Minh Kính Đài

Đệ tứ thập nhất chương

Bữa tối, Thái tử không xuất hiện. Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Phong bảo Lô Đào mang Bánh Bao và Đậu Tử đi, còn hắn thì nắm tay Y Trọng Nhân bước vào phòng ngủ. Cho dù Hoắc Phong không nói, nhưng cũng đã ám chỉ rõ ràng.

Trong nháy mắt rảo bước vào phòng ngủ, tim Y Trọng Nhân bắt đầu đập gia tốc một cách kịch liệt, giường lớn kia tựa hồ là một cái miệng đầy máu khiến Y Trọng Nhân không khỏi khẩn trương.

Hoắc Phong đóng cửa phòng, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Y Trọng Nhân khiến hắn thập phần sung sướng. Đưa người đến bên giường, Hoắc Phong đem thân thể cứng ngắc của Y Trọng Nhân nhẹ nhàng đẩy ngã, rồi buông màn.

Dưới gối đầu có chủy thủ… Bản thân lại không uống rượu, cũng không bị kê đơn, hoàn toàn có thể chế trụ người này… Chỉ cần rời khỏi nơi đây là y có thể thoát thân… Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Y Trọng Nhân. Thân thể y nhịn không được mà run rẩy, y biết đêm nay sẽ lại giống như đêm trước.

Khi ấy, y uống rượu, lại bị hạ dược, nhưng hiện tại, y vô cùng thanh tỉnh, y thậm chí có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nói miệng thì thực dễ, y đáp ứng Hoắc Phong sẽ thuộc về hắn, nhưng khi chuyện tới trước mắt, y mới phát hiện thực hành rất khó.

“Trọng Nhân, ngươi đáp ứng cho ta mười năm.”

Hoắc Phong trước khi Y Trọng Nhân có động tác gì đã lên tiếng nhắc nhở, sau đó áp lên. Y Trọng Nhân nhịn không được đẩy Hoắc Phong ra rồi muốn xuống giường, nhưng bị người nọ từ phía sau ôm lấy, một cách gấp gáp, nụ hôn nóng rực dừng ở sau tai y.

“Ngô!” Thân mình Y Trọng Nhân nhất thời mềm nhũn, một đêm mê loạn kia bỗng chốc xẹt qua trước mắt.

“Trọng Nhân, ngươi đã đáp ứng cho ta mười năm, hiện tại muốn đổi ý ư” Đem người tha lên trên giường, thanh âm Hoắc Phong khàn đi làm cho tim người khác đập nhanh hơn, khiến tâm của người trong lòng rung động.

“Ta, vết thương còn chưa tốt.”

Y Trọng Nhân nói ra mới phát hiện bản thân vậy mà có chút sợ hãi. Y vậy mà lại trốn tránh, lùi bước, lại vì sợ hãi mà nói dối! Y Trọng Nhân chưa kịp hoàn hồn từ trong mớ suy nghĩ của mình, thì thân thể lại một lần nữa bị người áp dưới thân. Hoắc Phong dễ dàng tháo đai lưng của Y Trọng Nhân, phun nhiệt khí bên tai y.

“Ngươi muốn chạy trốn Y Trọng Nhân mà ta nhận thức, cho tới bây giờ cũng không phải là người ưa chạy trốn.” Đầu lưỡi nhẹ khêu khích.

Y Trọng Nhân nhịn không được mà rên thành tiếng, rồi lại tự trấn định mà nói: “Phép khích tướng đối ta vô dụng. Ta đã nói cho ngươi mười năm, tức sẽ không hối hận. Hoàng Thượng chẳng lẽ cho rằng thời điểm trước mắt còn cần phải làm cho rõ Lần đầu Hoàng Thượng có thể nói là say rượu làm loạn, lúc này Hoàng Thượng muốn như thế nào để lấp kín miệng lưỡi của các quan lại đây ”

“Tạ Minh, Chương Hoài Thu bọn họ đều là người của ngươi, sẽ không nhiều lời. Nguyễn Hình Thiên cùng những đại thần khác một đường theo ta cũng sẽ không lên tiếng. Những người còn lại, không cần phải để ý tới. Ta mặc dù muốn định nhân tâm, nhưng cũng không tất phải để bọn họ nắm mũi dẫn đi, ta là Hoàng Thượng, là thiên tử, chuyện này không có chỗ cho bọn họ xen vào. Trọng Nhân, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.”

Câu cuối cùng này, tất nhiên là một lời mang hai nghĩa.

Cuồng dã mà hôn lên môi Y Trọng Nhân, Hoắc Phong không cho phép người này tiếp tục trốn tránh, kiều diễm triền miên như vậy hắn đã đợi lâu lắm rồi. Cho dù lý trí nhắc nhở hắn hiện tại cần phải khắc chế, nhưng sau khi nhìn thấy y, thứ còn sót lại cũng chỉ là dục vọng nồng đậm.

Nếu thời gian có thể quay lại, hắn nhất định phải chăm sóc y, nhất định phải quý trọng y, chứ không phải dùng những ngôn ngữ cực kỳ thô bỉ vũ nhục y, thương tổn y.

Tóc mai chạm tóc mai, Hoắc Phong lại một lần nữa không chút do dự ngậm lấy nơi mà Y Trọng Nhân cả đời cũng không buông được. Vết thương này, không chỉ lưu lại trên người Y Trọng Nhân, mà còn khắc sâu trong tâm y.

Nếu y để ý như thế, hắn sẽ dùng phương thức này nói cho y hay, hắn, không quan tâm. Cho dù nơi đây có bị cắt mất hoàn toàn, hắn cũng không quan tâm.

Hoắc Phong muốn, chính là một người tên Y Trọng Nhân, một người lúc hắn tuyệt vọng nhất lại mang đến cho hắn vô hạn hy vọng, cũng thiếu chút nữa vì hắn mà mất mạng.

Cắn chặt lấy môi mình, Y Trọng Nhân hai tay ôm lấy đầu Hoắc Phong muốn đẩy đối phương ra, lại rối rắm mà tham luyến sự an ủi từ miệng lưỡi của đối phương. Nơi đã dài ra kia cho dù có bị kích thích, cũng sẽ không giống nam nhân bình thường mà trướng lên, chỉ là có chút cứng, thoạt nhìn vẫn còn non nớt.

Thân mình bị lật sấp lại, Y Trọng Nhân nắm chặt sàng đan, đầu lưỡi ấm áp liếm qua nơi vừa mới khôi phục của y. Bình thường luôn tận lực làm cho nơi riêng tư kia sạch sẽ có lẽ là vì giờ khắc hoan ái này. Khi đầu lưỡi tham nhập, Y Trọng Nhân rốt cuộc nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, linh hồn tựa như bị sự tham nhập liến lộng kia mà loét ra từng lỗ.

Một cỗ lạnh lẽo đánh úp lại, khiến Y Trọng Nhân giật mình.

“Ta thượng dược cho ngươi, bằng không chốc nữa ngươi sẽ bị thương, đầu lưỡi cũng không công dụng bằng thuốc mỡ.”

Trong lòng Y Trọng Nhân trầm xuống, y hất tay Hoắc Phong ra, hai mắt đông lạnh: “Ta không cần thứ đó. Ngươi hoặc là trực tiếp tiến vào, hoặc là lăn xuống giường.” Toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có Y Trọng Nhân mới có thể vô lễ với Hoắc Phong như thế.

Hoắc Phong hôn lên lưng Y Trọng Nhân, một bên giải thích: “Nếu không cần dược, ngươi phải mỗi ngày ở trên giường dưỡng thương, nội đình phải làm sao Mặc dù ta cũng rất muốn ngươi cả ngày ở trong Ngưng Thần cung dưỡng thân mình, nhưng nếu có thể như vậy thì không phải là ngươi rồi.”

Y Trọng Nhân mím chặt môi. Lần trước qua đi, y nằm mất năm ngày. Hôm nay vừa khỏi xong, Hoắc Phong nếu lại làm tiếp thì chỉ sợ y lại phải nằm thêm vài ngày. Chờ đến khi y dưỡng thương tốt, người này bảo đảm sẽ lại đến…

Hoắc Phong nói đúng, nếu không thượng dược, vậy thì mỗi lần hắn đến y luôn phải nằm trên giường. Chính là… Vừa nghĩ tới dùng dược, Y Trọng Nhân lại nhớ đến những thái giám quỳ gối trên long sàng bị Gia Chính đế sủng hạnh.

Đây là tôn nghiêm cuối cùng của y, Y Trọng Nhân có thể đem thân mình giao cho Hoắc Phong, nhưng y tuyệt đối không làm luyến đồng hay nam sủng và cả thái giám thị tẩm!

“Yên tâm, sau đó ta sẽ rửa sạch sẽ cho ngươi, sẽ không để cho ngươi khó chịu. Thuốc cao này không chỉ không làm cho ngươi đau, đối với thân mình ngươi cũng có chỗ tốt.”

Ngậm lấy vành tai Y Trọng Nhân, thừa dịp đối phương thất thần, ngón tay Hoắc Phong dính thuốc mỡ một lần nữa chậm rãi tham nhập vào địa phương đã muốn bắt đầu ướt át của Y Trọng Nhân. Đêm nay, hắn không nghĩ sẽ lại thương tổn đến người này.

Ôn nhu lưu luyến hôn lên vết thương trên lưng y, ngón tay trong cơ thể y từ một ngón tăng lên ba ngón, sau đó là bốn ngón. Thân thể bị người lật lại, một khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi xuất hiện trước mặt y.

Hai chân bị người gập lại, hạ thể vừa mới thoáng chút hư không đã bị một vật khác nhồi vào, Y Trọng Nhân chỉ có thể lưu lại vết cào trên lưng Hoắc Phong cho hả giận.

“Ngô…” Vẫn rất đau… Nơi đó, rất miễn cưỡng.

Hoắc Phong không ngừng âu yếm hai khối tiểu cầu mảnh mai kia, chậm rãi cắm rút. Sau khi nam căn tiến vào, hắn không vội vã luật động, mà khom người hôn lên môi Y Trọng Nhân, khiêu khích nhiệt tình của đối phương. Cùng Y Trọng Nhân hành sự chuyện giường chiếu, Hoắc Phong rất kiên nhẫn.

Nhũ thủ trước ngực hồng đến kiều diễm, Y Trọng Nhân dần dần trầm luân trong *** mà Hoắc Phong mang đến. Biết y đã chuẩn bị tốt, Hoắc Phong bắt đầu trừu sáp. Hai tiếng rên rỉ từ miệng hai người phát ra, một người áp lực, một người thỏa mãn.

Ánh mắt dây dưa, Y Trọng Nhân chỉ cảm thấy tâm cũng bị Hoắc Phong đào ra rồi. Da đầu một trận tê dại, móng tay Y Trọng Nhân bấu vào bả vai Hoắc Phong, là nơi đó!

“A! Đừng…”

Chính là nơi này, hắn không nhớ lầm mà. Hoắc Phong áp chế thân thể, phần eo tăng tốc chuyển động, thân thể trắng nõn của Y Trọng Nhân nháy mắt nhiễm một tầng hồng nhạt.

Hoắc Phong ở bên tai y thấp giọng ngâm: “Trọng Nhân… Gọi tên ta…”

“A a…”

“Trọng Nhân, gọi tên của ta, mau gọi tên ta.”

“Hoắc, ngô ân… Hoắc…. Phong…”

“Trọng Nhân, hãy luôn ở bên ta.”

“Chậm… A a a…”

Sợi tóc giao triền, mười ngón đan xen, thân thể tương liên… Y không uống rượu, nhưng sao lại thấy choáng váng như vậy Y không bị kê đơn, lại cảm thấy thân thể không có nửa điểm khí lực… Khi một người nam nhân ở dưới thân một nam nhân khác, sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy, cảm giác đó giống như sẽ làm người ta nghiện.

Hai tay không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ Hoắc Phong, hai chân tự lúc nào quấn lấy vòng eo cường tráng của Hoắc Phong, không thể trốn cũng vô pháp trốn, Y Trọng Nhân cứ vậy mà thông suốt toàn bộ, y trầm luân trong khoái cảm khác thường do Hoắc Phong mang lại.

Lúc này, Y Trọng Nhân dường như quên mất thân thể không trọn vẹn của mình, chỉ biết rằng, nguyên lai chính mình, cũng có thể phát sinh ***, cũng có thể cảm nhận được khoái hoạt mà *** mang lại, dục tiên dục tử.

Không biết là ai phóng thích trước, niêm dịch của Y Trọng Nhân xuất ra bị Hoắc Phong quệt lên người mình, còn long tinh của Hoắc Phong thì toàn bộ phóng xuất trong cơ thể Y Trọng Nhân không rơi một giọt. Nụ hôn không còn dày đặc như lúc ban đầu nhưng lại triền miên say người.

Hoắc Phong ở trên cổ Y Trọng Nhân lưu lại ấn ký duy nhất thuộc về hắn, để cho một số người biết, người này thuộc sở hữu của hắn.

Môi lưỡi tách ra, sợi chỉ bạc vương lại, Hoắc Phong nắm chặt tay Y Trọng Nhân áp lên mặt mình. Hai người gương mắt nhìn nhau, dường như có thứ gì đó lưu chuyển giữa bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui