Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần

CHƯƠNG 11

“Nếu hiện giờ chăm sóc ngươi là A Đoan hay Lâm Tử Thông, ngươi cũng cố tình khó dễ họ vậy sao?”

“Tại vì là ngươi đó.”

Câu này có thể hiểu hai nghĩa: thứ nhất, vì ngươi hiền quá nên ta đặc biệt thích ăn hiếp ngươi. Thứ hai, vì là ngươi nên ta mới đặc biệt làm nũng.

***

Khi Thanh Lạc tỉnh lại thì đã là hai ngày sau. Hắn đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong Lâm phủ, vết thương chân cũng được đắp thuốc và băng bó cẩn thận.

“Sao ngươi tìm được ta vậy?” Thanh Lạc kê gối cao lên rồi uể oải dựa lưng vào. Kinh Như Phong đút muỗng tổ yến đường phèn thì hắn mở miệng húp ngay. Hai tay rõ ràng không bị thương mà hắn lại nghiễm nhiên hưởng thụ việc người khác phục vụ mình.

“Hồi sau ta nhận tin liền chạy đến Nam Sơn tự ngay, dọc đường gặp Tiểu Thạch Đầu, hắn nói mọi người đã bị phục kích. Hai chúng ta lần theo dấu vết đánh nhau thì thấy một căn nhà tranh và gặp được di mẫu. Người nói ngươi một mình chạy ra ngoài dẫn dụ bọn sơn tặc nên ta tức khắc đuổi theo. Vất vả lắm mới tìm được ngươi, không ngờ suýt nữa đã trúng một cán gậy rồi.”

Thanh Lạc cười gượng gạo: “Ta tưởng là sơn tặc đuổi tới, đâu ai ngờ là ngươi.”

Kinh Như Phong mỉm cười: “Cũng không có gì, ngươi không sao là tốt rồi.” Đừng nói là cây gập không phang trúng Kinh Như Phong, chỉ cần Thanh Lạc bình an vô sự thì có đánh trúng y cũng không thành vấn đề. Lúc y nghe tin Thanh Lạc gặp nạn thì chỉ có thể dùng từ nóng lòng như lửa đốt mà hình dung. Y hận không thể mọc cánh bay thẳng đến Thanh Lạc. Chuyện y sợ hãi nhất là lỡ như đến trễ một bước, Thanh Lạc đã bị sơn tặc hại chết. Hồi tưởng lại lúc thót tim đó mà Kinh Như Phong còn rùng mình.

“Phải rồi, hai tên sơn tặc đó sao rồi?”

Kinh Như Phong ra hiệu: “Đã giải quyết rồi.”

Thanh Lạc khẽ gật đầu: “Còn di mẫu ngươi?”

Kinh Như Phong thở dài: “Thật ra người không có bị thương gì, có điều lần này bị kinh hãi quá mức nên vừa về nhà đã đổ bệnh, hiện giờ người còn đang nằm trên giường.”

Đây có phải là ‘hại người không thành đổi lại hại mình’ không? Nhưng Thanh Lạc có chút đồng cảm với Lâm phu nhân, tính toán bao nhiêu cách đối phó hắn mà sao không có cái nào thành công chứ? Nếu bà nằm suy nghĩ lại thì có phải tức đến tím tái hay không?

Vì thật lòng đồng cảm với Lâm phu nhân nên Thanh Lạc quyết định không nói hết mọi việc cho Kinh Như Phong, bao gồm chuyện bố trí bẫy của Lâm phu nhân.

Thanh Lạc húp xong chén tổ yến thì ngáp dài một cái.

Kinh Như Phong hiểu chuyện liền nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta ra ngoài trước.”

“Được, tới cơm chiều thì kêu ta. Ta muốn ăn thịt kho móng với hành phi, nhớ đừng bỏ hành đó.”

Kinh Như Phong ngơ ngác: “Không bỏ hành thì sao gọi là thịt kho hành phi được?”

Thanh Lạc vẩu môi dỗi: “Ta không cần biết, giờ ta là người bệnh, ta không ăn thịt kho hành mà có hành.”

Hình như mỗi lần Thanh Lạc ngã bệnh thì luôn ngang ngược hết mức thế này. Kinh Như Phong thấy hình như có quy luật bất thành văn ở đâu đó nhưng y vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nếu hiện giờ chăm sóc ngươi là A Đoan hay Lâm Tử Thông, ngươi cũng cố tình khó dễ họ vậy sao?”

Thanh Lạc lườm y một cái: “Nhắc bọn họ làm gì? Giờ không phải có ngươi ở đây à?”

Hắn lại ngáp cái rõ to: “Tại vì là ngươi đó.”

Câu này có thể hiểu hai nghĩa: thứ nhất, vì ngươi hiền quá nên ta đặc biệt thích ăn hiếp ngươi. Thứ hai, vì là ngươi nên ta mới đặc biệt làm nũng.

Kinh Như Phong không biết nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn thở dài cam chịu: “Được, vậy thì thịt kho hành không bỏ hành.” Y đẩy cửa ra ngoài.

Mí mắt Thanh Lạc muốn sụp mà hắn vẫn mơ hồ nghĩ: Thật ra bị thương chút đỉnh cũng chẳng sao. Có người đi theo hầu hạ, đôi khi bị khi dễ mà cũng không tức giận thật sự là khoan khoái mà.

Lúc Kinh Như Phong bước ra đại sảnh thì Lâm Tử Thông cũng vừa đặt chân vào cửa, hai người đối mặt nhau.

“Di mẫu sao rồi?”

“Từ sáng đến trưa bà chỉ ăn chút cháo, tinh thần còn chưa phục hồi, được một chút thì ngủ tiếp.” Lâm Tử Thông lắc đầu, hốc mắt lộ ra nét mệt mỏi. Mấy ngày qua hắn chăm sóc cho mẫu thân lại phải bôn ba chuyện thương hào, hiển nhiên đã hao tổn không ít tâm trí.

Kinh Như Phong do dự: “Tử Thông, đệ suy nghĩ mãi, rốt cuộc phải nói với huynh vẫn hơn. Đệ thấy chuyện lần này không giống do sơn tặc gây ra.”

Lâm Tử Thông nhướn mày: “Thế là sao?”

“Đệ dò la được, tuy tiếng tăm sơn tặc núi Tụ Phương rất vang dội nhưng đến nay chưa hề gây án ở vùng Nam Sơn.” Kinh Như Phong lại ngập ngừng: “Hơn nữa trước giờ bọn chúng chỉ chuyên cướp tiêu, chưa bao giờ hạ thủ với người dân.”

“Chuyện nào cũng có lần đầu tiên.”

“Không, đệ thấy mục đích bọn họ tuyệt đối không đơn giản là cướp tiền. Bằng không tại sao có bạc trong tay mà bọn chúng không rút ngay, lại nhất quyết đuổi theo di mẫu không buông tha?”

Lâm Tử Thông trầm ngâm: “Ý đệ là…”

Kinh Như Phong dò hỏi: “Tử Thông, gần đây huynh có đắc tội với ai không?”

Lâm Tử Thông biến sắc: “Đắc tội ai…? Hằng ngày ta gặp biết bao nhiêu người, sao mà nhớ được? Hơn nữa trong chuyện làm ăn buôn bán, có đắc tội cũng là việc thường tình.”

Kinh Như Phong suy nghĩ thấy cũng có lý, y gật đầu: “Tóm lại huynh cẩn thận vẫn hơn.”

“Ta biết mà.” Lâm Tử Thông lơ đãng trả lời, đột nhiên hắn nhận xét: “Như Phong, trước kia ta tưởng đệ chỉ chất phác thật thà, dễ bị người ta gạt thôi, không ngờ ánh mắt đệ lại nhạy bén vậy. Hay đệ tới thương hào giúp ta một tay đi, không chừng bắt tay vào làm sẽ ngộ ra đệ là kỳ tài trong thương trường thì sao?”

Kinh Như Phong vội xua tay: “Làm sao đệ hiểu mấy chuyện buôn bán chứ? Chỉ sợ chưa tới mấy ngày đã khiến huynh tán gia bại sản rồi, hay là thôi đi.”

***

“Ngươi làm gì vậy?”

Lẽ ra Thanh Lạc phải yên phận nằm trên giường mà giờ hắn lại bò lăn dưới đất, cái chân bị thương chổng vó lên nhảy tứ tán trong phòng. Hắn vừa kích động vừa lo lắng như có chuyện lớn xảy ra.

Thấy vậy, Kinh Như Phong vội đặt mâm đồ ăn xuống rồi kéo tay Thanh Lạc, dứt khoát mang hắn trở về giường: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái khăn của ta không thấy đâu nữa… Hôm nay tỉnh lại lần vào áo đã không thấy đâu, ta luôn mang nó bên mình mà!”

Nhất định chiếc khăn đó rất quan trọng, bằng không Thanh Lạc cũng không khẩn trương đến độ nói năng lộn xộn thế này. Kinh Như Phong an ủi: “Đừng gấp, ngươi cứ từ từ nói, cái khăn hình dáng ra sao?”

“Nó là cái khăn lụa màu trắng rất cũ kỹ, ngoài viền còn ố vàng nữa. Trên khăn có chữ với lại cái ấn màu đỏ… Là mẹ ta để lại cho ta, ta vẫn luôn cất nó bên mình…” Bỗng nhiên Thanh Lạc sực nhớ ra, vừa muốn bật dậy thì đã bị Kinh Như Phong ấn xuống. Hắn hoảng loạn: “Ngươi đè ta làm gì chứ? Để ta đứng dậy! Nhất định là khi ta chạy trốn trên núi đã bất cẩn đánh rớt, ta muốn đi kiếm!”

“Ngươi tìm làm sao hả? Nhảy lò cò đi à?”

Câu mấu chốt vừa nói ra Thanh Lạc đã ỉu xìu: “Nhưng nếu chậm ta sợ kiếm không ra.”

“Bây giờ nhất định tìm không thấy rồi, trời đã tối lắm, trên núi rộng lớn vậy biết đi đâu kiếm chứ?”

Sắc mặt Thanh Lạc trắng bệch: “Vậy làm sao đây?”

Kinh Như Phong chợt phát hiện, lúc Thanh Lạc kiêu ngạo ương bướng cũng có chút đáng yêu, mà hiện tại bộ dáng đáng thương thế này lại khiến người ta hơi đau lòng. Vì vậy y thở dài: “Sáng sớm mai ta lên núi tìm cho ngươi, được chưa? Bây giờ chuyện ngươi cần làm là ngoan ngoãn ăn cơm đi. Mấy món này là ta chạy đôn đáo từ trưa mới tìm được, hôm nay ngươi có no nứt bụng cũng phải ăn hết cho ta.”

Y đỡ Thanh Lạc ngồi vào bàn rồi giở ***g bàn ra, trên bàn là bốn món ăn bốc khói nghi ngút. Trong đó có món giò heo kho mà Thanh Lạc đòi, hai món chay và một dĩa thịt dê non mềm, mùi tỏi phi thơm phức xông vào mũi làm Thanh Lạc hít vào đã ngất ngây.

“Ngươi nói thịt kho hành không bỏ hành là món này sao? Ta hỏi A Đoan mới biết món này gọi là thịt phi tỏi, là món ăn trứ danh của Tùng Dương đúng không?”

Thanh Lạc bật cười: “Ngươi cũng còn khôn, biết tìm A Đoan mà hỏi. Ai làm mấy món này vậy?”

Kinh Như Phong nói: “Ta mời đại sư phó của Bách Vị trai làm đó, ngươi nếm xem có đúng mùi vị không?”

Thanh Lạc đã gắp một món bỏ vào miệng, vừa nghe vậy thì phì cười: “Nói mạnh miệng nãy giờ ta còn tưởng tự ngươi vào bếp làm nữa, ra là nhờ đầu bếp nấu.”

Kinh Như Phong gượng cười: “Dù là đầu bếp cũng không có mấy ai làm được. Đây là món ăn của miền nam, không có bao nhiêu đầu bếp miền bắc làm được. Ta đi cũng bảy tám tửu lâu mà không có chỗ nào biết. May mà đại sư phụ ở Bách Vị trai có người thân là người nam nên ông mới thử làm, cũng không biết có giống mùi vị quê nhà của ngươi không?”

Thanh Lạc đang lơ đãng nghe, đột nhiên biểu cảm hắn thay đổi: “Ngươi đi nhiều chỗ kiếm món này lắm sao?”

Kinh Như Phong suy nghĩ một hồi: ” ‘Phú Hoa cư, “Song Ích lâu, ‘Bảo Hương viên’… từ trưa đến giờ chạy đến đừ chân. Bữa nay ngươi mà để thừa miếng nào là ta cạy miệng nhét vào đó.” Nói xong y nhe nanh múa vuốt ra bề rất hung tợn.

Thanh Lạc gượng gạo cười, gắp đồ ăn bỏ vào miệng mà đôi mắt chợt đỏ hoét, làm sao cũng không nuốt xuống được.

Kinh Như Phong lo lắng hỏi: “Sao vậy, ăn không được à?”

Thanh Lạc lắc đầu: “Không có, ăn ngon lắm.”

Kinh Như Phong thấy giọng hắn nghèn nghẹn thì mau mắn nói: “Không ăn được thì đừng có ráng, lúc nãy ta chỉ nói chơi thôi.”

“Ăn ngon lắm, ta thích thật mà.” Giống như muốn minh chứng, Thanh Lạc cúi đầu gắp lia lịa.

Kinh Như Phong thấy hắn ăn ngon lành vậy thì cũng cầm chén lên ăn cùng. Y gắp miếng thịt heo bỏ vào chén Thanh Lạc: “Đừng có ăn mãi một món như vậy, đây là món ngươi đòi nè, nếm thử xem sao.”

Thanh Lạc nhìn miếng thịt heo rồi lại nhìn Kinh Như Phong, sống mũi lại cay cay nên hắn vội cúi xuống, đoạn khẽ hỏi: “Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Kinh Như Phong ngẩn người rồi bật cười: “Ngươi là người bệnh mà.”

“Ngươi đối với người bệnh nào cũng tốt vầy sao?”

Kinh Như Phong suy ngẫm: “Lúc còn trên núi, mỗi khi sư phụ hay sư huynh đổ bệnh ta cũng sẽ chăm sóc hết mình. Bất quá họ không có rầy rà như ngươi, dễ chăm sóc hơn nhiều.”

Thanh Lạc ngẩn ngơ, đột nhiên lên tiếng: “Về sau ngươi không cần nhượng bộ ta. Nếu thấy ta quá đáng thì cứ nói thẳng ra, không sao đâu.”

“Ta không phải có ý này…”

Thanh Lạc cắt ngang lời y: “Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta sợ là sợ bản thân mình. Ta sợ ngươi đối với ta tốt quá, ta sẽ đắc ý rồi quên mất mình vốn là thứ gì.”

***

Mây đen bao phủ cũng mấy ngày trời, rốt cuộc phủ chính Lâm gia cũng thấy được chút ánh nắng mặt trời. Bệnh tình của Lâm phu nhân cũng đỡ hơn, giờ bà đã xuống giường được.

“Mẹ, thân thể mẹ còn yếu, nên nằm nghỉ trên giường thêm nữa đi.” Lâm Tử Thông từ tốn khuyên mẫu thân trong khi dìu bà dạo trong hoa viên.

“Nằm nữa sao? Hai ngày nay ta nằm tới nhức cả lưng, còn nằm nữa thì không bệnh cũng ra bệnh bây giờ.” Lâm phu nhân tức giận bảo.

Lâm Tử Thông biết tính tình bà nóng nảy nên không nói gì nữa. Hắn ngước lên thì thấy đằng trước có một mái đình: “Chỗ này nắng gắt quá, chúng ta qua mái đình kia ngồi nghỉ chút đi.”

Hai mẹ con vào mái đình nghỉ ngơi. Lâm phu nhân sửa sang lại vạt áo cho ngay ngắn rồi lại nhìn đứa con như muốn hỏi gì, nhưng rốt cuộc lại thôi.

“Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con sao?”

“A hèm, cũng không gì.” Lâm phu nhân vuốt tóc không được tự nhiên cho lắm, miệng thì thầm mấy tiếng thì đột nhiên hỏi: “Tên nam-… hắn ra sao rồi?”

Lâm Tử Thông ngạc nhiên: “Ai ra sao ạ?”

Lâm phu nhân thấy thằng con không hiểu ý mình thì có chút sốt ruột: “Chính là cái… cái tên kia đó!”

Lâm Tử Thông suy nghĩ một hồi thì hỏi lại: “Chẳng lẽ người mẹ nói là Thanh Lạc à?”

“Là hắn chứ ai! Lúc Như Phong tìm thấy hắn thì hắn đã bất tỉnh, chắc không chết đâu chứ?”

“Vậy thì không, chân hắn có bị thương nhưng giờ đã khá rồi.”

“Hừ, ta còn tưởng hắn chết rồi, hắn mà chết thì ta được yên tĩnh.” Ngoài miệng Lâm phu nhân nói vậy nhưng biểu tình lại tỏ ra thở phào nhẹ nhõm.

Nhắc tới Thanh Lạc hai mẹ con đều thấy xấu hổ, không khí có chút sượng sùng. Im lặng một hồi Lâm phu nhân lên tiếng: “Con có mời đại phu cho hắn chưa? Vết thương chân của hắn hình như là vết thương cũ, sợ là đại phu bình thường trị không hết đâu. Lúc trước có vị Đường đại phu kia trị thương rất tài giỏi, đáng tiếc mấy năm nay ông ta đã đóng cửa từ chối tiếp khách…”

Lâm phu nhân nói tới đây thì phát hiện ánh mắt đứa con trai nhìn mình hơi kỳ quái, bà ngẩn ra. Cuối cùng bà cũng nhận ra mình có quan tâm hơi quá đến Thanh Lạc nên vội bào chữa: “Chỉ là… ta… nghe con nhắc chân bị thương nên nhất thời nhớ đến… thôi, không có ý gì khác cả.”

Nhưng bà lại tự mâu thuẫn: “Vị Đường đại phu kia thật sự rất khó lường. Năm đó gia gia của con bị gãy chân do ngã ngựa, mời tới cả ngự y mà cũng trị không được. Vị Đường đại phu kia chỉ thay mấy thang thuốc dán, xoa bóp có hai lần thì chân ông đã nhảy nhót như ban đầu. Tới giờ ta chưa thấy qua y thuật cao minh đến vậy, nên vừa nói đến thì ta không dừng được…”

Lâm Tử Thông ở trên thương trường nhiều năm, tất nhiên phải có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý người, hắn càng nghe càng thấy kỳ quái. Mẫu thân vốn không đội trời chung với Thanh Lạc, bây giờ lại tự nhiên quan tâm thương thế của Thanh Lạc như vậy, đúng là khó tin mà. Hắn nhớ trước đây mỗi lần mẫu thân nhắc đến Thanh Lạc thì thể nào không “nam hồ ly” này cũng “nam hồ ly” nọ, vậy mà giờ lại không có cay nghiệt câu nào.

Hắn tò mò hỏi: “Mẹ, thật ra sự việc hôm ấy là thế nào? Ngày thường không phải mẹ đi dâng hương ở Vạn Phật tự sao? Sao hôm đó lại muốn đi Nam Sơn tự chứ, còn mang theo Thanh Lạc nữa?”

Lâm phu nhân biến sắc: “Tên nam-… tên Thanh Lạc kia chưa nói con nghe sao?”

“Vẫn chưa.” Hôm ấy Kinh Như Phong mang hai người xuống núi thì Thanh Lạc đã bất tỉnh nhân sự, ngay sau đó thì tới Lâm phu nhân nằm liệt giường. Chỉ còn mỗi Tiểu Thạch Đầu có thể nói chuyện, nhưng tuổi thằng nhóc còn nhỏ nên nói cũng không rõ ràng mấy. Thế nên sự tình hôm đó rốt cuộc không ai biết được.

Lâm phu nhân ngây người một hồi lâu, bà đinh ninh rằng Thanh Lạc đã cáo trạng mình từ lâu, nào ngờ hắn không nói gì cả. Bà hỏi lần nữa: “Có thật là hắn không nói gì không?”

“Mẹ, thật ra chuyện là thế nào, chẳng lẽ có việc gì khác sao?”

“Không có gì, thì gặp phải bọn sơn tặc làm tất cả bị tản ra, sau đó gặp được Như Phong… Ây da, đầu mẹ đau quá đi, con mau đỡ ta về phòng coi.”

Lâm Tử Thông đành dìu bà đứng dậy.

Lâm phu nhân sợ hắn vặn hỏi nữa nên vội lảng sang chuyện khác: “Bắt được bọn sơn tặc kia chưa? Con đã báo quan chưa vậy?”

Vừa nhắc tới sơn tặc thì sắc mặt bà trắng bệch, có vẻ như còn sợ hãi lắm.

“Xin mẹ cứ an lòng, bọn chúng không phải là sơn tặc, con đã tra ra lai lịch bọn chúng và giao cho quan phủ xử lý nghiêm minh rồi. Bọn chúng không thể làm ác nữa rồi.”

“Không phải là sơn tặc?” Sắc mặt Lâm phu nhân vừa ngạc nhiên vừa thấy ngờ ngợ.

Khóe miệng Lâm Tử Thông nhếch cười: “Bất quá là bọn đạo chích trên thương trường thôi, chúng cho rằng không giở thủ đoạn với con được mới dùng chiêu đâm lén này. Mẹ cứ yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”

Lâm phu nhân hẵng còn lo âu: “Con bảo ta yên tâm thế nào đây? Hai năm trước lúc con tới Tùng Dương cũng bị người ta phục kích, suýt nữa đã không còn mạng mà về. Tử Thông à, tuy mẹ không rành chuyện làm ăn lắm, nhưng làm chuyện gì cũng nên độ lượng một chút, đừng bao giờ cạn tình cạn nghĩa quá.”

Lâm Tử Thông mỉm cười: “Con biết mà.” Hắn cung kính trả lời vậy nhưng nhìn vẻ mặt hắn thì đúng là nửa câu cũng không để trong lòng.

Lâm phu nhân còn hiểu con mình đôi chút, bà tính khuyên giải thêm: “Con…”

“Xin mẹ hãy yên tâm, con tự biết định liệu.” Dù thái độ Lâm Tử Thông vẫn kính cẩn nhưng ngữ khí thì đã tỏ ra đanh thép.

Lâm phu nhân thở dài, bỗng nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm. Chồng bà mất sớm, đứa con trai từ khi mười mấy tuổi đã tự mình gánh vác gia nghiệp. Những năm gần đây, tuy ngoài mặt bà là chủ mẫu nhưng thật ra mọi chuyện lớn trong nhà đều do Lâm Tử Thông xử lý. Chỉ vì Lâm Tử Thông hết mực hiếu thảo, việc gì cũng nghe lời bà, mà bản thân bà được nuông chiều từ nhỏ, không biết xử thế khôn khéo ra sao nên mới không phát hiện, kỳ thật không phải là đứa con chiều theo ý mình mà là bà thuận theo con mới phải.

Gần đây xảy ra chuyện nam sủng, rốt cuộc Lâm phu nhân mới thấy sự kiên quyết của đứa con mình. Ban đầu bà cho rằng hiển nhiên Lâm Tử Thông sẽ nghe lời mình đuổi Thanh Lạc đi, nhưng tới nay giở hết chiêu ra cũng không lay động được Lâm Tử Thông.

Lần này trải qua chuyện đánh cướp chết đi sống lại, Lâm phu nhân hiểu ra đôi điều: Có lẽ địa vị mình trong lòng Lâm Tử Thông không quan trọng như bà đã tưởng.

Lâm phu nhân lặng lẽ đi đến trước cửa phòng, vừa tính bước vào thì đột nhiên bà bảo: “Tên Thanh Lạc gì đó, nếu con thích hắn thì bảo hắn ở lại đi.”

Lâm Tử Thông sững người.

Lâm phu nhân thở dài: “Hiện giờ con đã lớn, không cần nghe lời mẹ nữa rồi. Ta có không thích cỡ nào đi nữa, nhưng nếu là chủ ý của con thì ta cũng đành chịu. Nếu đã vậy thì cứ theo ý con đi.”

Ngập ngừng chút, bà lại nói tiếp: “Nhưng có chuyện này, tương lai con nhất định phải lấy vợ sinh con. Gia nghiệp Lâm gia chúng ta lớn như vậy thì sao có thể hai tay dâng không cho người ta. Hơn nữa nam tử dòng tộc năm đời không thể tuyệt trong tay con được.”

Lâm Tử Thông đoán chừng ý của mẫu thân, chỉ sợ hiện giờ bà là thật lòng ưng thuận, hắn mừng rỡ: “Đa tạ mẹ, A Đoan nghe được nhất định sẽ vui mừng lắm.”

Lâm phu nhân ngẩn ngơ: “A Đoan là ai?”

Khi này Lâm Tử Thông mới phát hiện mình lỡ lời: “Con nói là Thanh Lạc, y mà biết nhất định sẽ cảm kích mẹ đến rơi nước mắt cho xem.”

Lâm phu nhân hừ một cái: “Hắn mà biết cảm kích ta sao? Chưa biết chừng trong bụng hắn mắng chửi ta còn không kịp đó.”

Lâm Tử Thông cười đáp lời: “Sao lại vậy được? Mẹ ưng thuận cho chuyện chúng con chính là ân huệ lớn nhất mới phải.”

“Có ân huệ hay không cũng chẳng sao, bất quá con phải lo quản giáo cái miệng quàng quạc của hắn đi. Đã bước vào Lâm gia chúng ta thì không thể giống hạng tiểu tử ngang tàng không hiểu quy tắc ngoài đường được.”

“Dạ con biết, con sẽ nghiêm khắc quản giáo, nhất định sẽ khiến y kính cẩn nghe lời mẹ.”

Lâm phu nhân cười khẩy một tiếng: “Hắn mà biết kính cẩn nghe lời sao? Con có khi nào thấy người ta lấy bùn trét tường không chứ? Chỉ cần hắn đừng làm mất mặt Lâm gia ta là đủ lắm rồi.”

Lâm Tử Thông thấy mỗi lần mẫu thân nhắc đến Thanh Lạc đều nhăn nhó mặt mày thì gạ hỏi: “Mẹ, có phải mẹ thực sự không thích Thanh Lạc hay không?”

Lâm phu nhân ngẩn ra một hồi lại quay mặt chỗ khác: “Dĩ- dĩ nhiên là ta ghét hắn rồi. Con thấy mỗi lần chạm mặt, hắn đều mắng chửi ta thế nào không hả? Hắn đâu có nể mặt gì lão phu nhân ta chứ? Nếu không phải nể tình địa vị hắn trong lòng con thì ta đã tẩn hắn một trận rồi tống cổ ra ngoài rồi.”

Trong lòng Lâm Tử Thông hớn hở hẳn lên. Hắn đang lo nếu mẫu thân phát hiện tình nhân của hắn là người khác thì sẽ gây chuyện nữa. Giờ xem ra mẫu thân ghét là ghét thói ăn nói hỗn hào của Thanh Lạc thôi. Nếu bà thấy A Đoan dịu dàng ngoan ngoãn, so với Thanh Lạc thì chỉ sợ sẽ càng yêu thích A Đoan hơn.

Trong lòng đã quyết định nên hắn tươi cười thưa: “Tuy Thanh Lạc có vô lễ thô tục thật, nhưng giờ mẹ đã ưng thuận chuyện chúng con, ân huệ lớn thế này nhất định trong lòng y cảm kích không hết. Hay là mấy ngày nữa con dẫn y đến thỉnh an với mẹ, sẵn bảo y nhận lỗi những hành vi vô lễ trước khi của mình, không biết mẹ thấy thế nào?”

“Bỏ đi, ta sợ bị hắn làm tức chết nữa.”

Lâm Tử Thông cười nói: “Sao mà có chứ. Con cam đoan y nhất định sẽ hiền lành ngoan ngoãn, không dám thô lỗ nữa đâu.”

Lâm phu nhân tưởng tượng cảnh Thanh Lạc cúi đầu nhận lỗi, lúc đó bà sẽ có dịp trêu chọc hắn một phen để rửa nhục thì đã hơi động lòng. Bà gật đầu: “Được rồi. Thuần phục được tên tiểu tử ngang tàng này là một thứ bản lĩnh, ta cũng muốn xem tài năng của con ta ra sao đây.”

Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau cười. Khổ nỗi, tâm tư sau nụ cười kia lại không ai hiểu ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui