Minh Ngọc Khuynh Thành

Lý Lăng Diên vốn muốn đến trù phòng tìm người, lại không nghĩ đến sẽ chứng kiến một màn xả thân ứng cứu này của Lạc Thanh Thanh. Đối với hành động nhân nghĩa của nàng, hắn thật sự không thể nào khen ngợi được.

Lạc Thanh Thanh bị một đám cung nữ vây quanh, thấy ai ai cũng khẩn trương như lâm đại địch thì cất tiếng an ủi:

"Ta không sao, các tỷ đừng cuống lên như thế."

Cung nữ đanh đá chen đến gần nàng, nâng bàn tay bị bỏng kia lên tỉ mỉ quan sát. Nàng ta lấy khăn tay bôi lên chút mật ong, sau đó chườm lên vết bỏng:

"Làm thế này sẽ bớt đau."

Giọng nàng ta hơi nghẹn lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Thanh Thanh:

"Vừa rồi, đa tạ ngươi."

Lạc Thanh Thanh lắc đầu, không chút bận tâm đáp:

"Không có gì, mọi người không bị thương là tốt rồi."


"Tốt sao?"

Lý Lăng Diên sắc mặt âm trầm, cố nén cơn giận hỏi lại. Cung nữ thái giám nghe được giọng hắn, nhất thời sợ hãi quỳ rạp xuống:

"Tham kiến thái tử điện hạ."

Lạc Thanh Thanh thấy họ quỳ, cũng định quỳ theo. Nhưng đầu gối còn chưa chạm đất đã bị người ta hung hăng kéo lên.

"Ta phát hiện lời ta nói nàng một chữ cũng không để trong lòng. Nàng cảm thấy ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?"

Cung nữ đanh đá kia nghe Lý Lăng Diên tức giận nói như vậy, rất muốn thay Lạc Thanh Thanh giải thích vài lời. Nhưng nàng ta biết rõ tính tình của chủ tử, chỉ sợ giúp không được còn hại đến bản thân nên chỉ có thể nhẫn nhịn cúi đầu.

Lạc Thanh Thanh bị hắn quát, nhất thời mê mang đứng tại chỗ. Nàng cảm thấy nàng là cung nữ, những việc này đều là việc nên làm. Hơn nữa nàng vừa mới cứu người, tại sao Lý Lăng Diên lại nổi điên như vậy?

Lạc Thanh Thanh nhớ đến sư phụ từng nói: "Khi người khác tức giận việc nên làm chính là im lặng, bởi vì chúng ta càng nói sẽ càng sai." Là một đồ đệ tốt, nàng đương nhiên sẽ cẩn tuân giáo huấn của sư phụ mình.

Lý Lăng Diên thấy nàng cái gì cũng không nói, chỉ rũ mi bất động như đang chịu ủy khuất. Lửa giận trong lòng nháy mắt lui đi. Hắn thở dài, cảm thấy da đầu từng cơn đau nhức.

"Thôi đi, ta tức giận với nàng thì có ích gì? Nàng vẫn là không hiểu."

Chưa khi nào hắn cảm thấy bản thân bất lực như lúc này. Giống như chỉ có hắn là người cam tâm tình nguyện. Cho dù kiếp trước nàng bái thiên địa với hắn, cũng là vì đó là mệnh lệnh của hắn mà thôi. Nàng vốn không thích hắn như hắn thích nàng, đối với những thành ý của hắn nàng cũng không hiểu được.

Lý Lăng Diên nắm lấy bàn tay không bị thương của Lạc Thanh Thanh, dẫn nàng ra khỏi trù phòng.

Đám cung nhân vừa rồi sợ đến sắc mặt tái xanh, lúc này hoàn hồn mới nhận ra có gì đó không đúng. Một người đẩy bả vai cung nữ đanh đá kia, thấp giọng.

"Dung Tâm tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy điện hạ đối với tiểu nha đầu kia rất kỳ lạ không?"

Dung Tâm đứng thẳng lên, vừa rồi nàng ta vẫn luôn lén lút quan sát nét mặt của điện hạ. Phát hiện hắn lúc đến thì nổi giận đùng đùng, nhưng khi Lạc Thanh Thanh ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận, thì hắn lại chán nản và có phần bất đắc dĩ. Dung Tâm không dám phỏng đoán tâm ý của chủ tử, nhưng nàng ta biết hôm nay bọn họ thoát được một kiếp đều nhờ vào Lạc Thanh Thanh. Nếu là trước đây, chỉ cần điện hạ cau mày thì chắc chắn sẽ có người xui xẻo.

"Được rồi, tiếp tục làm việc đi. Chuyện hôm nay cũng đừng nói ra ngoài, cẩn thận cái đầu phải chuyển chỗ."


Tất cả đều nhất trí gật đầu, cảm thấy lời này của Dung Tâm chính là chân lý sống.

Lạc Thanh Thanh ngoan ngoãn để Lý Lăng Diên dẫn mình vào tẩm điện, thấy hắn đã thu lại nộ khí vừa rồi nàng mới chậm rãi mở miệng hỏi:

"Điện hạ, vừa rồi vì sao ngài lại tức giận. Nô tỳ đã làm sai cái gì ư?"

Lý Lăng Diên không muốn để ý nàng, chỉ trầm mặc giúp nàng bôi thuốc. Nhìn đến một mảng da thịt đỏ hồng kia là hắn đã giận đến đau gan rồi. Nàng luôn cảm thấy việc bản thân bị thương là rất bình thường, vài ngày sau là sẽ liền lại như cũ. Nàng không hiểu vì sao Lý Lăng Diên để ý như vậy, còn vì chuyện này mà tức giận.

"Điện hạ, nô tỳ trời sinh da dày thịt béo. Mấy vết thương nhỏ này không đáng ngại đâu."

Lý Lăng Diên không ngẩng đầu, bàn tay nắm lấy nàng có hơi dùng sức.

"Tốt nhất bây giờ nàng nên ngậm miệng lại."

Lạc Thanh Thanh nghe ra ý cảnh cáo, lập tức ngồi yên không nói nữa. Lý Lăng Diên lại tiếp tục tỉ mỉ xử lý vết thương cho nàng. Cái gì mà da dày thịt béo, toàn là ăn nói lung tung. Làn da nàng trời sinh đã mềm mãi nõn nà, chỉ cần chạm vào sẽ để lại dấu vết. Hơn nữa cái eo nhỏ kia có khi một bàn tay đã có thể ôm trọn, béo chỗ nào? Ánh mắt Lý Lăng Diên hướng lên trên, không biết nghĩ đến cái gì mà đáy mắt hơi tối lại.

Hắn ho khẽ, thành thật quay đầu đi. Chả trách nàng nghĩ mình béo, bao nhiêu thịt đều dồn cả lên trên còn gì.

Lạc Thanh Thanh tò mò nhìn biểu tình vi diệu của Lý Lăng Diên. Hồi lâu sau vẫn là nhịn không được.

"Điện hạ, ngài không sao chứ?"


Lý Lăng Diên chột dạ, cảm thấy bản thân trúng tà rồi, sao có thể nảy sinh những suy nghĩ không đứng đắn như vậy. Hắn lấy lại bình tĩnh, lạnh mặt nhìn nàng:

"Ta bảo là đừng có nói chuyện với ta, nàng dám kháng lệnh sao?"

Lạc Thanh Thanh cũng oan ức quá, nàng cảm thấy điện hạ hình như thay đổi rồi. Trong lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, một tiểu thái giám đột nhiên tiến vào bẩm báo:

"Hồi điện hạ, tam tiểu thư Tướng Phủ đến rồi. Đang đợi ngài ở chính điện."

Hạ tam tiểu thư trong lời bọn họ nói là Hạ Linh Như, nữ nhi của Thừa Tướng Hạ Chinh. Nàng ta từ nhỏ đã được vào cung theo Thái Phó học tập. Đời trước vì để củng cố địa vị của Lý Lăng Diên, hoàng đế đã phong nàng ta thành Thái Tử Phi. Lý Lăng Diên mặc dù không yêu nàng ta, nhưng vẫn đối với nàng ta rất tốt. Chỉ là nữ nhân này không biết đủ, cấu kết với Lý Lăng Chiêu hãm hại Lý Lăng Diên.

Lý Lăng Diên còn chưa đi tìm, nàng ta đã tự mình dẫn xác đến. Đời này chẳng những hắn sẽ thỏa mãn tâm ý của nàng ta, còn sẽ khiến cho nàng ta có một lễ thành hôn khó quên với Lý Lăng Chiêu.

Trực giác của Lạc Thanh Thanh mách bảo sắp có người xui xẻo rồi. Nàng âm thầm cầu phúc cho vị Hạ tiểu thư gì đó.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận