Minh Ngọc Khuynh Thành

Tiêu Cảnh Lâm thật sự không ưa cái kiểu nói chuyện để người ta suy đoán này, nhưng trong hoàng cung ai ai cũng như vậy cả. Họ thật không thấy mệt ư?

Tiêu Cảnh Lâm chán nản, những lúc thế này hắn mới biết người như Lý Lăng Hàn mới là bình thường nhất, hỷ nộ ái ố đều thể hiện ra ngoài không chút giấu giếm. Chỉ là người như vậy không thích hợp làm trữ quân, chỉ có thể làm một vương gia an nhàn.

Lý Lăng Diên cũng biết tính cách vô tâm vô phế của tam đệ nhà mình, vậy nên từ nhỏ đã luôn chiếu cố. Nhưng hắn không thể ngờ, chỉ vì quá tin tưởng Hoàng Hậu mà hắn đã gián tiếp hại chết Lý Lăng Hàn. Liên quý phi cũng vì vậy mà đóng chặt cửa cung, u uất đến chết. Tiêu Gia đem tất cả oán hận trút lên đầu Lý Lăng Diên, hợp sức với Lý Lăng Chiêu mưu phản. Chỉ cần nhớ đến cái chết oan uổng của Lý Lăng Hàn, sát khí trong mắt Lý Lăng Diên lại lần nữa nổi lên.

Tiêu Cảnh Lâm đang uống trà một bên, nhìn thấy tâm tình của thái tử đột nhiên không tốt thì bất giác rùng mình.

"Điện hạ, có phải vừa rồi ta nói gì không đúng không?"

Lý Lăng Diên nghe ra sự dè dặt trong lời nói của Tiêu Cảnh Lâm mới ý thức được mình đã quá kích động. Hắn thu lại bộ dạng hung thần ác sát của mình, lãnh đạm nhìn Tiêu Cảnh Lâm.

"Ngươi giúp ta đi làm một việc"

Tiêu Cảnh Lâm thấy Lý Lăng Diên quay về dáng vẻ ngày thường, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra:

"Điện hạ có gì căn dặn."

Lý Lăng Diên viết ra mấy chữ trên giấy đưa đến. Tiêu Cảnh Lâm càng nhìn càng nhíu mày.

"Kẻ này... "

"Ngươi cứ làm theo lời ta là được."


Lý Lăng Diên lên tiếng cắt ngang, Tiêu Cảnh Lâm biết ý liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đợi hắn đi rồi, Lý Lăng Diên mới cho người gọi Phúc Tử đến.

Tổng quản sự của Đông Cung ngày thường luôn được chúng nô tài kính sợ, hôm nay lại tự mình trong coi việc quét dọn thiên điện cho một cung nữ chuyển vào. Đối với loại chuyện ngay cả trong tưởng tượng cũng không có này, trên dưới Đông Cung đều mê mang không thể hiểu nổi. Phúc Tử đương nhiên không rảnh rỗi giải thích việc làm của mình, chỉ vui vẻ hối thúc đám cung nhân sắp xếp mà thôi. Nghe thấy Lý Lăng Diên gọi mình, ông liền kéo một tiểu thái giám đến gần căn dặn:

"Chú ý một chút, đừng có hời hợt. Lạc cô nương này là người điện hạ quan tâm, nếu có sai sót ta cũng không cứu nổi các người."

Tên thái giám gật đầu như giã tỏi, thấy hắn thành thật Phúc Tử mới yên tâm mà rời đi.

Phúc Tử tiến vào thư phòng, trên tay còn bưng một bát thuốc đang bốc khói. Lý Lăng Diên nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu.

"Việc bảo ngươi làm đã xong chưa?"

Phúc Tử mỉm cười, thấp giọng báo cáo:

"Hồi điện hạ, việc quét dọn thiên điện đã xong rồi, nhưng nô tài thấy căn phòng ấy có chút sơ sài nên bảo bọn họ bày trí thêm nên hơi mất thời gian."

"Làm rất tốt. Nàng ấy thế nào?"

Phúc Tử hầu hạ Lý Lăng Diên từ khi hắn lọt lòng, đối với tính cách của hắn sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Vị thái tử này trời sinh lãnh đạm, trước giờ ngoài tam hoàng tử ra cũng không quan tâm đến ai. Tiểu cung nữ kia mới chuyển đến không lâu, vậy mà đã khiến điện hạ bày ra dáng vẻ này. Cũng không biết tương lai còn bao nhiêu kinh ngạc.

"Lạc cô nương có hứng thú với món bánh đậu xanh, nên đã lén lút chạy đến trù phòng rồi ạ."

Động tác viết chữ của Lý Lăng Diên hơi dừng lại, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hôm nay Phúc Tử cảm thấy đường nét trên gương mặt điện hạ nhà mình đã bớt đi mấy phần lạnh lẽo.

"Nếu nàng ấy thích thì bảo trù sư dạy nàng ấy làm. Nhưng không được để nàng ấy bị thương."

"Nô tài tuân lệnh."

Phúc Tử đáp xong lại ngay ngắn đứng một bên, Lý Lăng Diên cầm lệnh bài của bản thân đưa cho hắn:

"Ngươi đến quân doanh một chuyến thay ta truyền lời."

Phúc Tử nhận lấy lệnh bài, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở:

"Điện hạ, thuốc đã nguội rồi."

Lý Lăng Diên gật đầu, đem bát thuốc đắng đến kinh người kia uống cạn mà sắc mặt không hề thay đổi.

...


Lạc Thanh Thanh ở trù phòng nhìn người ta làm bánh đậu xanh, nhìn đến mức có chút xuất thần. Mãi đến khi một giọng nữ nhân chói tai hét lên từ phía sau, nàng mới giật mình quay đầu lại.

Gương mặt cung nữ tuy ưa nhìn, nhưng lại có nét đanh đá hung hăng:

"Ngươi là người mới đến à? Không thấy chúng ta đang bận rộn hay sao mà còn đứng ngốc ở đó?"

Lạc Thanh Thanh nghi hoặc, đưa tay chỉ vào chính mình:

"Tỷ đang nói với ta à?"

Cung nữ kia cau mày, rõ ràng là rất chướng mắt Lạc Thanh Thanh:

"Không nói với ngươi thì nói với ai? Ở đây có ai rảnh rỗi như nữa chứ?"

Nàng ta vừa nói vừa đi qua, đem một rổ củ cải hung hăng đẩy vào lòng Lạc Thanh Thanh:

"Rửa sạch chỗ củ cãi này, sau đó gọt vỏ. Hạ tam tiểu thư rất thích bánh củ cải ở Đông Cung, hôm nay nàng ấy tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu rất nhanh sẽ đến đây. Nếu lúc nàng ấy đến vẫn chưa có, ngươi tự biết hậu quả."

Lạc Thanh Thanh nhanh nhẹn giữ lấy rổ củ cãi, gật đầu.

"Được."

Lạc Thanh Thanh cho rằng bản thân là cung nữ, đây đương nhiên là việc mình phải làm. Đối với những lời Lý Lăng Diên nói qua, nàng một chút cũng không để tâm đến.

Lạc Thanh Thanh ở trù phòng một bên bận rộn, một bên nghe chuyện bát quái. Mấy cung nữ biết được Hạ tam tiểu thư sắp đến, liền bắt đầu kích động.

"Ta nghe nói Hạ tam tiểu thư đã được bệ hạ nhắm đến cho vị trí Thái Tử Phi. Nếu dỗ nàng ấy vui thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ vô cùng tốt đẹp."


"Còn không phải sao? Điện hạ và nàng ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng ấy lại vừa lương thiện vừa xinh đẹp. So với mấy chủ tử hô đánh la giết kia tốt hơn rất nhiều."

Một cung nữ không biết nghĩ đến cái gì, lắc đầu than thở:

"Cùng là con người, sao nàng ấy lại tốt số vậy chứ? Sinh ra trong nhung lụa, cuộc sống có kẻ hầu người hạ."

Một người huýt vai nàng ta, khinh bỉ.

"Cô đang ghen tỵ đấy à? Cũng khó trách, đâu phải ai sinh ra đã may mắn có mệnh số phượng hoàng."

Cung nữ đanh đá vừa nãy liếc xéo người vừa nói, lạnh giọng.

"Mấy lời như mệnh số phượng hoàng gì đó về sau ít nói lại đi. Chúng ta là nô tài, việc cần làm là hầu hạ chủ tử. Còn không nhanh tay lên, nếu lát nữa Hạ tam tiểu thư không vui điện hạ sẽ lấy mạng các cô đấy."

Mấy cung nữ kia nghe thấy lời này, lập tức cụp đuôi đi làm việc. Lạc Thanh Thanh đang nghe lỏm cũng bị khí thế này làm cho giật mình, ngoan ngoãn lựa đậu xanh. Một cung nữ trên tay bưng một bát canh nóng, không biết đi đứng kiểu gì mà lại vấp ngã. Chỗ canh đó đều hất về phía cung nữ đanh đá đang đứng bên cạnh Lạc Thanh Thanh. Nàng đến nghĩ cũng chẳng nghĩ, đưa tay lên đẩy vai cung nữ kia tránh ra. Người thì cứu được rồi, nhưng chỗ canh kia cứ vậy đổ hết lên tay Lạc Thanh Thanh.

Mọi người nhất thời hoảng hốt, cũng nữ đanh đá kia cũng đờ đẫn nhìn qua. Làn da Lạc Thanh Thanh vốn trắng như bạch ngọc thượng hạn, giờ phút này đã đỏ ửng đến dọa người. Trong tình cảnh hỗn loạn đó, không ai phát hiện ra sự có mặt của Lý Lăng Diên.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận