Đoàn Thương Dữ cũng không nhìn ra dấu hiệu nói dối nào trên mặt Tô Hàng, cùng lúc cũng làm ác ý trong lòng anh từ từ tan rã. Nếu quả thật giống như anh nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta. Rất nhanh, anh cũng ý thức được ý nghĩa chân thật của câu nói kia, anh hạ khóe miệng xuống, mặt không đổi sắc nói: “Đừng gộp tôi với anh lại nói chuyện giống nhau, quan hệ yêu đương và quan hệ hôn nhân cũng không là giống nhau. Hơn nữa lúc trước tôi cũng không muốn chen chân tình cảm của hai người. Anh cũng đừng quên, lúc trước là anh chủ động đề nghị chia tay với Đường Đường, là anh lựa chọn chuyện học hành của mình mà vứt bỏ cô ấy.”
Vẻ bình tĩnh mà Tô Hàng cố gắng duy trì trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt: “Không phải là tôi bỏ lại cô ấy, tôi chỉ là không muốn vây giữ cô ấy. Vốn dĩ chúng tôi yêu xa đã có rất nhiều hệ lụy rồi, huống chi còn là ra cả nước ngoài.”
Đoàn Thương Dữ giật giật khóe miệng: “Nói thì hay lắm, là không muốn vây giữ cô ấy hay là không muốn vây giữ chính anh? Huống hồ hai người lúc trước là chia tay rõ ràng, anh dựa vào cái gì cảm thấy người khác sẽ đứng im tại chỗ chờ anh? Có cần tôi nhắc nhở anh một lần nữa không, tôi và Cam Đường đã kết hôn rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hàng bị lời nói của Đoàn Thương Dữ đâm trúng tim đen, siết chặt nắm đấm đặt bên người, không nhịn được thốt ra: “Hai người vì sao kết hôn, chính anh không rõ sao?”
Vẻ mặt Đoàn Thương Dữ cứng đờ, anh ta làm sao biết được những chuyện này?
Tô Hàng cũng không bỏ qua những thay đổi nhỏ nhoi lóe lên trên mặt Đoàn Thương Dữ. Vốn dĩ những thứ này ban đầu cũng chỉ là suy đoán, nhưng lúc này anh ta hoàn toàn có thể khẳng định, hai người bọn họ thành lập quan hệ hôn nhân ban đầu tuyệt đối không phải vì yêu, mặc dù không biết đến tột cùng là vì cái gì, nhưng chỉ cần biết cái này cũng đã đủ rồi.
Đoàn Thương Dữ cũng không phủ nhận, sở dĩ giữa anh và Cam Đường thành lập quan hệ hôn nhân là do anh hèn mọn lừa gạt, nếu như cuộc nói chuyện này của bọn họ sớm hơn nửa tháng, mặc dù anh vẫn không nhường bước cũng sẽ không có đủ sức mạnh như vậy. Tình yêu của Cam Đường chính là sức mạnh lớn nhất của anh. Vì vậy sau một thời gian ngắn cứng ngắc, vẻ mặt của anh khôi phục như lúc ban đầu, kiên nhẫn đối với tên kia cũng gần như tiêu hao hầu như không còn, đôi mắt đen kịt lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
“Tô Hàng, sở dĩ hiện tại tôi có thể bình tĩnh nói với anh những thứ này, hoàn toàn là bởi vì còn một chút tình cảm bạn học cấp ba với anh. Tôi nói đến đây, anh tốt nhất cũng phải tự có chừng mực, bằng không kết quả hẳn là sẽ là thứ anh không muốn nhìn thấy nhất đó.”
Lời này nói xong, Đoàn Thương Dữ nhìn anh ta một cái cuối cùng, lập tức nhấc chân xoay người rời đi. Cao Trình xách túi thể thao chờ ở cách đó không xa cũng nhanh chóng đuổi theo ông chủ nhà mình.
Tô Hàng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Đoàn Thương Dữ rời đi, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, lúc này anh ta mới chính thức cảm nhận được câu nói kia của Vương Minh Du với mình. Đoàn Thương Dữ đã sớm không còn là Đoàn Thương Dữ mà lúc trước bọn họ quen biết, anh hiện tại giống như là một con dã thú đang chờ săn mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát những thứ mà anh ta đang mơ ước.
Nhưng Cam Đường không phải sở hữu của anh, cô không phải sở hữu của bất cứ ai.
Lúc đi ra ngoài, sau khi Đoàn Thương Dữ cùng một người đàn ông trẻ tuổi đi qua vai nhau, anh hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Đang lúc anh cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Cam Đường gọi điện thoại tới.
Hôm nay Cam Đường kết thúc công việc sớm, trên đường về nhà đi qua tiệm bánh bao gạch cua mà hai người bọn họ đều rất thích, đúng lúc này người xếp hàng không nhiều lắm, cô dừng xe đi mua phần về ăn. Lúc này đang trên đường lái xe về nhà, thuận tay gọi điện thoại cho Đoàn Thương Dữ.
“Khi nào anh về nhà vậy, em mua bánh bao gạch cua của Trương Ký, chờ anh về cùng ăn.”
Sau khi nghe được giọng nói của Cam Đường, người đàn ông quen mặt kia cùng vớ Tô Hàng đều bị Đoàn Thương Dữ ném ra sau đầu, cảm giác lạnh lùng trên mặt mày trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Chắc là bốn mươi phút nữa có thể về đến nhà.”
Cam Đường ở đầu dây bên kia ồ lên: “Vậy em nên sớm hơn anh khoảng mười phút. Được rồi, vậy không nói nữa, em lái xe đây, gặp ở nhà nhé.”
Đoàn Thương Dữ: “Được, gặp ở nhà, chú ý lái xe.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường cúp điện thoại, nghiêm túc lái xe chạy về phía tiểu khu nhà bọn họ. Sau khi về đến nhà, Cam Đường đặt bánh bao gạch cua của Trương Ký lên bàn ăn, bánh bao gạch cua được để trong túi giữ nhiệt cps hiệu quả rất tốt, Cam Đường không cần phải bỏ lại vào lò vi sóng hay là lo bị nguội mất.
...
Lúc Đoàn Thương Dữ vào nhà, Cam Đường đang bưng dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn từ phòng bếp đi ra. Nhìn thấy Đoàn Thương Dữ vào cửa, cô cười nói: “Đã về rồi hả, mau đi rửa tay lại đây ăn bánh gạch cua, còn có dưa hấu, dưa hấu này cực kì ngọt.”
Cam Đường đặt đĩa trái cây lên bàn ăn, đưa tay mở gói bánh gạch cua đựng trong túi giữ nhiệt, mà lúc này Thương Tự cũng đã bước nhanh đến phía sau cô, cánh tay rắn chắc truyền qua eo cô, bàn tay to ấm áp chồng lên bụng cô.
Cam Đường bị anh ôm vào trong lòng, cầm xiên dưa hấu cười xoay người trong lòng anh, cô đút dưa hấu đến bên miệng anh: “Ăn một miếng trước đi, ăn xong thì đi rửa tay nha.”
Đoàn Thương Dữ nghe giọng điệu dỗ trẻ con của cô, trong lòng mềm nhũn đi, anh cười cắn một miếng, nói: “Em cũng ăn đi.”
Cam Đường cũng cắn vào vị trí mà anh đã cắn, lúc đang muốn nói gì đó, cô bỗng nhiên nhăn mũi, cô ngửi thấy trên người anh mùi sữa tắm xa lạ, sau đó cô kiễng mũi chân tiến lại gần cổ anh, ngửi giống như chó con vài cái, hỏi: “Anh tắm ở bên ngoài?”
Đoàn Thương Dữ ôm lấy lưng cô, vội vàng giải thích: “Quên nói với em rồi, buổi chiều anh hẹn Kinh Tả chơi tennis, sau khi đánh xong có tắm ở câu lạc bộ tennis.”
Cam Đường nghe vậy ồ một tiếng, đi đánh tennis với Lục Kinh Tả? Vậy thì không có vấn đề gì nữa, cô lại hỏi: “Chơi tennis có vui không?”
Đoàn Thương Dữ: “Rất vui, còn giảm áp lực lắm đó. Nếu em muốn đi ngày mai anh dẫn em qua đó, thế nào?” Đoàn Thương Dữ nói như vậy, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, ngày mai đi đổi một câu lạc bộ tennis khác, ai biết người kia ngày mai còn có thể xuất hiện ở câu lạc bộ đó hay không.
Cam Đường nhăn mũi, cô cắn nốt miếng dưa hấu mình vẫn chưa ăn xong kia, nói: “Ngày mai chắc là không được. Ban ngày có lịch chụp, buổi chiều còn phải gặp mặt nhà thiết kế Trịnh ký hợp đồng, thuận tiện ăn cơm tối luôn. Cho nên ngày mai anh phải ăn cơm tối một mình rồi.”
Lúc Đoàn Thương Dữ nghe đến "nhà thiết kế Trịnh", trong đầu thoáng hiện cái gì đó. Anh nhớ tới, người đàn ông lúc trước anh nhìn thấy ở câu lạc bộ tennis, chính là nhà thiết kế Trịnh Trầm Vệ, chẳng trách anh cảm thấy anh có chút quen mắt.
Đoàn Thương Dữ nhéo mặt cô: “Vậy bữa tối ngày mai anh sẽ ăn ở công ty. Vòn về việc chơi tennis anh xem thời gian sắp xếp của em, em muốn đi lúc nào chúng ta đi lúc đó.”
“Được, nhưng bây giờ anh mau đi rửa tay đi, em đói rồi.”
Đoàn Thương Dữ không nhịn được cọ cọ sống mũi cô, buông người ra rồi đi rửa tay.
Ăn xong bánh bao, hai người nắm tay xuống lầu tản bộ. Tản bộ xong lúc này mới trở về tắm rửa, lại đi vào phòng sách của Đoàn Thương Dữ. Đoàn Thương Dữ ngồi ở sau bàn làm việc xử lý email, Cam Đường thì thoải mái khoanh chân ngồi ở trên sô pha bắt đầu sửa ảnh chụp hôm nay.
Đoàn Thương Dữ vốn còn muốn sắp xếp thêm một khu vực làm việc cho cô trong phòng sách của mình, nhưng Cam Đường không cần. Cô còn có phòng sách, huống hồ cô an vị trên sô pha, kéo bàn di động qua sửa ảnh cũng thuận tiện thoải mái.
...
Buổi chiều, sau khi Cam Đường kết thúc công việc quay phim thì lái xe đến chỗ hẹn, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Trung Quốc, lúc đến cũng vừa là giờ cơm tối.
Trong khoảng thời gian này Cam Đường và Trịnh Trầm Vệ trao đổi rất là vui vẻ. Gặp mặt xong chào hỏi gọi món ăn xong xuôi, hai người bắt đầu nói đến chuyện kế hoạch hợp tác tiếp theo. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, lúc gần hết bữa ăn rồi, hai người lúc này mới chính thức ký hợp đồng.
“Cô Cam, hợp tác vui vẻ.” Trịnh Trầm Vệ nói.
Trên mặt Cam Đường cũng mang theo ý cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Cam Đường dự định đi toilet một chuyến, bởi vậy hai người này tách ra ở cửa phòng ăn.
Cam Đường đi toilet xong đi ra ngoài, lúc đi đến đại sảnh nhà hàng đã nhìn thấy Trịnh Trầm Vệ đứng ở cửa. anh ta đang gọi điện thoại, cùng lúc chờ nhân viên phục vụ nhà hàng lái xe tới, Cam Đường đi về phía anh ta, đang định chào hỏi anh ta.
“Yên tâm, hợp đồng đã ký xong rồi.”
“Đại họa sĩ Tô, nhất định phải ra ngoài uống một chén chứ?”
Bước chân tiến lên của Cam Đường trong nháy mắt dừng lại.
Đại họa sĩ Tô?
Trịnh Trầm Vệ lúc này cũng đã nhận ra sự khác thường phía sau, anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn. Kết quả ánh mắt này làm cho một nhà thiết kế Trịnh tương đối bình tĩnh bỗng biến sắc: “Cô… Cô Cam. Cô còn chưa đi à?”
Cùng lúc đó, Tô Hàng ở bên này điện thoại cũng nghe được những lời này của Trịnh Trầm Vệ, anh ta đứng phắt lên khỏi ghế sofa.
Cam Đường nhìn toàn bộ biểu cảm biến hóa mấy giây này của Trịnh Trầm Vệ, đang muốn hỏi lại xem có phải cô đã hiểu lầm gì đó không? Nhưng lúc này trong lòng cô đã rõ ràng, xem ra đại họa sĩ Tô trong miệng anh chính là Tô Hàng, không thể nghi ngờ.
Trịnh Trầm Vệ cũng nhìn thấy biểu cảm của Cam Đường, rõ ràng đã lộ tẩy rồi.
Vẻ mặt Cam Đường lãnh nhạt: “Thầy Trịnh, xem ra sự hợp tác của chúng ta dường như không phải bắt nguồn từ sự tán thưởng lẫn nhau rồi.”
Trịnh Trầm Vệ thừa nhận, anh ta đúng là bởi vì Tô Hàng đề cử lúc này mới để ý đến Cam Đường, nhưng xác định hợp tác tuyệt đối là bởi vì anh ta rất tán thưởng tác phẩm của Cam Đường. Tô Hàng cùng lắm chỉ là sợi dây kéo mà thôi, vì thế anh ta lập tức phủ nhận nói: “Không phải, cô Cam, cô đừng hiểu lầm. Tôi đúng là rất tán thưởng tác phẩm của cô.”
Lúc này trong lòng Cam Đường nói không nên lời là cảm giác gì, tóm lại chính là cực kì khó chịu. Cho dù thế nào cô cũng không ngờ đến công việc của mình lại có quan hệ với Tô Hàng. Hơn nữa từ trong đối thoại của hai người bọn họ, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, vì vậy cô cắt đứt lời của anh ta: “Thầy Trịnh, xem ra chúng ta không thể vui vẻ hợp tác, chờ tôi liên lạc với luật sư xong, hai ngày tới sẽ lại liên lạc lại với anh.”
Nói xong, Cam Đường lướt qua anh ta, cũng không quay đầu rời đi.
Trịnh Trầm Vệ sửng sốt hai giây, cũng hiểu ý của Cam Đường. Trịnh Trầm Vệ nhanh chóng đuổi theo, “Cô Cam, xin chờ một chút. Chuyện này đúng là bên tôi có lỗi trước, nhưng hợp tác của chúng ta cô suy nghĩ kỹ một chút có được không?”
Bước chân Cam Đường hơi dừng lại, cô nhìn anh ta một cái: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, hôm sau sẽ liên lạc.”
Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng Trịnh Trầm Vệ biết lời này của cô chỉ là tránh cho anh ta tiếp tục dây dưa. Người ta đã nói như vậy, nếu anh ta tiếp tục dây dưa cũng sẽ trở nên khó coi, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Cam Đường rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của cô biến mất ở cửa vào nhà hàng, lúc này anh ta mới nhớ tới mình vẫn còn đang điện thoại cho Tô Hàng. Anh ta đưa điện thoại một lần nữa đến bên tai: “Chắc là cậu đã nghe rồi đúng không? Các cậu bạn đầu đúng là chỉ chia tay trong hòa bình sao? Hay là tôi nghĩ quá đơn giản? Nói thật, tôi bây giờ thật sự có chút hối hận vừa mới bắt đầu không thành thật với cô ấy đó, tôi thật sự thưởng thức kĩ năng chụp ảnh của cô ấy. Lần này hơn phân nửa là hỏng rồi.”