Sau khi xuống lầu, lúc này Cam Đường mới chú ý tới sô pha hỗn độn không chịu nổi mà bọn họ còn chưa kịp thu dọn, đệm sô pha và thảm lông đều nhăn nhúm, gối ôm cũng ném khắp nơi. Bên tai Cam Đường nóng dữ dội, một lần nữa chôn gò má lại cổ Đoàn Thương Dữ.
Đoàn Thương Dữ khẽ cười một tiếng, nói: “Sô pha tạm thời không thể ngồi.”
Cam Đường: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ ôm người ngồi trên ghế nhà ăn, lại lấy đồ ngọt lúc trước đặt ở trên bàn trà tới. Anh giúp cô mở hộp bánh ngọt ra, nói với cô: “Em cứ ngồi ở đây ăn, anh đi thu dọn sô pha một chút, còn có đồ ăn nữa, em cứ xem đi, anh ăn gì cũng được.”
Cam Đường hai chân ngồi xếp bằng trên ghế. Sau khi gọi đồ ăn bên ngoài xong, cầm bánh ngọt đeo dép lê đi tới bên cạnh Đoàn Thương Dữ đang tháo đệm sô pha. Cô múc muỗng đưa tới bên miệng anh, động tác thu dọn của Đoàn Thương Dữ dừng lại, há mồm ăn hết bánh ngọt cô đưa tới.
“Em tự ăn đi.” Anh nói với cô.
“Cùng ăn, ăn xong em sẽ dọn dẹp với anh.”
“Không cần, để anh dọn dẹp là được.”
“Không được, em muốn dọn dẹp cùng anh.”
Đoàn Thương Dữ thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, không khỏi buồn cười: “Được, vậy cùng dọn.”
Hai người sau khi ăn xong bánh ngọt cùng nhau dọn dẹp. Đợi sau khi thay đệm sô pha sạch sẽ, Cam Đường mệt mỏi cả người nằm bẹp trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm nói với Đoàn Thương Dữ: “Dọn dẹp sô pha phiền toái hơn giường, chúng ta về sau vẫn là từ bỏ sô pha đi?”
Đoàn Thương Dữ nửa quỳ bên cạnh sô pha, khẽ cười, nhéo hai gò má mềm mại nhẵn nhụi của cô, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nói: “Sau này đều giao cho anh thu dọn là được.” Ý tứ chính là không có ý định từ bỏ sofa.
Cam Đường bĩu môi, đúng lúc di động đặt trên bàn ăn vang lên, cô đẩy anh: “Chắc là đồ ăn đặt đến rồi.”
Đoàn Thương Dữ đứng dậy đi nhận điện thoại, đúng là điện thoại của nhân viên giao hàng, sau khi nói chuyện với bảo vệ ở cửa ra vào, rất nhanh đã đợi được nhân viên giao hàng đưa cơm đến.
Ăn xong bữa cơm, đệm sô pha và thảm lông thay ra cũng đã được giặt sạch, phơi nắng xong, hai người lúc này mới lên phòng sách thu dọn giá sách tác phẩm của Cam Đường. Đoàn Thương Dữ cầm tác phẩm quay chụp của Cam Đường dựa theo ngày chụp, sắp xếp chỉnh tề theo thứ tự. Tạp chí giải trí thời thượng của cô cùng với những cuốn sách đầu tư tài chính chuyên nghiệp thâm sâu của anh hình thành sự đối lập hơi rõ ràng.
“Đến lúc lấp đầy giá sách này, sẽ xếp thêm một giá sách bên này nữa.” Đoàn Thương Dữ nói.
Cam Đường nhìn giá sách trước mắt mới vừa sắp không đến hai phần ba này, cười nói: “Vậy còn lâu lắm đó, nói không chừng đợi cái này giá sách đầy, em cũng đã ba mươi rồi.”
Đoàn Thương Dữ vòng tay ôm eo cô từ phía sau: “Ba mươi thì ba mươi, bất kể là ba mươi hay bốn mươi hay năm mươi, mỗi một quyển tạp chí của em anh đều cất giữ cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lồng ngực Cam Đường như được rót đầy nước ấm, cô ở trong ngực anh xoay người lại, nâng cao đầu ôm lấy cổ anh, cô ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo ý cười dịu dàng: “Đoàn Thương Dữ, em thích anh chết mất thôi!”
Hô hấp của Đoàn Thương Dữ trầm xuống, ngay khi anh giữ chặt gáy cô chuẩn bị hôn môi, điện thoại di động trong túi lại vang lên không đúng lúc. Cam Đường nhìn thấy trên mặt gương mặt anh tuấn của Đoàn Thương Dữ bị cắt đứt ngập tràn vẻ cạn lời và ảo não, không nhịn được bật cười. Cô đưa tay sờ vào túi quần ngủ của anh lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi lập tức đưa điện thoại di động qua.
“Điện thoại của mẹ anh.”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô, nhíu mày: “Mẹ anh?”
Cam Đường: “.... Chúng ta, mẹ chúng ta.”
Đoàn Thương Dữ nhéo gáy cô lúc này mới cầm điện thoại di động nghe điện thoại, đồng thời mở loa ngoài ra.
“Alo, Thương Dữ.”
Giọng nói Chung Tinh truyền tới.
“Vâng, mẹ.”
Cam Đường cũng gọi theo một tiếng: “Mẹ”.
Chung Tinh đáp lời, cũng không bất ngờ lúc này hai người bọn họ đang ở bên nhau. Nếu không ở bên nhau bà ấy mới là bất ngờ. Sau khi quan tâm vài câu, lúc này mới đi vào đề tài chính: “Thương Nhất năm nay không phải là lên cấp hai sao?”
Nghe mẹ nói như thế, Cam Đường theo bản năng nhìn sang Đoàn Thương Dữ, chuyện tiệc lên lớp này trong nhà có trẻ con cũng không hiếm thấy, giống như lúc cô và Việt Hòa còn nhỏ, Dư Lan và ba Chu đều tổ chức tiệc lên lớp cho bọn họ. Còn về phần sinh nhật mỗi năm, tuy rằng không long trọng như một tuổi, nhưng Dư Lan và ba Chu đều ghi nhớ trong lòng, sẽ mua bánh ngọt cho bọn họ, nấu một bữa cơm phong phú chúc mừng bọn họ lại lớn thêm một tuổi.
Về phần Đoàn Thương Dữ, tuy rằng ông bà ngoại cũng sẽ tổ chức tiệc lên lớp và sinh nhật cho anh, nhưng trên ghế vĩnh viễn đều vắng mặt hai người quan trọng nhất, bởi vậy Đoàn Thương Dữ từ nhỏ đã không thích sinh nhật. Mặc dù sau này chú dì về nước sẽ không vắng mặt nữa, nhưng so với một nhà bọn họ chúc mừng, Đoàn Thương Dữ càng muốn ở chung với mấy người bọn họ hơn.
Đoàn Thương Dữ nhìn thấy trên mặt cô toát ra đau lòng quen thuộc, điều này khiến cho anh thoáng cái liền nghĩ tới lúc bọn họ còn đang đi học, cô cũng luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía mình, anh có thể thờ ơ với đau lòng của người khác, nhưng vĩnh viễn chỉ xúc động với một mình cô.
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Thương Dữ sờ sờ mặt cô, cười nói: “Đường Đường, bây giờ anh 27 tuổi, không phải 17 tuổi cũng không phải 7 tuổi.”
Đoàn Thương Dữ nói những lời này, trong lòng Cam Đường đều hiểu. Nhưng con người luôn thiên vị. Lúc nhỏ bọn họ chỉ là bạn bè cô đã thiên vị anh, đừng nói chi bây giờ anh còn là người yêu của cô, cho dù anh đã 27 tuổi, đã sớm qua tuổi không cần tình thương của cha mẹ nữa, nhưng cô vẫn sẽ đau lòng khổ sở.
Đoàn Thương Dữ thấy cô không nói lời nào, tiếp tục nói: “Sự xa cách trong quan hệ giữa anh và cha mẹ, cho tới bây giờ cũng không phải là do Thương Nhất sinh ra. Anh không thể nói bởi vì bản thân không có được mà đi ngăn cản những gì Thương Nhất đạt được, điều này đối với em ấy là không công bằng. Huống chi em ấy không làm gì sai, anh đã là người thành đạt rồi, nếu như điểm này còn nghĩ không thông, thật sự không xứng với yêu thích của em.”
Đuôi mắt Cam Đường đỏ lên: “Không, mặc kệ anh thế nào em cũng thích.” Cô đưa tay ôm chặt vòng eo gầy gò của Đoàn Thương Dữ, hai gò má dán vào ngực anh, tiếp tục nói: “Dù sao nói tóm lại, em sẽ đối xử tốt với anh, rất tốt rất tốt.”
Trái tim Đoàn Thương Dữ trong nháy mắt ấm áp rối tinh rối mù, anh đưa tay đặt lên gáy cô, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, nói: “Được, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh, anh đã cực kì thỏa mãn rồi.”
Cam Đường ở trong lòng anh, ngửa đầu nhìn về phía anh: “Em cũng vậy.”
Đoàn Thương Dữ ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Giờ phút này, anh mới thật sự tin tưởng, thì ra tình yêu thật sự có thể chữa lành tất cả mọi thứ trên thế gian này.
……
Cam Đường biết Đoàn Thương Dữ không thân thiết với cha mẹ, nhưng đối với Thương Nhất vẫn khá để ý. Bởi vậy buổi chiều hôm sau sau khi anh tan ca, cô lập tức kéo anh đến trung tâm thương mại chọn quà lên lớp cho Thương Nhất, Đoàn Thương Dữ mua cho cậu bé một chiếc bóng rổ, Cam Đường thì mua một chiếc đồng hồ điện tử. Sau khi chọn quà cho Thương Nhất xong, thời gian còn sớm, hơn nữa trước đó Cam Đường còn muốn dẫn anh đến cửa hàng quần áo thử quần áo. Vì thế hai người lại đi dạo mấy cửa hàng quần áo, lần lượt mua mấy bộ quần áo, cuối cùng lại ăn cơm tối ở trung tâm thương mại rồi mới trở về.
Thời gian chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Tiệc lên lớp của Thương Nhất tại khách sạn của công ty, toàn bộ tiệc cũng chỉ mời người thân bạn bè hai nhà bọn họ, cũng không có đối tác trong công việc, ai cũng không muốn đem tiệc lên lớp đơn giản này làm quá mức thương mại hóa.
Cam Đường đi qua chào hỏi đám Tống Giảo Giảo, “con nuôi” nhà họ, lúc này mới cùng Đoàn Thương Dữ đi qua bên cha mẹ Đoàn. Ngồi bàn kia đều là trưởng bối thân thích của nhà họ Đoàn và Cam Đường bên này. Việc Cam Đường và Đoàn Thương Dữ đăng ký kết hôn này, ngoại trừ hai nhà bọn họ, cha mẹ hai bên với ông bà nội ngoại cũng đã gặp mặt ăn cơm ở ngoài, một số chú bác thím của anh ta đều chưa từng gặp qua, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Cam Đường đối với ân oán giữa nhà họ Đoàn và mấy người anh em họ nhà bọn họ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cần không thường xuyên đi lại là được. Cam Đường cũng học theo Đoàn Thương Dữ, duy trì lễ phép trên mặt là được. Cam Đường đối với bọn họ không tò mò, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đối với Cam Đường không tò mò.
Ánh mắt mợ Đường của Đoàn Thương Dữ không ít lần rơi vào trên mặt Cam Đường, gương mặt cũng khá rất xinh đẹp, có điều nghe nói là làm nhiếp ảnh gia thời trang, cả ngày tiếp xúc với những người trong giới giải trí, nghề nghiệp này không phải rất ngoan ngoãn.
Mà Cam Đường cũng chú ý tới ánh mắt quan sát này, cô theo bản năng nhìn theo, thấy một khuôn mặt hơi quen mắt mà dịu dàng. Cam Đường nhớ rõ người này, đây là mợ Đường của Đoàn Thương Dữ, trong một đám anh em họ của nhà họ Đoàn, quan hệ của bà ta với mẹ chồng của mình, Chung Tinh cũng hơi thân thiết một chút. Tuy rằng tầm mắt bà ta đánh giá khiến cô cảm thấy không quá thoải mái, nhưng cô vẫn lễ phép gật đầu cười với bà ấy.
Vốn dĩ trên bàn cơm người chú ý Cam Đường cũng không ít, động tác chào hỏi của cô rõ ràng như vậy đương nhiên cũng hấp dẫn này sự chú ý của những người khác. Ngay sau đó ánh mắt của bọn họ cũng nhìn qua vị mợ Đường, mợ Đường nhất thời bị toàn bộ sự chú ý, đối mặt ánh mắt cả bàn người này phóng tới này, bà ta thiếu chút nữa không có duy trì được nụ cười trên mặt.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này cũng không khiến cho thời gian chú ý quá dài, sau khi mọi người dời tầm mắt đi, trong lòng mợ cũng mơ hồ bắt đầu không thoải mái, bà ta không khỏi nghi ngờ Cam Đường là cố ý, nhìn không ra, còn rất có bụng dạ đó.
Cam Đường không phải là con giun trong bụng mợ Đường, đương nhiên sẽ không đoán được suy nghĩ trong lòng bà ta. Có điều nếu cô biết, hơn phân nửa không nói gì, chào hỏi cô không thoải mái, chẳng lẽ không nhìn là thoải mái?
Tiệc lên lớp kết thúc đã là hơn chín giờ tối, Cam Đường và Đoàn Thương Dữ dẫn theo Đoàn Thương Nhất nhỏ nhỏ mặc âu phục đứng ở cửa tiễn bạn bè thân thích rời đi. Lúc Tống Giảo Giảo đi không nhịn được nhỏ giọng trêu chọc cô, nói ba người bọn họ đứng cùng một chỗ, còn có vài phần giống một nhà ba người đó.
Cam Đường lặng lẽ liếc mắt nhìn cô ấy, nói đùa gì vậy? Cô và Đoàn Thương Dữ làm sao có thể có con trai lớn như vậy? Nghĩ tới, tầm mắt của cô rơi vào trên người bé Kinh Tống đang được Lục Kinh Tả ôm vào trong ngực, bé Kinh Tống này cũng không ít tuổi lắm!