Minh hôn yêu thầm

 
Hai mắt Cam Đường lập tức sáng rực: “Anh có mang quà về cho em sao?”
Đoàn Thương Dữ cười rồi vươn tay ra lấy túi quà mà trước đó anh đã tiện tay để trên tủ giày ở sau lưng cô. Cam Đường theo quán tính cũng nhìn sang, anh để ở đó từ khi nào vậy? Thế mà cô lại không hề để ý thấy gì luôn. Nhưng giờ đây, tất cả sự chú ý của cô cũng đã bị túi quà trước mặt thu hút rồi.
“Đây là gì vậy?” Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ đầy mong đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ không trả lời mà chỉ mỉm cười lấy một hộp quà từ trong chiếc túi ra.
Cam Đường nhìn gói đồ tinh xảo được thắt một chiếc nơ xinh xắn bằng ruy băng trước mặt, xét từ hình dạng của hộp đồ, cô đại khái đã đoán được đó là cái gì rồi. Cô thăm dò hỏi: “Đây là giày sao?”
Đoàn Thương Dữ dùng hai tay cầm lấy chiếc hộp thắt nơ rồi đưa đến trước mặt cô: “Em mở ra xem thử đi.”
Cam Đường lập tức vươn tay tháo dải ruy băng trên chiếc hộp ra, tiếp đến cô đã thấy rõ logo thương hiệu được mạ vàng trên đó.
Cam Đường biết rất nhiều về tất cả các thương hiệu thời trang lớn nhỏ, cho nên cô đã nhanh chóng nghĩ đến mấy mẫu giày cao gót rất nổi tiếng của thương hiệu này. Cô hồi hộp mở hộp giày ra, sau đó thì lập tức nhìn thấy đôi giày cao gót mũi nhọn màu xanh lá cây ở bên trong. Dưới ánh đèn chiếu rọi từ đỉnh đầu, những viên kim cương trên quai giày tinh xảo phản chiếu ra ánh sáng xinh đẹp.
Trong mắt Cam Đường lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô lấy đôi giày cao gót ra, cảm nhận chất liệu tơ lụa mềm mại, tinh tế. Sau đó, cô như nghĩ tới điều gì rồi nhìn sang Đoàn Thương Dữ, hỏi: “Anh đừng nói đây là mẫu giới hạn trong dịp Valentine Xanh năm nay của thương hiệu này đấy nhé?”
Đoàn Thương Dữ mỉm cười trả lời: “Chính nó.”
Cam Đường lập tức mở to hai mắt‌, thương hiệu này sử dụng màu xanh lá cây làm màu tượng trưng kinh điển. Trong đó, sản phẩm nổi tiếng nhất của thương hiệu này chính là đôi giày cao gót bản giới hạn Valentine Xanh. Hàng năm chỉ có chín đôi trên toàn thế giới, đúng là có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được. Để mua được đôi giày này cho cô, có lẽ Đoàn Thương Dữ cũng đã sử dụng rất nhiều mạng lưới quan hệ nhỉ?
Đoàn Thương Dữ đã nhìn thấu suy nghĩ của cô qua ánh mắt, anh cúi người xuống hôn lên môi cô, nói: “Em không cần phải quan tâm đến quá trình có được đôi giày này đâu, anh chỉ muốn được nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của em đi trên đôi giày cao gót này thôi.”

Trái tim của Cam Đường nháy mắt đập thình thịch bởi lời nói chân thành này của anh, cô như thể đã đắm chìm vào trong hũ mật ngọt vậy.
Đoàn Thương Dữ lùi về sau một‌ bước, anh đưa tay cầm lấy đôi giày cao gót trong tay cô, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cô, anh giúp cô cởi đi chiếc dép trong chân, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh gầy gò của cô, dịu dàng giúp cô mang chiếc giày cao gót màu xanh lá cây này vào.
Lòng bàn tay của Cam Đường nắm chặt vào mép tủ giày. Lúc này, cô rũ mắt xuống nhìn người đàn ông đang quỳ một gối trước mặt mình, cô có thể nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của anh, sau đó lướt đến hàng mi dày đang‌ rũ xuống, sóng mũi cao và đôi môi khẽ mím lại, tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, lòng mềm nhũn ra như nước.
Cả người Cam Đường đều rất trắng và đôi chân cũng không ngoại lệ, đôi giày màu xanh lá cây cổ điển lại càng làm nổi bật đôi chân xinh đẹp của cô hơn.
Đoàn Thương Dữ mang giày vào cho Cam Đường xong thì ngước đầu lên nhìn cô. Khi bốn mắt chạm nhau, Cam Đường lập tức nhận ra ý đồ của anh, sau đó thấy anh cúi đầu xuống, hơi ấm từ môi anh phả vào mu bàn chân của cô.
“Đoàn Thương Dữ…” Giọng của cô bỗng trở nên khàn khàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ dời đôi môi đi, vươn tay cầm lấy chiếc giày cao gót còn lại mang vào cho cô. Những ngón tay hơi chai sạn cạ vào mu bàn chân mềm mại của cô, sau đó anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô bằng đôi mắt tha thiết, anh nói: “Em còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh nữa.”
Cam Đường bĩu môi: “Nhưng bây giờ em không có trang điểm, cũng không có mặc quần áo đẹp.”
Đoàn Thương Dữ cười, dùng chóp mũi cạ vào mũi cô, khàn giọng nói: “Cục cưng à, em có biết khuôn mặt mộc của em xinh đẹp đến cỡ nào không?”
Cam Đường chớp mắt ừm một tiếng. Trong lúc cô đang vui vẻ vì lời nói này của anh thì vào giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông nắm lấy gáy và bị anh hôn một cách mãnh liệt.
Đoàn Thương Dữ ấn mạnh và liếm lấy đôi môi căng mọng mềm mại của cô, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô và xông thẳng vào trong, ngang ngược xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng cô. Tiếng thở dốc và âm tiếng nước chóp chép đầy ám muội khi cả hai quấn lấy nhau đã kích thích dây thần kinh của Cam Đường, cô không thể kìm lòng được mà hé môi ra và bắt đầu chủ động hòa theo anh.
Ngay khi yếu tố mập mờ đang phát triển điên cuồng, lòng bàn tay nóng hổi của Đoàn Thương Dữ cũng bắt đầu trở nên không kiêng dè. Bất thình lình, vài tiếng “rột rột…” đã kéo ý thức đang say mê của hai người trở lại. Cam Đường cũng nhớ đến chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ của anh, cô ậm ừ lên tiếng: “Dừng… Dừng lại đã, em đi làm chút đồ ăn… cho anh.”

Đoàn Thương Dữ không thể nói rằng mình ‌không đói, nhưng anh lại không nỡ tách khỏi cô. Thế là anh không nói lời nào mà tiếp tục mút lấy môi của cô, cố gắng kéo bầu không khí dục vọng trở về lần nữa. Nhưng rõ ràng‌, cái bụng đói không hề nể mặt chủ nhân của mình, nó phát ra âm thanh lớn hơn nữa để bày tỏ sự phản đối.
Cam Đường cắn vào môi anh dưới sự tấn công mãnh liệt đó, cô cố gắng đẩy anh ra: “Ăn cơm trước… Nhất định phải ăn cơm trước đã.”
Hai mắt đầy dục vọng của Đoàn Thương Dữ đỏ ngầu, anh lặng lẽ kháng nghị trong vài giây, nhưng cuối cùng vẫn đành phải thỏa hiệp.
Đoàn Thương Dữ bế cô lên khỏi tủ giày, Cam Đường mang đôi giày cao gót lụa xanh xinh đẹp đứng vững vàng trên mặt đất, cảm giác dưới chân rất thoải mái. Cô theo bản năng đưa tay kéo chiếc váy ngủ dài đến bắp chân của mình lên, sau đó đi vài bước trước mặt anh rồi lại nhìn anh.
“Đoàn Thương Dữ, cám ơn món quà của anh, em rất thích nó.”
Trong mắt của Đoàn Thương Dữ tràn ngập vẻ dịu dàng: “Đây là sự vinh hạnh của đôi giày này khi có được sự yêu thích của em.” Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Và đây cũng là vinh hạnh của anh.”
Cam Đường không khỏi lấy tay che má, thẳng thắn đến mức thực sự khiến người ta không thể chịu được. Trong lúc Đoàn Thương Dữ từ từ tiến lại để được gần hơi thơm lần nữa thì cô rút tay đang che má lại, đặt ngón tay lên vai anh, nháy mắt với anh, cô cười nói: “Anh lên lầu tắm rửa trước đi, em đi nấu bát mì cho anh.”
Đoàn Thương Dữ: “…”
Cam Đường phớt lờ sự tấn công trìu mến trong mắt Đoàn Thương Dữ, cô cởi giày cao gót dưới chân ra, mang đôi dép lê vào, cô vừa đi về phía nhà bếp vừa thúc giục anh: “Nhanh lên nha.”
Đoàn Thương Dữ thấy không còn đường lui nào nữa nên anh chỉ đành đồng ý và xách vali lên lầu.

Cam Đường mở tủ lạnh ra xem nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh vẫn còn một ít rau tươi, cải xanh, cà chua và trứng gà. Trong ngăn đông còn có thịt đông lạnh, thế là cô nhanh chóng quyết định nấu một bát mì xào bò trứng với cà chua cho anh.
Sau khi tắm xong, Đoàn Thương Dữ vừa bước ra từ phòng ngủ thì ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn, khiến cho cơn đói bụng càng thêm dữ dội. Anh bước nhanh đi xuống lầu, ngay sau đó thì nhìn thấy Cam Đường đang đứng ở nhà bếp quay lưng về phía mình, cảm giác hài lòng và yên lòng quen thuộc dâng lên, anh đi về phía cô.

Thực ra Cam Đường đã nghe thấy tiếng bước chân của Đoàn Thương Dữ, và cô cũng cảm nhận được anh đang tới gần, nhưng cô đang nêm gia vị nên cũng không quay đầu lại mà để mặc anh ôm lấy mình từ phía sau‌. Cô liếc nhìn bàn tay to lớn tràn đầy hormone đang ôm lấy bụng dưới của mình: “Anh tắm xong rồi à?”
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng, vùi má vào chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt và thơm phức của cô.
Cam Đường vỗ vào lòng bàn tay của anh: “Đúng lúc mì cũng nấu xong rồi, thơm không?”
Đoàn Thương Dữ nhẹ nhàng hôn lên cổ cô một cái rồi trả lời: “Thơm.”
Cam Đường cố nén cảm giác tê dại trong lòng lại, nói: “Em đang hỏi về bát mì mà.”
Đoàn Thương Dữ cũng trả lời rất nghiêm túc: “Anh cũng đang trả lời về bát mì mà.”
Cam Đường: “…” Xem như là vậy đi!
Cô lại nói: “Thế anh còn không mau buông em ra rồi ăn mì đi!”
Khi Đoàn Thương Dữ ăn mì, Cam Đường ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh. Anh thật‌ sự rất đói bụng nên ăn rất ngon miệng. Khi cô đang nhìn, Đoàn Thương Dữ gắp cuộn thịt bò đưa tới bên miệng cô, Cam Đường khựng lại một lát suy nghĩ xem mình có nên ăn hay không. Thôi, ăn đi, dù gì lát nữa đi đánh răng với nhau cũng được.
Hai người mỗi người một miếng chia nhau ăn, anh ăn mì, còn cô thì ăn thịt bò và trứng gà… Cam Đường nuốt trứng gà trong miệng xuống, rồi xua tay với anh: “Em no rồi, anh tự ăn đi.”
Đoàn Thương Dữ nhìn đôi môi dính nước sốt của cô, anh bỗng dưng tăng tốc ăn nhanh hơn, Cam Đường cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang rất đói bụng thôi.
Sau khi ăn mì xong, Đoàn Thương Dữ không để cô dọn dẹp mà tự mình nhanh chóng rửa sạch bát đũa và lau bếp sạch sẽ.
Khi anh tắt đèn lầu dưới, bế ngang Cam Đường lên rồi đi lên lầu thì lúc này Cam Đường mới như chợt nhận ra.
Trong phòng ngủ chỉ bật ngọn đèn ngủ êm dịu, mái tóc dài đen như lụa của Cam Đường xõa trên mép gối. Cô nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, ánh mắt sâu thẳm nóng rực, nhưng thực ra dưới mí mắt vẫn hiện ra quầng thâm, rõ ràng sự chênh lệch múi giờ và chuyến bay mười mấy tiếng này đã khiến anh rất mệt mỏi.
Cô đưa tay lên sờ gò má của anh, hỏi: “Anh không mệt sao? Hay là ngủ một giấc trước đi?”
Đoàn Thương Dữ nhìn làn da mịn màng như miếng ngọc ấm áp của cô dưới ánh đèn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh xinh đẹp không thể che giấu đi sự xót xa dành cho mình. Thực ra Đoàn Thương Dữ rất hưởng thụ cảm giác được cô quan tâm thương xót, khi một người phụ nữ đau lòng cho một người đàn ông thì đó chính là quan tâm, là tình yêu.

Nghĩ tới đây, cả người Đoàn Thương Dữ chợt nóng lên, mọi sự mệt mỏi đều được thổi bay. Bây giờ anh ngập tràn năng lượng, anh áp lòng bàn tay lên gò má mềm mại, ấm áp của Cam Đường, anh cúi đầu háo hức hôn lên đôi môi căng mọng hồng hào của cô: “Anh không mệt, cũng không muốn ngủ.”
Đôi môi bị anh ngấu nghiến của Cam Đường nhẹ nhàng cong lên, cô dùng những ngón tay mảnh khảnh mịn màng cạ nhẹ vào gáy của anh, gợi ý nói: “Ngày mai em không có đi làm.”
Ánh mắt của Đoàn Thương Dữ lập tức trở nên‌ u ám.
Cam Đường có thể cảm nhận được vẻ háo hức và chờ đợi được hành động hiện giờ của anh, nhưng cô không ngờ anh vẫn còn có thể kiên nhẫn như vậy.
Sau khi nhận ra ý đồ của anh, cô giơ tay lên muốn níu lấy anh theo bản năng, nhưng anh đã giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Gò má trắng nõn của Cam Đường đỏ bừng, cô khẽ mở lời từ chối: “Đừng như vậy mà…”
Đoàn Thương Dữ ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng anh lại nói: “Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi mới phải.”
Cam Đường thoáng sững sờ hai giây, đồng thời cô cũng không thể‌ ngăn chặn được hành động tiếp theo của anh nữa. Lúc này, cô giống như một ‌đóa hoa yếu ớt bị bứt hết cánh hoa và buộc phải để lộ ra nhụy hoa.
Sự hồi hộp không yên và cảm giác mong đợi không thể nói rõ bao trùm lấy cô, cơ thể của cô khẽ run rẩy trong không khí, những ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn nhanh chóng bấu chặt vào ga trải giường mềm mại.
Mãi một hồi lâu sau, cuối cùng Đoàn Thương Dữ cũng đứng dậy.
Lúc này, Cam Đường đang nhìn trần nhà, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước kia dần mơ hồ rời rạc do cơn choáng váng đầu óc, cho đến khi trần nhà bị khuôn mặt điển trai và ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông ‌thay thế
Ánh mắt của Cam Đường từ từ lướt đến môi anh… Cùng lúc đó, ánh mắt rời rạc cũng dần có tiêu điểm.
Hai người nhìn nhau trong bầu không khí vô cùng mập mờ, cũng vô cùng dịu dàng.
Khi Cam Đường nhận thấy anh cúi đầu xuống thì cô đã vô thức đưa tay ra muốn che môi của anh lại. Tuy nhiên, người đàn ông này hiểu cô quá rồi nên đã hành động nhanh hơn cô, trong khi bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô thì đôi môi ướt át của anh cũng đã háo hức rải khắp lên người cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận