đã chạm đến tầm mắt, Cam Đường lập tức nhận ra cô ta chắc hẳn là có chuyện muốn nói với mình.
...
Từ cao ốc tập đoàn Đoàn thị đi ra, Cam Đường và Sầm Vi đi chân trước chân sau vào một quán cà phê gần đó, hai người ngồi đối diện nhau.
Cam Đường dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly, nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Tay Sầm Vi đặt trên đầu gối hơi siết chặt: “Đơn từ chức của tôi đã viết xong rồi, đợi tuần sau công việc trong tay tôi xử lý xong, tôi sẽ chính thức nộp đơn từ chức.”
Động tác khuấy cà phê của Cam Đường hơi dừng lại một chút: “Cô muốn từ chức?”
Sầm Vi mím môi, gật đầu. Thật ra trong khoảng thời gian này, trong lòng cô ta vẫn luôn thấp thỏm bất an. Cô ta biết ngày đó mình đã vượt quá giới hạn, cũng biết tâm tư của mình cũng đã bị cô nhìn thấu, hiện tại cô ta giống như bị phơi bày dưới ánh mặt trời, không hề có sư riêng tư hay bí mật gì đáng nói. Ngoài ra, cô ta thậm chí cũng không dám nhìn cô, bởi vì cô ta chột dạ và tự ti, mặc cảm. Chuyện từ chức này là vào ngày hôm đó sau khi từ bệnh viện trở về, cô ta mới hoàn toàn hạ quyết tâm, cô ta đã không thể lừa mình dối người ở lại bên cạnh Đoàn Thương Dữ tiếp tục làm việc được nữa.
Sầm Vi: “Chuyện lần trước, tôi rất xin lỗi, là tôi đã vượt quá giới hạn.”
Cam Đường cụp mắt, qua hai giây, lúc này cô mới nói: “Cô có thể ở lại tập đoàn Đoàn thị cũng không dễ dàng gì chứ nhỉ?”
Sầm Vi sửng sốt, nhất thời không hiểu vì sao cô lại hỏi câu này. Nhưng cô nói không sai, cô ta có thể vào tập đoàn Đoàn Thị thực tập, có thể thành công chuyển chính thức, có thể đứng sau trợ lý Cao ở ban thư ký, mấy năm nay chua ngọt đắng cay chỉ có mình cô ta hiểu rõ nhất. Nghĩ tới đây, xoang mũi Sầm Vi bỗng nhiên chua xót.
Cam Đường nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Nói thật, tôi quả thật có chút để ý hành vi vượt giới hạn lúc trước của cô. Cho nên trước đó, tôi cũng nghĩ tới nên xử lý thỏa đáng chuyện này của cô như thế nào. Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc sa thải cô, với năng lực công việc của cô, rời khỏi thì đối với cô và công ty đều là một loại tổn thất. Mà hôm nay cô có thể chủ động tìm tôi nhìn thẳng vào hành vi vượt giới lúc trước, nên tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

Sầm Vi lẳng lặng nghe Cam Đường nói, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút muốn quay đầu chuyển ý. Trái tim cô ta trong nháy mắt được nâng lên thật cao, tuy rằng cô đã hạ quyết tâm từ chức, nhưng tập đoàn Đoàn thị là doanh nghiệp nổi tiếng thành phố S, mất đi công việc này sẽ chỉ khiến tổn thất của cô càng thêm thảm trọng.
Cam Đường nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Cô suy nghĩ một chút chuyển công tác đi.”
Sầm Vi đoán sẽ có đường quay về, nhưng trong khoảnh khắc nghe thấy câu này, cô ta vẫn lộ ra vẻ mặt không dám tin, qua vài giây, lúc này cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyển... chuyển công tác?”
Cam Đường nhìn cô ta: “Xem quyết định của cô đi.”
Sầm Vi cúi đầu, vành mắt hơi ửng đỏ: “Cảm ơn.”
Cam Đường: “Không cần cảm ơn tôi, năng lực của cô quả thật xứng đáng.”
Sầm Vi lại ngẩng đầu lên, nói: “Không chỉ vì chuyện này.”
Trong mắt Cam Đường hiện lên tia nghi hoặc.
Sầm Vi nói tiếp: “Cảm ơn cô đã giữ lại cho tôi một chút thể diện và tôn nghiêm.”
Cam Đường hiểu được ý của những lời này của cô.
Lúc này, Sầm Vi cũng hoàn toàn buông xuống lòng căng thẳng từ trước đến nay, lúc này cô mới có thể nghiêm túc nhìn Cam Đường ngồi đối diện. Làn da không trang điểm của cô vẫn trắng nõn nhẵn nhụi, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp lại rạng rỡ, toàn thân tản ra mê lực nói không nên lời. Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được nói: “Thật ra tôi vẫn luôn biết người tổng giám đốc Đoàn thích là cô, tuy rằng anh ấy che giấu rất tốt, nhưng thật ra lúc học đại học tôi đã nhìn ra, ánh mắt của anh ấy vẫn luôn đi theo cô.”
Sầm Vi còn chưa nói xong, đã bị Cam Đường cắt ngang: “Lời này của cô là có ý gì?”
Sầm Vi sửng sốt, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.
Cam Đường hít sâu một hơi: “Cô nói, từ lúc anh ấy học đã đại học, ánh mắt vẫn dõi theo tôi? Ý cô là nói… Lúc anh ấy học đại học… Đã thích tôi rồi?”
Sầm Vi ngây người: “Cô, cô không biết sao?” Lúc này Sầm Vi thật sự mờ mịt, tình cảm của hai người họ tốt như vậy, cô ta vẫn cho rằng tổng giám đốc Đoàn yêu thầm đã có hồi đáp, lúc này hai người mới thuận lý thành chương bước vào lễ đường thành hôn, bây giờ xem ra hình như không phải như cô ta nghĩ?
...
Sau khi chia tay Sầm Vi, Cam Đường trở về xe của mình. Cô cũng không lập tức lái xe về, mà ngồi yên trên ghế lái tiêu hóa một thời gian rất dài. Cô vẫn còn nhớ cảm giác chân thực trong những lời Sầm Vi nói, cô không biết có nên tin lời Sầm Vi hay không. Dựa theo ý Sầm Vi, từ lúc bọn họ ở đại học, Đoàn Thương Dữ vẫn thầm mến cô sao? Kể cả lúc trước cô còn đang du học ở New York, Đoàn Thương Dữ đều lấy danh nghĩa công việc, thật ra chỉ là vì muốn gặp cô.
Cam Đường không nhịn được lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô muốn hỏi rõ ràng với Đoàn Thương Dữ ngay bây giờ. Nhưng khi mở danh bạ ra thì nghĩ đến lúc này chắc anh còn đang nói chuyện hợp tác với người khác. Nghĩ tới đây, cô hơi kiềm chế lại, rất nhanh trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ. Cô nghĩ tới mấy ngày hôm trước đến chỗ ông ngoại ăn cơm, lúc ấy bà ngoại cũng nói một câu như vậy.

“Con ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ như vậy, đều là nó nên làm, dù sao con cũng là người mà nó mong nhớ ngày đêm mà.”
Ngày nhớ? Đêm mong? Ngày nhớ đêm mong?
Cam Đường trong nháy mắt hiểu ra, như được khai sáng trong đêm mù vậy.
Vốn định gọi điện thoại cho Đoàn Thương Dữ, bây giờ chuyển thành gọi cho bà ngoại.
“Alo, bà ngoại.”
Đoàn Thương Dữ nói chuyện hợp tác xong cũng đã hơn ba giờ chiều, vì vậy anh không có về công ty, mà là tan ca về nhà sớm. Trên đường về, anh gửi tin nhắn cho Cam Đường, lại lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt còn cố ý đi xếp hàng mua món bánh ngọt cô thích nhất.
Trong gần bốn mươi phút đi xe về nhà, anh cũng không nhận được trả lời của Cam Đường, anh đoán có lẽ lúc này cô đang vẽ tranh, hoặc đang xem phim, anh cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì. Sau khi vào gara ngầm của tiểu khu, đỗ xe xong, lập tức xách hộp bánh ngọt lên lầu.
Đoàn Thương Dữ dùng vân tay mở khóa mở cửa, khi nhìn thấy Cam Đường ngồi trên sô pha thì có chút kinh ngạc, anh vừa đổi giày vừa nói: “Sao lại ngồi ở dưới lầu vậy?”
Cam Đường nhìn anh, không nói gì.
Mà Đoàn Thương Dữ lúc này cũng nhận ra khác thường, anh mím môi, cầm theo hộp đồ ngọt đi về phía cô, cẩn thận hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cam Đường nhìn vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đoàn Thương Dữ trong lòng không hiểu tại sao bỗng dâng lên vài phần bất an, loại cảm giác này cực kì mãnh liệt.
Sau khi anh ngồi xuống, lúc này Cam Đường mới mở miệng: “Hôm nay em đã biết một số chuyện, đợi lát nữa anh chỉ cần trả lời em đúng hay không.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận