Minh Ngọc Khuynh Thành

Trong Hoàng Cung canh giữ trọng yếu lại xuất hiện thích khách, hơn nữa còn ngang nhiên tẩu thoát trước mắt Cấm Quân khiến Minh Đế phẫn nộ, ông ra lệnh cho đóng cổng thành ngay trong đêm, nhất định truy bắt cho bằng được. Cũng vì chuyện này mà thọ yến cũng kết thúc sớm. Lúc Lạc Thanh Thanh về đến Đông Cung thì đã thấy Lý Lăng Diên đợi ở đó từ lúc nào, Lạc Thanh Thanh muốn hành lễ nhưng Lý Lăng Diên đã ngăn lại.

“Không cần đa lễ, để ta xem vết thương của nàng.”

Lạc Thanh Thanh mặc dù tin tưởng Lý Lăng Diên, nhưng vết thương bị trúng độc cần rất đáng sợ. Vừa nãy nàng cũng từ chối để Thái Y băng bó.

“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Tạ điện hạ quan tâm.”

“Nếu là vết thương nhỏ vì sao không để ta xem?”

Lạc Thanh Thanh rối rắm, nàng không quen nói dối người khác, nhất là nói dối Lý Lăng Diên.

“Ta…”

Lý Lăng Diên không để nàng nói, lệnh cho cung nhân lui xuống rồi bế nàng lên. Lạc Thanh Thanh giật mình, theo phản xạ vùng vẫy.


“Điện hạ…này…”

“Bây giờ ta rất tức giận, nàng tốt nhất đừng làm trái ý ta.”

Lạc Thanh Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng cũng oan quá, đây là điện hạ bảo nàng cứu Tần tiểu thư đó. Nàng đã hoàn thành, nhưng điện hạ chẳng những không ban thưởng còn tức giận. Đây là tật xấu gì vậy? Người trong hoàng tộc đều rất khó hầu hạ.

Lý Lăng Diên đóng lại cửa điện, sau đó nhẹ nhàng đặt Lạc Thanh Thanh lên ghế quý phi. Lạc Thanh Thanh muốn trốn nhưng bị hắn giữ chặt.

“Đừng động đậy…”

“Điện hạ, rất xấu…”

Nàng nói rất nhỏ, bàn tay vẫn giữ chặt y phục chỗ vết thương. Nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt Lý Lăng Diên dễ nhìn hơn một chút.

“Không sao, ta không chê nàng. Buông ra, nàng sẽ đau.”

Lạc Thanh Thanh cuối cùng cũng buông tay, Lý Lăng Diên giúp nàng cởi áo ngoài. Nhìn vết thương đã tím đen một mảng, sắc mặt Lý Lăng Diên sa sầm xuống. Hắn định gọi Phúc Tử mời Thái Y đến nhưng Lạc Thanh Thanh đã ngăn lại.

“Điện hạ, ta không việc gì. Chút độc này không hại ta được, chỉ cần qua mười hai canh giờ sẽ trở lại bình thường. Ngài giúp ta băng bó là được.”

Lý Lăng Diên nhớ ra, đời trước nàng từng nói thân thể nàng bách độc bất xâm, ngay cả hạt đỉnh hồng vẫn không thể hại nàng. Chắc vì bí mật này, nàng mới từ chối để Thái Y chữa trị.

Lạc Thanh Thanh thấy Lý Lăng Diên đã trở lại trạng thái bình thường, mới đem phi đao của thích khách đưa cho hắn.

“Điện hạ, đây là thích khách để lại. Biết đâu sẽ giúp ích trong việc truy bắt”

“Chuyện này để sau, ta giúp nàng trị thương trước.”


Lý Lăng Diên rất có kinh nghiệm trong việc trị thương, động tác thành thục như Thái Y vậy. Lạc Thanh Thanh vì vừa hao tổn nội lực, nàng tựa vào thành giường, rất nhanh đã ngủ mất. Nhìn dáng vẻ không chút phòng bị kia của nàng, Lý Lăng Diên cảm thấy phiền lòng. Nàng không biết hắn có bao nhiêu thích nàng, nàng cái gì cũng không biết mà lại tin tưởng hắn vô điều kiện. Nàng tốt như vậy, bảo hắn phải làm sao đây?

Lý Lăng Diên đè nén suy nghĩ không an phận trong lòng, bởi hắn biết bây giờ vẫn chưa phải lúc. Hắn nhẹ nhàng đỡ Lạc Thanh Thanh nằm lên giường, lấy chăn đắp lại cẩn thận mới gọi Huyền Vũ vào điện.

Huyền Vũ là thủ lĩnh của Huyết Xích Ảnh do Minh Đế lập ra, giúp Minh Đế làm việc. Sau này Minh Đế giao Huyết Xích Ảnh cho Lý Lăng Diên, giống như một lời khẳng định mai này ngai vàng là của hắn. Từ ngày Lý Lăng Diên tiếp quản Huyết Xích Ảnh, đây là lần đầu tiên Huyền Vũ nhận được mệnh lệnh từ hắn.

“Chủ nhân, ngài có điều gì căn dặn?”

Lý Lăng Diên đưa thanh phi đao cho hắn, lạnh lùng nói.

“Người đi điều tra nguồn gốc của độc trên phi đao này, cũng như chủ nhân của nó. Còn nữa, kể cả việc gần đây Lý Lăng Chiêu đã gặp gỡ những ai.”

Huyền Vũ đem phi đao bỏ vào ngực áo, chấp tay đáp.

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Huyền Vũ đến và đi rất nhanh chóng, cũng không ai phát hiện ra.




Sáng sớm, thánh chỉ ban hôn cùng sính lễ đã được đưa đến Lăng Viễn Hầu Phủ, tất cả quý nữ trong kinh thành đều than khóc một phen. Ai chẳng biết ngoài Thái Tử ra thì Kính Vương cũng là một lang quân như ý chứ? Giờ thì tốt rồi, chàng chỉ coi trọng mỗi Tần Nguyệt Châu, còn đứng trước mặt Lăng Viễn Hầu thề rằng cả đời không nạp trắc phi, thiếp thất,… Hành động này rất nhanh đã lan ra khắp phố lớn ngõ nhỏ, có người khen ngợi Kính Vương là một người si tình. Nhưng cũng có kẻ mỉa mai Kính Vương chẳng qua muốn mượn lực của Hầu phủ để tranh đoạt ngai vàng, nên mới phải lấy lòng ông như vậy. Rất nhiều lời đồn đại, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Ngày thành thân đã được ấn định là mười sáu tháng sau, là ngày tốt mà Khâm Thiên Giám đã lựa chọn. Vì thời gian gấp rút, nên hoàng cung lẫn Hầu phủ đều bận trong bận ngoài. Khó lắm Tần Nguyệt Châu mới dành được chút thời gian đi thăm Lạc Thanh Thanh, nàng đương nhiên không thể một mình đến Đông Cung, nên nhân cơ hội Lý Lăng Hàn đến tìm Thái Tử xin chàng dẫn theo cùng. Lý Lăng Hàn ban đầu cũng không quá tình nguyện, nhưng nghe nói là cung nữ của Lý Lăng Diên cứu nàng nên mới yên tâm dẫn nàng đi.

Lạc Thanh Thanh cả ngày trong nội điện, sống cuộc sống mơ ước hết ăn lại ngủ của mình. Nghe thấy Tần Nguyệt Châu đến, nàng mới miễn cưỡng rời giường đi ra ngoài.

“Tần tiểu thư sao lại đến đây?”

Tần Nguyệt Châu đem lồng đồ ăn đặt lên bàn, cười đáp.

“Ta lo cho cô nên nài nỉ Vương Gia dẫn đến.” Rồi nàng chỉ tay vào lồng đồ ăn trên bàn, nói với vẻ đắc ý.

“Đều là món ngon mà trù phòng trong phủ ta làm. Tuy không bằng Đông Cung nhưng hương vị cũng rất được. Tặng cho cô.”

Hai mắt Lạc Thanh Thanh sáng lên, không còn bộ dáng héo héo ban đầu nữa. Đồ tốt như vậy, không uổng công nàng thay Tần Nguyệt Châu chịu một đao, đồ ngon vạn tuế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận