Sáng sớm hôm sau, Đoàn Thương Dữ đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong xuôi rồi ngồi xuống bên mép giường, cúi người hôn nhẹ lên trán Cam Đường, cất giọng dịu dàng: “Đường Đường, anh phải đi rồi, bao giờ đến sân bay thì anh gọi cho em nhé.” Chắc lúc anh đến sân bay thì cô cũng đã dậy rồi.
Tuy Cam Đường không mở mắt, nhưng cô vẫn có phần nào tỉnh giấc, cô mơ hồ ừm một tiếng rồi cuốn chăn ngủ tiếp.
Đoàn Thương Dữ thấy vậy thì dừng động tác xoa nhẹ đầu cô lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường mơ màng ngủ thêm bốn mươi phút, thời gian này đối với cô chỉ ngang một cái chớp mắt, nhưng trong lúc đó, Đoàn Thương Dữ và Cao Trình đã đến sân bay.
Đoàn Thương Dữ vừa đi phía trước vừa lôi điện thoại ra gọi, Cao Trình tinh mắt nhìn thấy ảnh nền mới của sếp nhà mình.
Công viên giải trí? Áo thun quần jean?
Sự tương phản này khiến Cao Trình âm thầm líu lưỡi, chỉ khi ở bên cô Cam, sếp mới có thể để lộ dáng vẻ tươi vui, chân thật nhất của mình.
Cuộc gọi đến từ Đoàn Thương Dữ đã đánh thức Cam Đường, cô cau mày mò tới chiếc điện thoại đang không ngừng kêu vang.
“Ơi? Em dậy rồi, dậy rồi đây.”
Đoàn Thương Dữ cảm nhận được sự mệt mỏi vô cùng trong lời nói của cô, hiếm lắm lương tâm anh mới trỗi dậy, nhận ra tối qua mình đã giày vò cô quá độ, vì thế anh dịu dàng nói: “Anh đi sớm nên không kịp chuẩn bị bữa sáng, nhưng anh đã đặt cơm cho em rồi, chắc khoảng mười phút nữa là tới đấy, nhớ ăn xong rồi mới làm việc nhé!”
Bỗng dưng Cam Đường nghĩ đến chuyện gì đó, miễn cưỡng mở to mắt: “Vậy anh thì sao? Anh đã ăn sáng chưa?”
Đoàn Thương Dữ cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên, trả lời cô: “Anh ăn rồi, lúc Cao Trình đến có mang đồ ăn cho anh.”
Cam Đường nghe vậy thì đáp một tiếng ừm, vất vả bò dậy khỏi giường, xỏ dép lê đi về phía phòng tắm: “Vậy tầm này chắc anh cũng đến sân bay rồi nhỉ? Qua cổng an ninh chưa?”
Đoàn Thương Dữ: “Còn mười phút nữa mới qua cổng an ninh.”
Lúc Cam Đường rửa mặt, hai người cũng không nói chuyện gì, mãi đến khi người giao hàng gọi điện giao đồ ăn cô mới lên tiếng: “Cơm hộp đến rồi, không nói chuyện với anh nữa, em cúp máy đây.”
“Ừ, ăn ngon miệng nhé.”
“Anh cũng vậy, chúc anh ăn ngon miệng.”
Ngày đầu tiên Đoàn Thương Dữ đi công tác, Cam Đường vẫn không có cảm giác gì khác lạ. Cho đến buổi tối về nhà đối diện phòng khách trống rỗng, bấy giờ cô mới bất giác cảm thấy cô đơn và mất mát. Cô lắc đầu bật cười, đây mới chỉ là ngày đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa tắm rửa xong thì nhận được cuộc gọi từ Đoàn Thương Dữ, anh vừa mới hạ cánh xuống Los Angeles. Bây giờ ở Los Angeles đang là rạng sáng, nhân lúc Đoàn Thương Dữ di chuyển đến khách sạn, hai người nấu cháo điện thoại được gần bốn mươi phút.
Cam Đường biết họ cần thời gian điều chỉnh múi giờ, thế nên Đoàn Thương Dữ vừa tới khách sạn là cô định cúp máy luôn. Nhưng trước cúp máy, cô vẫn không kìm được mà nói: “Đoàn Thương Dữ, tối nay lúc về đến nhà, nhìn phòng khách trống rỗng, em chợt thấy rất nhớ anh.”
Ở đầu bên kia, hô hấp Đoàn Thương Dữ thoáng mất ổn định, anh hiểu cảm giác của cô ngay lúc đó. Sau vài giây im lặng, anh cất giọng hơi khàn: “Anh sẽ xử lý công việc nhanh nhất có thể rồi về với em nha.”
Mấy ngày tiếp theo, do chệnh lệch múi giờ giữa Mỹ và Trung Quốc, thời gian trò chuyện của hai người được cố định vào giữa trưa, nhưng cũng không nói chuyện được quá lâu, chỉ khoảng trên dưới mười phút
Lúc gọi điện thoại với Cam Đường, bên Los Angeles đã hơn mười giờ tối.
Đoàn Thương Dữ nhìn ngày trên lịch, hỏi Cao Trình đang ngồi gõ bàn phím cách đó không xa: “Việc trước đó tôi giao cho cậu thế nào rồi?”
Việc thì ngày nào mà Đoàn Thương Dữ chẳng giao, thế nhưng Cao Trình chỉ hơi động não một chút là đã biết hiện tại sếp đang đề cập đến chuyện gì.
Anh ta lập tức cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh lên, bấy giờ mới để ý mình đã nhận được tin nhắn trả lời của người phụ trách thương hiệu từ mười phút trước, báo hàng đã được chuyển đến. Điện thoại để chế độ im lặng nên anh ta không chú ý, lúc này thấy vậy thì anh ta lập tức nói: “Hàng đã được chuyển đến, ngày mai chúng ta có thể đến cửa hàng chuyên doanh để lấy bất cứ lúc nào.”
Cao Trình và bạn gái yêu đương được gần ba năm, khi ấy nghe bạn gái nói mới biết ngày mười bốn tháng Tám là Valentine Xanh. Anh ta không ngờ rằng sếp nhà mình cũng biết ngày Valentine Xanh, từ cuối tháng Bảy đã bảo anh liên lạc với người phụ trách thương hiệu rồi.
Đoàn Thương Dữ vừa ý một đôi giày cao gót phiên bản giới hạn Valentine Xanh của thương hiệu nọ, có tổng cộng chín đôi trên toàn thế giới, chỉ riêng việc chuyển hàng đã mất gần nửa tháng trời.
Lần này hai người họ đến Los Angeles, vừa khéo có thể lấy từ cửa hàng chuyên doanh tại Los Angeles.
Ngày hôm sau, sau khi bữa tiệc xã giao buổi tối kết thúc, Đoàn Thương Dữ dẫn theo Cao Trình đến cửa hàng chuyên doanh để lấy đôi giày này.
Dưới ánh đèn, đôi giày cao gót mũi nhọn sợi dệt tơ tằm đẹp đến không tưởng. Cao Trình cũng không thể không nhìn thêm vài lần, chuyến công tác lần này của họ là lịch trình bất ngờ, thế nên anh ta vẫn chưa kịp chuẩn bị quà cho bạn gái nhân ngày Valentine Xanh. Tuy rằng anh ta có đủ kinh tế để mua đôi giày cao gót màu xanh lá này, nhưng lại không thể mua được.
Từ ngày đầu tiên đặt chân xuống Los Angeles, anh ta theo chân sếp bận tối mặt tối mũi, nhưng hôm nay vừa khéo đang ở trung tâm thương mại, anh ta muốn nhân cơ hội này chọn quà cho bạn gái nhà mình, nếu không mua hôm nay thì chắc anh ta sẽ không có thời gian quay lại đây nữa mất, vì thế anh ta đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Đoàn Thương Dữ vừa lúc chú ý đến vẻ mặt do dự của Cao Trình, anh lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Cao Trình lập tức cười, đáp: “Sếp, tôi muốn xin một tiếng để chọn quà tặng cho bạn gái tôi.”
Đoàn Thương Dữ nghe vậy thì nhất thời cũng chẳng hiểu sao anh ta lại đắn đo cả buổi chỉ vì việc này, bình thường anh cũng đâu có áp bức anh ta đến vậy? Những chuyện như thế này nếu như không hiểu, Đoàn Thương Dũ cũng sẽ không rảnh đi tìm hiểu, thế nên anh nói: “Được chứ, cùng chọn đi.”
Cao Trình: “Cùng… Cùng chọn ạ?”
Đoàn Thương Dữ: “Không thì thế nào? Tôi chờ cậu ở đây nhé?”
Cao Trình lập tức lắc đầu: “Không, không.”
Cao Trình nào dám làm vậy, thật ra anh ta vốn định để tài xế đưa sếp về khách sạn trước rồi mới đi lựa quà.
Tại thành phố S, Cam Đường cũng mới biết về ngày Valentine Xanh qua lời của nhân viên trong lúc làm việc, thế nhưng cô cũng chẳng để ý lắm. Mới vừa qua lễ Thất Tịch tháng Bảy, bây giờ lại đến ngày Valentine Xanh gì nữa?
Từ sau khi Đoàn Thương Dữ sang Los Angeles, thỉnh thoảng Cam Đường lại mở lịch ra xem. Hôm nay đã là ngày mười bốn, nếu như mọi việc thuận lợi thì ngày mười tám là Đoàn Thương Dữ có thể trở về rồi.
Còn bốn ngày nữa, Cam Đường xem lịch xong thì không kìm được mà cài một trình đếm ngược trên điện thoại.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi chiều, Cam Đường lái xe về nhà ăn cơm, không phải nhà của cô và Đoàn Thương Dữ, mà là nhà của bà Dư.
Trong khoảng thời gian Đoàn Thương Dữ đi công tác, công việc kết thúc muộn thì cô sẽ ăn ở bên ngoài với Kim Hiểu Hiểu, còn công việc kết thúc sớm thì cô về nhà ăn cơm ké, tóm lại là không lo không có cơm ăn.
Cô vừa mới bước vào cửa, bà Dư đã nói với cô: “Con về đúng lúc đó Đường Đường, con qua khuyên ông bà ngoại đi, hai người họ lại định đi chơi một chuyến sau kỳ nghỉ hè nữa này.”
Ông bà ngoại rất mê đi du lịch, sau khi ăn cơm với nhà họ Đoàn, ông bà đã đi chơi hết mấy tháng trời, mãi đến tận tháng Bảy mới về, bây giờ lại muốn đặt vé máy bay đi chơi tiếp, phỏng chừng chuyến đi lần này phải kéo dài đến tận Tết cơ. Thật ra bà Dư cũng không phản đối việc họ đi du lịch, chủ yếu là do bà ấy thấy lo lắng cho hai ông bà thôi.
Cam Đường có thể hiểu được ước mơ đi du lịch khắp đất nước của ông bà, cô cũng lý giải được nỗi lo lắng của bà Dư, thế nên đúng là cô cũng chẳng biết khuyên làm sao, cuối cùng chỉ có thể ba phải, kết quả của việc ba phải là không ủng hộ cũng không phản đối, cả nhà vui là được.
Bà Dư tức giận dí nhẹ trán cô: “Con nhỏ tinh ranh này.”
Bà ngoại thấy vậy thì giả vờ che chở cho Cam Đường: “Con đừng có bắt nạt Đường Đường nhà này.”
Cam Đường cũng sợ hãi rúc vào lòng bà ngoại, ông ngoại thì oan ức nhìn bà Dữ. Bà Dư không kìm được mà trợn tròn mắt, lại nữa, có lớn mấy thì hai ông cháu này vẫn xài chiêu cũ.
Ăn cơm tối xong, Cam Đường ngồi trò chuyện một lúc với mẹ và ông bà như thường lệ.
“Dù sao Thương Dữ cũng không ở nhà, đêm nay con ngủ lại đây đi.” Bà Dư không kìm được mà nói.
Cam Đường suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Để lần sau đi ạ, đêm nay con còn phải về chỉnh ảnh.”
Bà ngoại nói: “Vậy chỉnh đến bao giờ? Thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu cháu.”
Cam Đường mỉm cười nói: “Cháu biết mà, cháu không thức đêm, cũng chỉ còn ít ảnh thôi, chẳng qua là đêm nay đến hạn gửi cho người ta rồi ạ.”
Nghe cô nói vậy, cả nhà cũng không khuyên nữa, chỉ dặn cô lái xe từ từ, chú ý an toàn. Cam Đường liên tục dạ vâng, chào hỏi mọi người rồi lái xe về.
Về đến nhà, cô đi tắm trước, tắm xong thì chui vào phòng sách mở laptop ra bắt đầu chỉnh ảnh.
Gần mười một giờ đêm, Đoàn Thương Dữ và Cao Trình bước ra từ cổng ra sân bay, tài xế đã chờ sẵn đón hai người họ lên xe.
Vốn Cao Trình định bảo tài xế đưa Đoàn Thương Dữ về trước, thế nhưng Đoàn Thương Dữ lại nhìn đồng hồ, nếu Cao Trình đưa anh về rồi mới về sau thì sẽ qua mười hai giờ mất. Đoàn Thương Dữ tự thấy mình không phải người sếp lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, vì thế anh không bắt Cao Trình đưa mình về mà để anh ta lái xe về thẳng nhà luôn.
Cao Trình hiểu ý của Đoàn Thương Dữ, cũng biết sếp mình không phải đang nói đùa mà thật sự không muốn để anh ta bỏ lỡ ngày Valentine Xanh hôm nay. Ngay giây phút này đây, Cao Trình cảm thấy vô cùng cảm động, từ sau khi kết hôn, ông sếp tư bản máu lạnh nhà mình cũng trở nên ấm áp hơn rồi!
Anh ta cũng biết sếp không có ý đùa, vì thế sau khi chào hỏi, ba người họ tách ra ở bãi đỗ xe sân bay.
Mười một giờ bốn lăm, tài xế đỗ xe vào gara trong khu nhà của sếp. Đoàn Thương Dữ xách túi quà trên tay, nhận vali từ tài xế, lịch sự nói cảm ơn rồi xoay người đi về phía căn nhà mình.
Trong lúc đó, Cam Đường cũng gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho người phụ trách thương hiệu, xác nhận ảnh đã được gửi đi thành công rồi cô mới đóng laptop lại, vươn vai đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị đi về phòng ngủ.
Thế nhưng, cô vừa mở phòng sách ra đã nghe thấy tiếng mở khoá vân tay ngoài cửa dưới tầng. Cô sửng sốt, chẳng lẽ Đoàn Thương Dữ đã về rồi ư? Dù sao cũng chỉ có hai người họ là có thể sử dụng khóa vân tay để vào nhà thôi. Nghĩ đến đó, cô lập tức vươn tay bật đèn hành lang cái “tách”, bước nhanh về phía cầu thang.
Đoàn Thương Dữ vừa vào cửa đã thấy đèn hành lang tầng hai bỗng dưng sáng bừng lên, sau đó thì nghe được tiếng bước chân trên hành lang. Anh kinh ngạc, mỉm cười bật đèn phòng khách lên, cất giọng gọi tên Cam Đường.
Cam Đường cũng nhìn thấy Đoàn Thương Dữ đang đứng ở chỗ thay giày dép, vẻ mặt cô ngập tràn niềm vui, cô gọi tên anh rồi bước nhanh xuống tầng.
Đoàn Thương Dữ thấy thế, vừa dang tay đón cô vừa lên tiếng nhắc nhở: “Chậm thôi chậm thôi, cẩn thận không ngã.”
Trong lúc anh nói, Cam Đường đã nhanh chân nhào vào lòng anh, hai tay hai chân ôm chặt lấy anh, áp trán mình vào trán anh, vui vẻ hỏi: “Sao anh không nói với em là anh về sớm, em còn tưởng rằng sớm nhất cũng phải ngày mười tám anh mới về cơ.”
Đoàn Thương Dữ không kìm được mà ngẩng đầu hôn lên môi cô, hơi ấm và xúc cảm quen thuộc khiến anh như chìm trong suối nước nóng thoải mái, mỏi mệt trong người được giải toả đến mức tối đa, anh dán vào môi cô, nói: “Muốn tặng em một bất ngờ mà, thế bây giờ em nhìn thấy anh có bất ngờ không nào?” Dứt lời, anh nâng mông cô, quay người lại đóng cánh cửa còn đang mở.
Ánh mắt của Cam Đường đong đầy ý cười, cô đáp lời: “Bất ngờ chứ! Em bất ngờ đến sắp bật khóc rồi đây!”
Đoàn Thương Dữ mỉm cười đặt cô ngồi lên tủ giày: “Vậy thì không được, bây giờ em chưa được khóc, anh còn phải tặng quà cho em nữa mà.”