Minh hôn yêu thầm

 
Bên này Cam Đường lên xe, trong lòng tức giận tích tụ mãi vẫn không giảm bớt được. Mặc dù ở trong giới bọn họ loại chuyện đề cử giới thiệu công việc lẫn nhau này cũng có rất nhiều, nhưng cũng không phải người nào giới thiệu cho cô công việc cô đều sẽ thản nhiên tiếp nhận, huống chi người kia còn là Tô Hàng. Nói thật, trước mắt cô đối với Tô Hàng thật sự không có cảm giác gì, không có chán ghét sâu sắc, càng không có cảm giác thích như trước kia. Đối với cô mà nói anh ta bây giờ cũng chỉ là một người xa lạ. Không làm phiền lẫn nhau chính là trạng thái tốt nhất.
Cô làm sao cũng không ngờ tới anh ta lại liên lụy đến công việc của cô, cho dù Trịnh Trầm Vệ thật sự thưởng thức tác phẩm của mình mới đạt thành hợp tác với mình. Nhưng trong khoảng thời gian giao lưu này, Trịnh Trầm Vệ có thể thẳng thắn thành khẩn mà đối xử với cô, trong lòng cô cũng không đến mức chán ghét như bây giờ.
Đương nhiên, nếu như cô biết Trịnh Trầm Vệ cùng Tô Hàng có quan hệ, mà anh ta là thông qua Tô Hàng đề cử mới liên lạc chính mình, bọn họ cũng không đi tới bước ký hợp đồng này. Không chỉ là bởi vì bản thân cô không muốn có quan hệ gì với Tô Hàng nữa, còn có một điểm còn lại là Đoàn Thương Dữ để ý sự tồn tài của Tô Hàng. Cho dù bây giờ cô đã không còn chút tình cảm nào đối với Tô Hàng, nhưng chỉ cần Đoàn Thương Dữ để ý, cô sẽ nguyện ý giữ một khoảng cách vì anh. Huống hồ đây cũng là điều cô đã hứa với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà hành vi lần này của Tô Hàng làm cho cô vô cùng khó chịu!
Trong xe tối tăm yên tĩnh, tiếng điện thoại di động rung động rõ ràng từ trong túi xách của Cam Đường vang lên, Cam Đường cho rằng là Đoàn Thương Dữ gọi điện thoại tới, cô thở ra một hơi bình tĩnh. Lúc này mới lấy điện thoại ra, kết quả hiển thị cuộc gọi không phải là Đoàn Thương Dữ, mà là một cuộc gọi xa lạ.
Cam Đường vốn đã phiền, nhìn thấy cuộc điện thoại xa lạ này lại càng phiền, cô trực tiếp nhấn từ chối nhận. Đưa tay sờ chìa khóa xe trong túi xách chuẩn bị trở về, ngày mai cô còn phải đến bộ phận pháp vụ của tòa soạn một chuyến, hỏi ý kiến về vấn đề hủy hợp đồng này.
Kết quả, chìa khóa xe còn chưa sờ, cuộc điện thoại xa lạ này lại gọi tới.
Cam Đường đã phiền lại càng phiền, hiện tại quảng cáo tiếp thụ còn kiên trì như thế này cơ à? Đúng lúc cô chuẩn bị từ chối lần nữa, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, động tác từ chối nhận chần chờ vài giây, cô chậm rãi lướt qua nút nghe.
Sau khi kết nối, giọng nói bên kia điện thoại lập tức vang lên.
“Alo, Đường Đường.”
Giọng nói xa lạ mang theo vài phần quen thuộc, nhưng Cam Đường đã hiểu rõ là ai.
...
Nửa tiếng sau.
Cam Đường ngồi ở vị trí gần cửa sổ quán cà phê thấy được Tô Hàng đẩy cửa đi vào, tầm mắt Tô Hàng ở trong đám người tìm kiếm một vòng, rất nhanh rơi vào trên người của cô. Tô Hàng đi nhanh về phía cô.

Tô Hàng ngồi xuống đối diện vị trí của Cam Đường, anh ta nhìn thấy rõ ràng trên mặt cô không chút che dấu lạnh lùng và kìm nén cơn giận. Tô Hàng biết, hiện tại Cam Đường cực kì tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm đặt ở trên đầu gối, mở miệng nói: “Đường Đường, thật xin lỗi, chuyện này là anh làm.”
Cam Đường giờ nghe thấy anh ta thay đổi cách gọi mình, không kiên nhẫn cắt đứt lời nói anh ta, nói thẳng: “Làm phiền anh gọi tôi là Cam Đường hoặc là cô Cam đều được. Tô Hàng, tôi không rõ lắm anh rốt cuộc có chuyện gì với Thẩm Trầm Vệ, nhưng tôi cũng không có hứng thú biết. Tôi đồng ý gặp mặt với anh, chỉ là muốn đối mặt chính miệng nói cho anh biết, về sau anh cách xa công việc cùng với cuộc sống của tôi ra một chút.”
Tô Hàng nghe cô nói những lời này, nhìn trên mặt cô ngập tràn vẻ không kiên nhẫn với mình, chỉ cảm thấy yết hầu đắng ngắt khổ sở: “Tôi khiến em chán ghét như vậy sao?”
Cam Đường hít một hơi thật sâu: “Tôi nói thật với anh. Trước chuyện hôm nay, tôi vẫn không chán ghét anh, bởi vì không cần thiết. Nhưng chuyện này anh làm khiến tôi vô cùng không thoải mái, lúc trước Đoàn Thương Dữ nói với em, anh đối với tôi vẫn còn suy nghxi khác, có đúng vậy không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hàng giật mình: “Anh ta nói với em như vậy?”
Cam Đường: “Anh chỉ cần trả lời tôi có phải hay không?”
Tô Hàng mím môi, qua hai giây, mở miệng nói: “Nếu như tôi nói phải thì sao?”
Cam Đường sau khi nghe được lời này của anh ta lại cúi đầu cười khẽ, rất nhanh, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Vậy bây giờ tôi nói rõ ràng cho anh biết. Giữa chúng ta đã sớm kết thúc. Hơn sáu năm trước anh chính thức đề nghị chia tay với tôi, chúng ta cũng đã kết thúc. Hơn nữa, hiện tại tôi đã kết hôn rồi.”
Tô Hàng hỏi: “Em kết hôn với anh ta là vì yêu sao?”
Cam Đường mặt không đổi sắc: “Đương nhiên.”
Anh ta dừng lại một giây, sau đó tiếp tục nói: “Ngày đó em nói lúc em và Đoàn Thương Dữ ở New York đã xác định quan hệ yêu đương, khi đó rõ ràng em đã nói dối. Rõ ràng ngoài tôi và đàn anh họ Phương ra, em chưa từng có bạn trai nào khác, cô và Đoàn Thương Dữ…”
Cam Đường lại ngắt lời anh: “Xem ra anh biết không ít chuyện của tôi ở New York nhỉ? Thời gian tôi và đàn anh Phương sư huynh yêu nhau không lâu, nhưng anh ấy không phải vật thay thế cho bất cứ ai. Sau anh ấy tôi không yêu đương nữa cũng không liên quan gì đến anh, tôi chỉ là không gặp được người thích hợp, hơn nữa tôi còn có việc học và công việc cần phải hoàn thành. Về phần tôi và Đoàn Thương Dữ, tôi không cần phải giải thích với anh tình cảm giữa tôi và anh ấy, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, thứ duy trì cuộc hôn nhân này của tôi với anh ấy, là tình yêu, tuyệt đốt không sao.”
“Tô Hàng, tôi không ngờ anh lại si tình như vậy. Chuyện giữa anh và tôi từ lâu đã là quá khứ, tôi cũng đã sớm không còn thích anh. Về phần anh nói bây giờ anh vẫn còn cảm giác với tôi, tôi cảm thấy cũng không cần thiết. Từ trong lời nói vừa rồi của anh đã nói rõ đúng là anh có chú ý đến sự phát triến của tôi ở New York, nhưng anh thậm chí không thèm gửi cho tôi một tin nhắn, không thèm bấm một cuộc điện thoại, không thèm bay qua gặp tôi lấy một lần,  đây là cái mà anh gọi là thích sao?”
“Lúc tôi còn độc thân ở New York anh không nói thích tôi, bây giờ tôi về nước kết hôn, tôi bắt đầu cuộc sống mới, anh lại đến nói với tôi là còn thích tôi, chưa từng quên tôi, đến bản thân anh cũng không cảm thấy buồn cười sao?”

Tô Hàng bị Cam Đường nói những lời này chặn họng cho á khẩu không nói gì. Anh ta đúng là thích Cam Đường, vẫn luôn thích, nhưng anh ta cũng không có cách nào giải thích bản thân mình mấy năm đó chưa từng gửi cho cô một tin nhắn, gọi cho cô một cuộc điện thoại? Có lẽ là bởi vì bên cạnh cô chỉ xuất hiện qua một tên “thế thân” ngắn ngủi của anh ta, anh ta cho rằng cô vẫn luôn ở đó đợi mình? Anh ta cảm thấy muộn một chút thật ra vẫn kịp?
...
Đoàn Thương Dữ trả lời xong email cuối cùng, anh liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, hiện tại đã gần chín giờ rồi, công việc của cô và nhà thiết kế Trịnh còn chưa nói xong sao? Không phải sáu giờ đã gặp nhau ăn cơm sao? Đoàn Thương Dữ vốn định gọi điện thoại cho cô, nhưng lại lo lắng quấy rầy cô, vì thế gửi tin nhắn wechat qua.
Gửi xong không đến ba giây, Cam Đường gọi điện thoại tới.
Đoàn Thương Dữ vội vàng nhận điện thoại: “Alo, Đường Đường.”
Giọng nói của Cam Đường truyền đến: “Đoàn Thương Dữ, bây giờ em đang trên đường về nhà.”
Đoàn Thương Dữ cong cong môi: “Thật sao? Vừa rồi anh còn tưởng rằng em còn chưa bàn bạc xong, cho nên không gọi điện thoại cho em.”
Cam Đường: “Không có, bàn xong một lúc rồi.”
Đoàn Thương Dữ: “Vậy có thuận lợi không? Đã ký hợp đồng chưa?”
Cam Đường mím môi: “Chờ em trở về nói với anh đi. Đúng rồi, em còn mười phút nữa là đến nhà, anh có muốn xuống đón em hay không?”
Đoàn Thương Dữ lập tức đứng lên khỏi ghế: “Đương nhiên, anh sẽ xuống trước, ở bãi đỗ xe đợi em.”
“Nếu anh vào thang máy không có tín hiệu.”
“Không sao, anh đi thang bộ.”
Cam Đường vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, nhà chúng ở tầng mười sáu đó. Nói thêm năm phút nữa rồi cúp mát là được rồi, không cho anh đi thang bộ, nghe không?”

Đoàn Thương Dữ ra khỏi phòng sách, anh nói: “Được, anh nghe lời em.”
Cứ như vậy, hai người nói chuyện thêm năm phút đồng hồ xong, Đoàn Thương Dữ và Cam Đường cúp điện thoại. Anh đi thang máy xuống lầu, đến bãi đỗ xe chờ cô. Chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy xe Cam Đường từ cửa đi vào.
Cam Đường thuần thục dừng xe vào chỗ đậu xe, lập tức mở cửa xe nhào tới Đoàn Thương Dữ đứng bên cạnh.
Đoàn Thương Dữ vững vàng ôm lấy cô, tự nhiên hôn lên đỉnh đầu cô.
Cam Đường ở trong lòng anh ngẩng đầu lên.
“Đoàn Thương Dữ.” Cô gọi anh một tiếng.
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng: “Anh ở đây.”
Cam Đường: “Anh hôn em một cái.”
Đoàn Thương Dữ nhướng mày, đối với yêu cầu này của cô sao có thể không thỏa mãn được? Anh cúi đầu, tự ý đổi hôn một cái thành hôn sâu một cái.
Hôn xong, Cam Đường thở hổn hển.
Đoàn Thương Dữ mím môi, lại hỏi: “Em uống cà phê?”
Cam Đường chớp chớp lông mi vài cái, ừ một tiếng, cô lùi ra khỏi lồng ngưc anh, mở cửa xe ghế lái phụ lấy túi xách của mình ra.
Đoàn Thương Dữ nhìn thấy trong túi xách của cô lộ ra một góc hợp đồng,: “Hợp đồng ký có thuận lợi không?”
Cam Đường ôm lấy cánh tay anh, đi vào trong tòa nhà: “Ký rất thuận lợi, nhưng…” Cô dừng lại, nói tiếp: “Chẳng mấy chốc sẽ hủy hợp đồng thôi.”
Bước chân Đoàn Thương Dữ dừng lại, anh nhìn cô: “Không phải vừa ký xong sao?”
“Không có chuyện gì, cũng không muốn hợp tác.”
Biểu cảm của Đoàn Thương Dữ nghiêm túc không ít: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cam Đường phồng má: “Em nói thật với anh, anh sẽ không tức giận chứ?”

Đoàn Thương Dữ: “Anh đương nhiên sẽ không giận em.”
Cam Đường: “Thật ra lần hợp tác này giữa em và Trịnh Trầm Vệ là do Tô Hàng bắc cầu.” Nói xong cô lập tức bổ sung lần nữa: “Đương nhiên, em cũng vừa mới biết, hơn nữa còn là ký xong hợp đồng mới biết.”
Đoàn Thương Dữ sửng sốt hai giây, ngón tay xách túi giúp cô bỗng nhiên siết chặt.
“Anh ta đúng thật sự là âm hồn bất tán.”
Đoàn Thương Dữ nói những lời này nghiến răng nghiến lợi.
Cam Đường ừ ừ gật đầu phụ họa, trực giác của người đàn ông cũng rất chuẩn xác, chẳng trách lúc trước Đoàn Thương Dữ nói anh ta còn có suy nghĩ khác với cô.
Đoàn Thương Dữ nhìn về phía cô lần nữa, ánh mắt híp lại, hỏi: “Cho nên là em uống cà phê với Tô Hàng sao?”
Cam Đường giật giật khóe miệng, trực giác của người đàn ông. Quả nhiên rất chính xác!!
Cam Đường ôm cánh tay anh tiếp tục đi vào trong tòa nhà: “Đúng vậy, anh cũng không biết là em cũng sắp tức chết rồi. Nếu không phải là nghĩ nhất định phải nói rõ ràng trước mặt anh ta, em cũng sẽ không gặp mặt anh ta đâu.”
Đoàn Thương Dữ bị bộ dáng đáng yêu tức giận phồng má của cô chọc cho bật cười, anh ồ một tiếng, hỏi: “Vậy em đã nói rõ ràng với anh ta chưa?”
Cam Đường hếch cằm lên: “Đương nhiên rồi! Toàn bộ đều nói rõ ràng rồi. Em  nói với anh ta, giữa em và anh ta chỉ còn là quá khứ, em đã sớm không còn thích anh ta nữa. Hơn nữa em đã kết hôn, em rất yêu chồng em, bảo anh ta sau này cách xa công việc và cuộc sống của em một chút!”
Khóe miệng Đoàn Thương Dữ không thể khống chế mà nhếch lên, ý cười trong mắt càng đậm, lan đến cuối mắt, anh không hề báo trước ôm ngang Cam Đường. Cam Đường không có một chút phòng bị nào, cô hô một tiếng, theo thói quen giơ tay ôm lấy cổ anh.
“Anh làm em sợ đó.”
Đoàn Thương Dữ chống trán cô cọ cọ, giọng khàn khàn: “Em thật sự nói với anh ta như vậy?”
Cam Đường: “Đúng đó, em còn có thể lừa anh được chắc. Sớm biết như vậy em nên thu âm lại, sau về bật cho anh nghe.”
Lời sau đó của Cam Đường ít nhiều có chút bông đùa, không ngờ đến Đoàn Thương Dữ lại thật thà gật gật đầu như thật, trên mặt còn lộ ra vài phần đáng tiếc, Cam Đường không nhịn được đem gò má vùi vào hõm cổ anh, khẽ cười một tiếng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận