Minh Ngọc Khuynh Thành

Minh Đế đột nhiên bất tỉnh, cả Thái Y Viện đều được triệu đến. Nhưng cho dù là Lưu Hoài Chương cũng không thể biết được nguyên nhân do đâu. Lý Lăng Diên cảm thấy chuyện này đáng ngờ, nghiêm cấm tất cả mọi người nói ra bên ngoài, ai trái lệnh sẽ tru di cửu tộc. Kính Vương gần đây cũng rất ít ở trong phủ, Tiêu Cảnh Lâm đã lên đường đến biên cảnh. Tình hình căng thẳng vô cùng.

Gần đây Lý Lăng Diên không được nghỉ ngơi đầy đủ, mọi việc lớn nhỏ đều do hắn giải quyết. Lạc Thanh Thanh muốn giúp hắn, nhưng lại không thể rời cung quá lâu được. Bệnh của Minh Đế quá kỳ quái, nàng cũng không dám chắc có thể chữa khỏi. Vì vậy nhân lúc đêm khuya, nàng đã đột nhập vào Kính Vương phủ tìm vị thầy tướng số kia. Nhìn thấy nàng đến, hắn vô cùng kinh ngạc:

“Tiểu sư muội, cuối cùng tìm được muội rồi.”

Lạc Thanh Thanh không có quá nhiều cảm xúc, bình tĩnh hỏi:

“Nhị sư huynh, huynh tự ý xuống núi sư phụ có biết không?”

“Cái gì mà tự ý xuống núi, là sư phụ bảo ta đến tìm muội. Sư phụ biết muội sắp gặp họa sát thân, bảo ta đến dẫn muội về.”

Lạc Thanh Thanh nhíu mày, sư phụ nàng là kỳ nhân hiếm có nhất thế gian. Chẳng những võ công cao cường mà còn tinh thông thuật bói quẻ xem thiên tượng. Nếu không phải là chuyện lớn, sư phụ sẽ không bảo nhị sư huynh Lạc Trường Khanh đến đây.

“Muội không thể rời đi được. Huynh có thể đem lời của sư phụ nói lại với muội không?”

Lạc Trường Khanh kinh ngạc, nhìn Lạc Thanh Thanh khó hiểu.

“Sư muội, sư phụ nói cho dù có trói cũng phải trói muội về. Phúc khí của Cảnh Quốc đã tận, muội đừng cãi mệnh trời mà rước họa.”


“Nhưng huynh đánh không lại muội.”

Lạc Trường Khanh á khẩu, hắn đúng là đáng không lại Lạc Thanh Thanh. Tiểu sư muội này bẩm sinh có thiên phú võ thuật rất cao, các sư huynh đệ đều bị nàng đánh đến kêu cha gọi mẹ. Ngoài sư phụ ra, không ai xứng làm đối thủ của nàng. Nhưng Lạc Trường Khanh đã nhận lệnh của vi sư, không thể không lấy tôn ti ra đè ép.

“Ta là nhị sư huynh của muội, muội dám đánh ta sao?”

“Muội dám đấy…”

Lạc Trường Khanh lập tức ngậm miệng. Lạc Thanh Thanh thấy thời gian không còn nhiều, dần mất kiên nhẫn.

“Huynh đến tìm muội sao còn gây sự với Kính Vương?”

Lạc Trường Khanh tựa vai vào cửa nhà lao, thở dài.

“Ta nào có trêu chọc hắn. Ta thấy hắn ấn đường biến đen, sắp tới người thân bên cạnh sẽ gặp họa nên mới nhắc nhở. Kết quả làm ơn mắc oán, hắn đánh ta một trận rồi nhốt vào đây.”

“Huynh đánh không lại hắn?”

Nhận ra sự nghi ngờ trong lời nói của Lạc Thanh Thanh, Lạc Trường Khanh lập tức nổi giận.

“Nếu không phải sợ sẽ lộ thân phận, ta sớm đã đánh hắn đến tàn phế rồi. Tiểu tử thối đó, trước sau gì thì xui xẻo cũng tìm đến hắn thôi.”

“Xui xẻo mà huynh nói đã đến rồi. Phụ thân hắn và cũng là đương kim thánh thượng đột nhiên hôn mê không rõ lý do, hôn sự của hắn cũng vì vậy mà hoãn lại. Muội đến gặp huynh cũng chính là vì lý do này.”

Lạc Trường Khanh nhếch môi, vô cùng đắc ý.

“Thấy không, rồi cũng có lúc phải cầu ta thôi.”

“Huynh có cách sao?”

Lạc Trường Khanh lắc đầu.

“Không, sư phụ đã nói kiếp nạn này khó tránh. Hoàng cung âm khí quá nặng, yêu ma quỷ quái đều ở bên trong.”

Lạc Thanh Thanh càng nghe càng mờ mịt.


“Vậy phải làm sao?”

Lạc Trường Khanh vỗ vai nàng, cười đầy ẩn ý:

“Sư phụ biết muội sẽ không đi, nên sư phụ sẽ đích thân đến dẫn muội về. Lúc đó, muội có thể nhờ sư phụ bắt ma.”

Lạc Thanh Thanh: …

Chỉ vì dáng vẻ đáng đánh của Lạc Trường Khanh mà hắn không được sư muội thân yêu thả ra ngoài, lúc nàng quay lưng hắn mới hoảng hốt gọi lớn.

“Này, muội đi thật à? Mau thả huynh ra ngoài.”

Lạc Thanh Thanh đem mũ áo choàng đội lên, đáp bằng giọng vô cảm.

“Bản lĩnh của huynh lớn như vậy, Hoàng Cung đại nội còn có thể đột nhập được thì một lồng củi nhỏ bé này có là gì, tự mình đi ra đi.”

Lạc Trường Khanh thê thảm khóc.

“Ta nào có đột nhập Hoàng Cung chứ? Muội đừng đổ oan người tốt.”

“Hắc y nhân lần trước cùng muội giao đấu không phải huynh sao?”

“Hắc y nhân là tên hỗn đản nào? Ta làm sao biết được…”


Lạc Trường Khanh hắn chán sống đến vậy ư? Chạy đến tìm tiểu sư muội gây phiền phức. Đừng đùa, hắn còn tiếc mạng lắm.

“Không phải huynh cũng vậy thôi, ở đó sám hối đi.”

Lạc Trường Khanh: …

Lạc Thanh Thanh nếu vô tình, nhất định sẽ khiến lòng người tuyệt vọng. Nhìn cánh cửa sắt đóng lại, Lạc Trường Khanh suýt nữa đánh mất hình tượng thiếu niên văn nhã của mình. Quả nhiên là tiểu đồ nhi được yêu quý nhất Lạc Dẫn Phong, thật đáng ghét.

Lạc Thanh Thanh chỉ đi nửa canh giờ, lúc quay về vẫn chưa thấy Lý Lăng Diên. Nàng hỏi Phúc Tử, hắn nhìn nàng lắc đầu.

“Hoàng Hậu nương nương giữ điện hạ ở lại điện Thanh Loan, nghe nói là muốn phạt ngài ấy tội ngỗ nghịch. Thái Hậu cũng đã đến rồi, bên ấy ầm ĩ lắm.”

“Vậy sao công công không đi cùng điện hạ?”

Phúc Tử xua tay, thở dài đáp.

“Tất cả cung nhân đều không thể ở lại, bao gồm cả ta…”

Lạc Thanh Thanh biết Hoàng Hậu là người ôn hòa, nếu đến mức này thì có vẻ như thật sự lớn chuyện rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận