Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần

CHƯƠNG 2

Nếu nói cuộc sống ở Cẩm Xuân viên giống như ao tù nước đọng thì không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Lâm Tử Thông đã khuấy động mặt nước nhàn tản này. Ít nhất trong lòng A Đoan cảm giác như vậy.

§

Linh cảm của A Đoan không sai, có điều y không ngờ lần gặp thứ hai của họ lại dưới tình huống thế này.

“A Đoan, A Đoan!”

A Đoan đang ngồi bên ngọn đèn vá y phục, nghe tiếng mở cửa, nhìn sang thì thấy người tới là Tử Đường, tiểu tư của Cẩm Tâm.

Cẩm Tâm là bảo bối trong Cẩm Xuân viên, cả “lão cha” cũng đãi ngộ hắn đủ đường, chỗ hắn ở cũng nằm ngoài tiền viện. Tử Đường đi theo hắn nên cũng coi thân phận mình cao hơn, ngày thường chẳng lui tới hậu viện làm gì, lần này đúng là khách hiếm mà.

Không đợi A Đoan mở miệng, Tử Đường đã xớt lời: “Ca ca ngươi biểu ngươi lục bộ Ỷ Vân la gì đó cho hắn kìa.”

A Đoan ngẩn ra, y biết Ỷ Vân la này là bộ áo tốt nhất của huynh trưởng, ngày thường huynh ấy nâng niu rất cẩn thận, dịp lễ tết cũng không nỡ mặc. Hôm nay ngày gì mà ca ca muốn mặc bộ áo này chứ?

“Ca ca ngươi gặp vận may rồi. Hôm nay có một vị đại quý nhân từ kinh thành tới vùng này bàn chuyện làm ăn, vung tay bao trọn cả Noãn Âm các, còn chỉ đích danh ca ca ngươi hầu hạ nữa. Lúc mời rượu đã làm bẩn áo quần nên lão cha bảo ta mang đồ cho hắn…” Tử Đường vừa nói vừa ấm ức. Lão cha cũng thiệt là, ai không sai lại đi sai hắn, Cẩm Tâm công tử mà biết được thì còn không lột da hắn sao? Ai cũng biết tỏng, Cẩm Tâm công tử và cái đồ hung tợn Thanh Lạc kia là oan gia truyền kiếp mà. “Ngươi còn sững sờ cái gì? Mau lên coi!”

A Đoan sực tỉnh vội đi tìm xiêm y.

Ngoài này Tử Đường đứng ngồi không yên, sợ Cẩm Tâm phát hiện mình ở đây là xong đời, lại thấy A Đoan lề mề thì bực tức gắt lên: “Mau lên, mau lên coi! Bỏ đi, ta không chờ được nữa, ngươi tự mang áo tới Noãn Âm các đi, ta có chuyện phải đi trước.” Hắn ngó nghiêng trước sau rồi lỉnh mất.

Đợi A Đoan lục áo ra thì đã không thấy Tử Đường đâu cả. Trong lòng y sốt ruột như lửa, bản thân mà tự ý ra tiền viện thì thế nào cũng bị huynh trưởng mắng cho té tát. Nhưng không đưa áo đến, lỡ chọc giận khách thì không chỉ bị trách vài câu là xong. Y đành cắn răng đi tới Noãn Âm các.

Cũng may, Noãn Âm các này là nơi yên tĩnh chuẩn bị riêng cho quý nhân nên trên đường đi cũng bình an. A Đoan gõ cửa mà trong lòng thấp thỏm: “Xiêm y đã đem đến rồi ạ.” Loáng thoáng nghe tiếng huynh trưởng bảo “Vào đi” nên y vội đẩy cửa ra.

Thoáng nhìn qua trong phòng vắng ngắt không có ai, y còn đang ngạc nhiên thì lại nghe huynh trưởng nói: “Vắt y phục lên bình phong rồi ra ngoài đi.”

Khi này A Đoan mới thấy một tấm bình phong lộng lẫy chắn trong phòng, phía sau thấp thoáng có dáng người, hóa ra là huynh trưởng đang tắm. Y vội vàng vắt bộ áo lên bình phong rồi lui ra ngoài.

Dường như huynh trưởng không biết là y mang áo đến, A Đoan thở phào một hơi, nhanh chân ra khỏi Noãn Âm các.

“A Đoan?”

Có người với gọi y lại, tiếng nói có chút quen tai, A Đoan quay lại nhìn tim đã đánh thót một cái.

“Là công tử?”

Người nam tử hôm qua sao lại xuất hiện ở đây?

Muốn hỏi vì sao hắn lại có mặt ở nơi này nhưng do nhát gan nên A Đoan không dám mở lời. Nào ngờ đối phương lại lên tiếng trước: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta… ta mang xiêm y đến cho huynh trưởng.” Nói xong A Đoan sực nhớ, “Chẳng lẽ công tử là vị đại quý nhân đã bao trọn Noãn Âm các sao?”

Y thấy đối phương cười cười không có ý phủ nhận, bất chợt lòng như hụt hẫng. Chính y cũng không biết tại sao nhưng cảm thấy không hợp lý chút nào. Vị nam tử anh tuấn, toàn thân lộ ra khí chất cao quý này không hề giống với loại khách làng chơi.

Y rũ mắt, cố dằn xúc cảm xuống, lí nhí nói: “Ta phải về rồi.”

“Chờ đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

A Đoan hơi bối rối mà lại có chút buồn bực, mặt đỏ ửng cả lên: “Tuy… tuy ta ở đây nhưng ta không phải là tiểu quan!”

“Ta biết.” Người nọ khẽ cười, gương mặt lộ ra nét dịu dàng thầm kín, “Ta chỉ muốn nói chuyện, không có ý gì khác.”

A Đoan vẫn cúi đầu im lặng.

Người kia lại hỏi: “Sao lúc nãy ngươi lại nổi giận? Ta tưởng ngươi là tiểu quan nên ngươi không vui phải không? Đã vậy sao ngươi còn ở lại đây?”

Trong lòng A Đoan đang đau xót mà còn nghe ngữ điệu vặn hỏi mình của hắn. Nếu có đường khác thì ai muốn ở đây cho người khác nhạo báng chứ? Y không muốn nhiều lời: “Ca ca ta đang chờ bên trong, công tử mau vào trong đi, ta phải về.”

Người nọ đảo mắt nhìn về Noãn Âm các: “Cũng được, ngươi đi đi.”

Rõ ràng đối phương thuận theo ý mình mà A Đoan lại không thấy vui, cúi người hành lễ xong thì xoay người đi khỏi.

“Phải rồi.” Đợi y đi được mấy bước, người kia mới lên tiếng, “Ta tên là Lâm Tử Thông.”

“Ta tên là A Đoan.”

Lâm Tử Thông mỉm cười: “Ta biết.”

A Đoan cũng biết mình ngớ ngẩn ra sao, khuôn mặt đỏ bừng lên rồi quay người đi.

***

Tối hôm đó Thanh Lạc không về phòng ngủ, tự nhiên A Đoan hiểu rất rõ tư vị này.

Y nằm trên giường, chốc chốc lại thao thao mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu lên bóng cây vắt vẻo trên thành cửa, nhìn mà nôn nao cả lòng. Hễ nhắm mắt tâm trí lại nháng lên cảnh tượng Lâm Tử Thông và huynh trưởng ôm nhau khiến y không tài nào chợp mắt. Bản thân cũng không hiểu sao mình lại để ý đến một người xa lạ như thế.

Cứ trằn trọc mãi, đến rạng sáng y mới ngủ được. Vừa chợp mắt thì một tràng đập cửa đã kinh động y.

“A Đoan, đã giờ nào rồi mà còn chưa dậy hả? Mở cửa ra coi!”

Đợi A Đoan mở cửa ra thì Thanh Lạc cũng hết kiên nhẫn, mở miệng đã mắng xối xả: “Thiệt tình, ta không ở đây ngươi đã lười chảy thây ra. Mặt trời lên chót vót khỏi mông mà còn chưa xuống giường, không biết thứ ta nuôi người hay heo nữa!”

A Đoan không dám hé môi câu nào, đợi hắn mắng xong mới dè dặn hỏi: “Ca, sao mới sáng sớm ca đã trở lại rồi?” Theo kinh nghiệm, mỗi khi Thanh Lạc tiếp khách qua đêm thì cũng phải giữa trưa mới về.

“Về ngủ chứ làm gì.” Thanh Lạc ngáp một cái rồi ngồi bịch xuống giường. “Đầu năm đúng là loại người gì cũng có, thật không hiểu hắn ngu đần hay là có tiền nhiều quá không có chỗ xài hay sao ấy! Hại ta mất ngủ cả đêm… A Đoan, ngươi cũng thấy qua khách lần này của ta, là người đỡ ta về tối hôm trước đó.”

“Thì ra là người đó.” A Đoan thản nhiên lên tiếng.

“Mới đầu ta còn tưởng hắn tới làm khó dễ nên ta cũng sợ lắm. Sau mới biết người này đúng là kẻ ngu mà. Tới xướng quán vung tiền mà không làm cái gì, chỉ kiếm người tán chuyện phiếm thôi…”

A Đoan giật mình: “Không làm gì? Mà thật ra là làm gì vậy ca?”

Thanh Lạc lườm y một cái: “Còn làm gì được? Dĩ nhiên là chuyện khoái hoạt rồi. Ngươi trong này lâu vậy, đừng nói với ta ngươi nghe không hiểu đó!”

A Đoan đỏ chín mặt, trong lòng như trút được gánh nặng mới thấp giọng hỏi: “Thế hai người nói chuyện cả đêm sao?”

“Phải đó. Hây, nhìn thân thể hắn khỏe mạnh vậy ta còn tưởng rất có bản lĩnh nữa, ai dè chỉ là cái bình sứ di động!” Đột nhiên Thanh Lạc bật cười khanh khách, “Hay là hắn làm không nổi ta?”

A Đoan rầm rì: “Ca đừng nói người ta như vậy…”

Thanh Lạc bĩu môi: “Nói hắn vậy thì sao? Dù sao hắn có nghe được đâu.”

A Đoan tảng lờ hỏi: “Vậy hai người nói những gì?”

“Ta có gì mà nói với hắn, toàn là hắn vặn hỏi ta xuất thân ra sao, trong nhà còn người thân nào, hỏi về cha mẹ đã chết, còn hỏi về ngươi nữa…”

A Đoan thót mình: “Hỏi đệ sao?”

“Hỏi ngươi mấy tuổi rồi, tính tình ra sao… Ai, ta buồn ngủ chết được thì còn lòng dạ nào dây dưa với hắn. Hắn muốn làm thì làm, không làm thì thôi, nam nhân mà rề rà vậy tổ làm người ta bực mình! Bất quá đêm qua ta cũng không lỗ vốn, hắn hỏi một câu ta đòi hắn một lượng bạc. Chỉ một tối đã kiếm hơn ba mươi lượng rồi.” Mới nhắc tới bạc mắt Thanh Lạc đã sáng rỡ, sắc mặt cũng thư giãn ra.

“Vậy tốt quá rồi.” A Đoan gượng gạo cười. Trong mắt huynh trưởng, có lẽ không gì thân cận hơn bạc cả.

Thanh Lạc lầm bầm tiếp: “Cũng không biết lai lịch người này ra sao nữa, sáng nay còn có kiệu tới rước hắn đi bàn chuyện làm ăn. Trong Tùng Dương này ít ra hắn cũng có chỗ ở mà sao phải tới xướng quán kìa? Rõ ràng đã bao ta mà không làm gì hết, xem ra không phải hạng mê luyến ôn nhu hương [1] rồi, rốt cuộc hắn có mục đích gì chứ?”

Hắn suy nghĩ một hồi chỉ thấy toàn thân người nọ toát ra khí chất kỳ dị, có điều mắt đã thiếu điều muốn sụp mi, thực sự không thể nghĩ được nữa liền ngã bịch xuống giường: “Bỏ đi, hơi đâu để ý tới hắn, ta cầm bạc trong tay là được rồi… Hây, buồn ngủ chết được, ngủ giấc trước tính sau. A Đoan, ngươi tới Noãn Âm các canh cửa, thấy hắn về thì gọi ta dậy. Đây là mối khẳm, không thể để kẻ khác phỗng tay trên được.” Giọng nói nhỏ dần, rồi thì tiếng ngáy khò khò vang lên.

Tất nhiên A Đoan không dám trái lời huynh trưởng, y mau mắn mặc áo quần xong rồi hối hả tới Noãn Âm các.



Y đứng ngoài Noãn Âm các, canh chừng đến quá trưa mà cũng không thấy Lâm Tử Thông quay về. Người vừa buồn ngủ vừa đói bụng nên y ngồi xổm xuống bậc thềm, cứ vậy mà ngủ một giấc.

Không biết ngủ bao lâu thì mơ hồ có ai gọi tên y. A Đoan trả lời mà không muốn dậy chút nào. Sau đó có một đôi tay bế cả người hẫng lên, y mới kinh hoàng mở mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lâm Tử Thông.

“Ngươi thức rồi.”

“Ngài… ngài muốn làm gì?” Ngẩn ngơ một hồi, A Đoan mới ý thức mình đang bị ôm trong tư thế không đứng đắn gì mới lo lắng giãy giụa đứng lên.

Lâm Tử Thông buông y ra, dang hai tay ân cần giải thích: “Ta thấy ngươi ngủ trên đất sợ ngươi bị cảm lạnh. Ai bảo ngươi bất tỉnh nhân sự nên ta định ôm ngươi về phòng thôi, không có ý gì khác đâu.”

A Đoan đỏ cả mặt, thấy mình cũng nghĩ không đâu mới thấp giọng đáp: “Đa tạ công tử.”

Lâm Tử Thông thoáng cười: “Có gì đâu. Phải rồi, ngươi ở trong này làm gì vậy? Chờ ta về à?” Khóe mắt hắn lóe lên niềm vui làm khuôn mặt thêm nhu hòa.

Lúc này A Đoan mới sực nhớ lời căn dặn của huynh trưởng: “Ca ca muốn ta ở đây chờ công tử về. Không được, ta phải mau về nói với huynh ấy.”

“Khoan đã.” Lâm Tử Thông níu tay y lại.

Khi hai bàn tay chạm nhau, nhiệt độ cơ thể đôi bên dấy lên một xúc động khác thường, cả hai đều sững lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm nhau.

Trái tim A Đoan đập thình thịch từng hồi. Cả đời này chưa khi nào tim y lại đập nhanh thế này, thậm chí còn nghe mồn một cả nhịp đập nữa!

Y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Thông, trong khi đó hắn cũng đang chăm chú ngắm y. Cặp mắt đen lánh kia ẩn giấu gió mùa tháng ba mà cũng có lấp vùi mưa phùn rả rích, chặt không đứt mà trốn chẳng khỏi.

Trong lòng y rúng động bèn rút tay ra.

Tiếng nói của Lâm Tử Thông thoáng lướt bên tai: “Đừng gọi hắn đến, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi, được không?”

Ma xui quỷ khiến thế nào y lại gật đầu.

***

“Một mảnh xuân sầu đợi rượu chiêu

Dòng nước chèo thuyền

Cờ rượu lầu treo

Thu Nương độ với Tần Nương kiều

Gió lại hiu hiu

Mưa lại leo teo

Tới lúc nao về tẩy khách bào

Sinh chữ ngân điều

Hương chữ tâm thiêu

Lưu quang khéo dễ đẩy người theo

Hồng đậm anh đào

Lục đậm ba tiêu…” [2]

Trên đường Thuận Phúc náo nhiệt, nếu ai chịu tĩnh tâm nghiêng tai sẽ nghe được một khúc ca trong vẻo, lay lất chập chừng từ trên lầu lắng xuống.

Lâu kia chính là tửu quán lớn nhất đường Thuận Phúc, Thiên Kim lâu; còn tiếng ca kia là xuất phát từ ca nữ nổi danh nhất nơi đó. Giai nhưỡng mỹ tửu đáng nghìn vàng, thanh ca một khúc thiên kim khó cầu.

“Thế nào?” Trong noãn các, một vị viên ngoại cỡ trung niên đang vuốt ve chòm râu cười: “So với tiếng ca thanh nhã nơi kinh thành, không biết điệu dân ca của Tùng Dương chúng ta ra sao? Sợ là không hợp tai Lâm lão đệ cũng không chừng.”

Người nam tử gọi là “Lâm lão đệ” vẫn chăm chú nhìn người ca nữ như đang thưởng thức dư vị từng câu từng chữ, lúc này nghe hỏi mới quay đầu lại lộ ra diện mạo khôi ngô trẻ trung. Chính là khách làng chơi Lâm Tử Thông ở Cẩm Xuân viên. Hắn bật cười: “Giọng ca quả thật hay vô cùng, có điều làn điệu có chút thương cảm thì phải.”

Ca khúc cũng nghe xong, rượu cũng uống rồi, chuyện cũng bàn xong xuôi, hắn đứng lên: “Trịnh lão bản, chuyện chúng ta cứ định vậy đi. Về sau, nguồn cung cấp vải cho Thuấn Hoa trai đều dựa vào ngài cả.”

Trịnh lão bản kia cũng đứng lên: “Có thể hợp tác với y phường lớn nhất kinh thành là vinh dự to lớn, tất nhiên Trịnh mỗ sẽ dốc hết khả năng, tuyệt không để Lâm huynh đệ thất vọng đã ủy thác sai chỗ đâu.”

Hai người cười phá lên, bắt tay nhau giao kết.

Chuyện làm ăn được trôi chảy nên tâm tình Lâm Tử Thông cũng cao hứng vô cùng. Bước ra khỏi Thiên Kim lâu, tâm trí hắn lại ngập tràn một hình bóng nhỏ gầy, trong lòng tính toán một hồi thì quyết định. Hắn dừng bước, quay lại người tôi tớ đằng sau: “Thường Quý, ngươi về trước đi. Ta bàn chuyện làm ăn xong còn muốn làm chút chuyện riêng, cũng phải mấy ngày nữa mới về kinh thành, ngươi không cần đi theo ta.”

Vẻ mặt đầy tớ tên Thường Quý kia trở nên bối rối: “Thiếu gia còn muốn tới Cẩm Xuân viên đó sao?”

Sắc mặt Lâm Tử Thông sầm xuống: “Thế nào? Muốn quản chuyện của ta à?”

Thường Quý vội vàng cúi đầu: “Tiểu nhân nào dám. Nhưng phủ Tùng Dương này thật sự là cái nơi thị phi, bọn thương buôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, thủ đoạn nham hiểm gì cũng có, hơn nữa ở cái chốn lùm xum xướng liêu kia, tiểu nhân sợ…”

“Ngươi sợ ta gặp chuyện rủi à?”

“Chẳng lẽ thiếu gia đã quên chuyện hai năm trước? Nếu không phải số may được người ta cứu thì…”

Lâm Tử Thông khẽ nhíu mày: “Không lẽ ta không biết mối nguy trong đó sao? Đừng nhiều lời, ta tự biết tính toán.”

Thường Quý vội la lên: “Chí ít hãy để tiểu nhân hầu hạ cạnh thiếu gia. Nếu thiếu gia thật sự xảy ra chuyện ở bên ngoài, Thường Quý sao còn mặt mũi nào về gặp lão phu nhân đây?”

Lâm Tử Thông thở dài: “Ta biết ngươi lo lắng cho ta. Có điều ta muốn đích thân làm chuyện này, quyết không để ai quấy rối. Ngươi yên tâm, ta biết chừng mực mà.” Hắn vỗ vai Thường Quý mấy cái, cắt lời hắn rồi phất tay đi lẫn vào đám đông.

Không sai, có một chuyện phải cẩn thận tiến hành, tỉ dụ như, chinh phục trái tim của một người chẳng hạn.

Nhớ đến nụ cười trên gương mặt A Đoan làm người ta vừa thương vừa xót, chân hắn càng bước càng nhanh.

***

Trở lại Cẩm Xuân viên cũng không hẳn là thấy ngay được người hắn muốn gặp. A Đoan không phải tiểu quan nơi này, thậm chí không phải là tạp dịch hắn có thể gọi đến là đến. Muốn gặp A Đoan thì phải chờ cơ hội.

Vào Noãn Âm các, từ đằng xa đã thấy Thanh Lạc chờ bên trong, mày hắn không khỏi nhướn lên. Hắn thực lòng không hề có hảo cảm với tên tiểu quan thô bỉ tham tài này. Thực khó hình dung kẻ thế này lại chính là huynh trưởng của A Đoan, cũng vì vậy Lâm Tử Thông mới chỉ định hắn hầu hạ bên cạnh, chẳng qua là có dụng ý khác mà thôi.

“Công tử về rồi.”

Lần này Thanh Lạc cũng không nhiệt tình chào đón gì, khóe mắt và giọng điệu đầy hậm hực.

“Sao vậy, không được vui à?”

Thanh Lạc buồn bực nói: “Cũng không gì.” Rồi hầu hạ hắn cởi ngoại bào.

Lâm Tử Thông chợt phát hiện: “Sao hôm nay thay áo rồi? Chẳng phải ngươi rất thích bộ áo màu mây tía kia sao?”

Hắn không nhắc thì thôi, mở miệng lại chọc trúng chỗ đau của Thanh Lạc khiến hắn bừng bừng tức giận tới nghiến răng nghiến lợi: “Bị người ta giặt hư rồi!”

Lâm Tử Thông ngớ người, trực giác liên tưởng ngay đến A Đoan: “Là huynh đệ của ngươi sao?”

“Ngoại trừ thứ vụng về kia thì còn ai vào đây? Đúng là đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không nên thân!” Thanh Lạc oán hận mắng y mấy câu, sực nhớ trước mặt là khách nên mới dừng lại.

Trước giờ hắn luôn biết giả vờ nhã nhặn trước mặt người khác. Có điều Ỷ Vân la kia là bộ xiêm y tốt nhất của hắn, thực sự là vừa xót của lại vừa hận A Đoan không ra hồn nên hắn mới nổi nóng rồi lỡ miệng.

Qua vài lần tiếp xúc, ít nhiều Lâm Tử Thông cảm giác được A Đoan rất sợ ca ca của y. Với lại bộ dáng Thanh Lạc đanh đá thế này còn A Đoan thì giống như tiểu tư, chắc thường ngày hắn cũng không đối đãi tốt lành gì với y.

Nghĩ đến A Đoan phải chịu mắng nhiếc, khóe mắt chắc đã đỏ hoe đến đáng thương, hắn hận không thể chạy ngay tới bên y thì làm gì có tâm tình để ý đến Thanh Lạc.

“Chỉ là một cái áo thì có gì quan trọng? Hà tất tức giận vì chuyện vặt vãnh này. Ở đây là một trăm lượng, ngươi tới Thịnh Đức môn đảo một vòng đi, còn sợ tìm không ra bộ áo tốt hơn à?”

Cái chiêu ngân phiếu này có thể nói là vạn phần linh nghiệm, đôi mắt phượng của Thanh Lạc thiếu điều trợn tròn ra: “Một trăm lượng nhiều vậy? Có là xiêm y tốt nhất cũng mua được cả giỏ rồi đó.”

Lâm Tử Thông thản nhiên đáp: “Lựa mua món ngươi thích thì nhiêu đây có làm sao, ngươi vui là được rồi.”

Trước giờ Thanh Lạc chưa từng thấy qua khách làng chơi nào hào phóng đến vậy, hắn gần như nín thở cầm lấy một trăm lượng kia mà xun xoe cười: “Mà cũng phải, quần áo của ta đã cũ kỹ hết, thật sự không còn mặc được nữa. Với lại A Đoan cũng muốn có thêm hai bộ áo, một trăm lượng này vừa đủ, vừa đủ rồi.”

Hắn sợ Lâm Tử Thông đổi ý nên vội vàng phóng ra cửa.

Đi tới cửa lớn thì chạm mặt một người, cả hai suýt nữa đã va vào nhau.

“Ô, ta còn tưởng là ai, thì ra là Thanh Lạc. Hấp tấp như vậy chắc có chuyện khẩn chứ gì? Không biết còn tưởng ngươi vội đi đầu thai chứ.”

Nghe tiếng nói ngúng ngoảy này thì biết còn ai ngoài Cẩm Tâm. Thanh Lạc đang cao hứng nên cũng không muốn cãi cọ với hắn, phe phẩy ngân phiếu trong tay, vẻ mặt thì nghênh lên.

“Còn tưởng gì, hóa ra là tờ ngân phiếu trăm lượng. Làm như chưa ai thấy qua không bằng.”

Thanh Lạc liếc xéo hắn cười giòn tan: “Một trăm lượng này thì kể gì, cái hiếm thấy chính là tấm lòng của Lâm công tử kìa. Công tử thấy xiêm y của ta sờn cũ nên rút ra một trăm lượng cho ta mua áo mới, còn nhớ cả phần A Đoan nữa. Phải rồi Cẩm Tâm à, bộ áo năm trước của ngươi đã bận qua chưa? Kiểu dáng đều cũ mèm rồi, có cần ta mua cho ngươi không? Dù sao nhiều thế này ta cũng xài không hết.” Hắn còn cố ý phất phơ tờ ngân phiếu trước mặt Cẩm Tâm nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp ngày thường của Cẩm Tâm tức giận lên ra màu thẫm như gan heo, hung hãn quát: “Không cần!”

Đùng đùng đi ngoắt vài bước, hắn quay người lại: “Bộ áo năm nay của ta đang lúc thịnh hành, ngươi biết gì chứ?”

Thanh Lạc cười phá lên, cũng không cãi lại: hắn thừa biết đạo lý không cần đánh kẻ sa cơ thất thế, lỡ bị cắn phập lại thì đau lắm.

Bản thân và Cẩm Tâm đánh nhau bao lâu mà chưa bao giờ thắng vẻ vang thế này. Chân mày thon dài của Thanh Lạc vểnh cao tràn đầy đắc ý. Hắn hất mặt hệt như tướng quân vừa thắng trận trong khúc khải hoàn, sảng khoái rảo bước đi mất.

***

Dưới tán râm hàng cây tử đằng, rốt cuộc Lâm Tử Thông cũng tìm được A Đoan. A Đoan đang đứng rũ đầu, nghe có người gọi thì vội vàng đưa tay áo lau mặt mới quay sang.

“Lâm công tử.” Giọng y vẫn còn chút nghẹn ngào, vầng mắt lại ửng đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.

Lòng Lâm Tử Thông đau xót hỏi: “Ngươi khóc sao?”

“Không, không có. Công tử tới tìm ca ca ta sao? Huynh ấy…”

Lâm Tử Thông mau mắn ngắt lời y: “Ta đuổi hắn đi rồi, ta tới là tìm ngươi… Chuyện xiêm y kia ta biết rồi, có phải ngươi bị ca ca trách mắng không?”

A Đoan thốt lên: “Công tử cũng biết rồi à?” Ngập ngừng chốc, y lại tiếp: “Thật ra ca ca đối với ta rất tốt. Trước đây huynh ấy không có vậy, con người rất đỗi ôn hòa, nhưng mấy năm nay thật không như ý nên tính tình mới gắt gỏng vậy.”

Dù y chỉ mang máng nhớ những chuyện lúc nhỏ nhưng biết rõ huynh trưởng rất yêu thương mình. Về sau, Thanh Lạc bị đưa đến chỗ kỹ viện này, mấy năm sau hai huynh đệ mới gặp lại nhưng tình cảm thân thiết trước đây đã không còn.

Còn nhớ rõ, trước khi mẹ chết đã nắm chặt tay y mà nói: Số của huynh trưởng con là mệnh khổ, là chúng ta đối đãi không tốt với nó. Mai này huynh trưởng có đối đãi tệ bạc với con thế nào thì tuyệt đối đừng trách nó, sự thật là cha mẹ đã mắc nợ nó… Dứt lời, dứt lời rồi mẹ chực khóc.

Y luôn ghi nhớ những lời này của mẹ, mỗi khi bị huynh trưởng lạnh nhạt thì chỉ thầm đau trong lòng mà không dám oán hận gì. Dù sao huynh trưởng cũng không có bỏ y, chẳng phải sao?

Trông thấy y còn xuất thần, Lâm Tử Thông chỉ nghĩ y đang đau khổ nên muốn làm y vui lên: “Đừng buồn nữa, ta có thứ này hay lắm, đi theo ta.”

Hắn thản nhiên kéo tay A Đoan rồi lại giật mình khi cảm nhận bàn tay thô ráp chai cứng kia, ngẩn người buông tay ra. Lúc này hắn mới chú ý tay A Đoan toàn những vết chai lì.

Hắn buột miệng: “Có phải ca ca ngươi tệ bạc với ngươi lắm không? Mọi chuyện vặt vãnh đều sai ngươi làm à?”

A Đoan ngơ ngẩn, khẽ xoa bàn tay mình gượng cười: “Công tử thấy tay ta thô ráp à? Ta cũng có phải cô nương khuê các đâu, cần tay mịn màng làm gì? Ta là thứ vô dụng, chuyện gì cũng phải nhờ ca ca nuôi, nếu chút chuyện này còn không làm được thì đúng là ăn hại rồi.”

Mấy lời giải thích của y cũng không dập tan được cơn giận ngút trời của Lâm Tử Thông. Hắn nhớ tới đôi tay mềm mại nõn nà của Thanh Lạc, nếu so hai đôi tay thì càng nổi thêm tính hà khắc của Thanh Lạc và nỗi khổ cực đáng thương của A Đoan. Hắn kềm chế cơn giận: “A Đoan, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi ca ca mình sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đoan ảm đạm, khẽ đáp: “Ta nói rồi, ta là kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng làm không nên thân. Trước đây mấy ngày, ca ca cất công dốc sức đưa ta đi học nghề ở chỗ Tạ chưởng quỹ, có điều chưa được mấy ngày ta đã chạy về. Xem ra đời này ta cũng chẳng làm nên chuyện gì được.”

Lâm Tử Thông an ủi: “Học nghề vừa vất vả lại không có tiền đồ, không học cũng chẳng sao.”

A Đoan khẽ lắc đầu: “Thật ra vất vả không đáng gì, dù sao ta ở đây cũng đều giống nhau, nhưng khốn nỗi…”

“Khốn nỗi gì?”

Có điều A Đoan không chịu nói.

A Đoan càng không nói thì Lâm Tử Thông càng muốn biết, gặng hỏi mãi y mới ấp úng nói ra. Không nghe thì thôi, chứ vừa nghe là lửa giận trong lòng hắn đã ngùn ngụt.

Lúc trước biết Thanh Lạc bạc đãi A Đoan, dù hắn rất bất mãn nhưng còn ngại Thanh Lạc là huynh trưởng của A Đoan nên cũng không nói gì. Với A Đoan mà nói, suy cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoài. Nhưng giờ nghe tên Tạ chưởng quỹ kia từng muốn cưỡng bức A Đoan thì thử hỏi khẩu khí này làm sao nuốt xuống nổi? Hắn còn mang hết cơn oán hận Thanh Lạc trút hết lên người tên họ Tạ kia.

Trong lòng hắn suy tính, hôm khác muốn cho A Đoan một sự kinh hỉ bất ngờ.

Lâm Tử Thông nói chuyện với A Đoan thêm chốc nữa, dỗ dành y hết buồn rồi hắn mới trở lại Noãn Âm các.



Đằng xa đã thấy có người đứng canh ngoài Noãn Âm các, thấy hắn quay về liền tiến lên đón. Lâm Tử Thông nhớ người này cũng là tiểu quan trong Cẩm Xuân viên, hình như gọi là Cẩm Tâm, cũng có chút danh tiếng thì phải. Lần đầu hắn tới đây, tên bảo đầu kia còn nhiệt tình đề cử người này cho hắn.

“Lâm công tử.” Cẩm Tâm thong thả thi lễ, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Lâm Tử Thông nhíu mày: “Cẩm Tâm công tử, có việc sao?” Hắn cũng phải thừa nhận Cẩm Tâm này quả là một thiếu niên rất tuấn tú, đáng tiếc lại hệt như tên Thanh Lạc kia, đã bị son phấn và mùi tiền thô tục ám như con buôn.

Mị nhãn của Cẩm Tâm lả lướt như tơ: “Chẳng lẽ không có việc gì thì không gặp công tử được sao?” Thân người hắn hệt như không xương sống, không cần gió thổi đã tự ngã vào người Lâm Tử Thông.

Một bàn tay hắn vờn mấy sợi tóc mai của Lâm Tử Thông lại vừa uốn giọng: “Lâm công tử vào Cẩm Xuân viên chúng ta lâu vậy mà ta không có cơ hội nói chuyện với công tử được lần nào. Không lẽ Thanh Lạc hay ho tới nỗi trong mắt công tử không thấy ai khác sao?”

Lâm Tử Thông thầm nghĩ, quả thật có một người đã chiếm trọn tâm tư của ta nhưng cũng không phải người mà mà ngươi nói đến. Hắn không muốn dây dưa với tên tiểu quan này nên lách mình ra, thân người Cẩm Tâm liền ngã về sau.

“Ây da Cẩm Tâm, đừng lo, có muốn ta đỡ ngươi không?”

Cẩm Tâm loạng choạng mấy bước, gắng sức giữ vững dáng ngã cực kỳ khó coi của mình mới quay lại coi ai đang nói móc. Vừa thấy thì mặt hắn đã đỏ gắt lên — Thanh Lạc đang dợm cười, trông như nửa giận nửa không đứng cách đó không xa.

Cái thứ xấu xa này cũng ra mặt rồi!

“Ta biết xương cốt của ngươi lỏng lẻo, bạ đâu cũng thích dựa. Có điều không phải chỗ nào cũng tùy tiện dựa được đâu, cẩn thận gãy lưng đó.”

Cẩm Tâm đã trộm hụt gà mà còn mất cả nắm gạo, trong lòng bực bội không thôi, giờ nghe tên kia nhạo báng thì còn nhịn được sao? “Ta thích dựa chỗ nào mà quyền của ta, tới phiên ngươi dạy đời sao?”

“Ngươi quyến rũ nam nhân của ta thì ta phải xen vào.”

“Nam nhân của ngươi? Chỗ nào ghi người ta là nam nhân của ngươi? Ngươi cũng không biết đi soi bản mặt mình đi, lớp nhăn chất đống rồi kìa…”

Hai người bọn họ chí chóe qua lại khiến Lâm Tử Thông kẹt giữa phải vòng qua chiến trường, đi về Noãn Âm các nghỉ ngơi.

Hắn vừa đi vừa âm thầm lắc đầu, quả nhiên xướng quán là cái chỗ hạ lưu đồi bại, mà nam xướng quán còn tệ hại hơn thế. Trông hai tên nam tử khoe mào tranh giành tình nhân hệt mấy người đàn bà đanh đá, thật khiến người ta chướng tai gai mắt mà.

Không được, trước khi A Đoan cũng bị vướng bẩn, hắn nhất định phải mang y rời khỏi nơi này!

***

Nếu nói cuộc sống ở Cẩm Xuân viên giống như ao tù nước đọng thì không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Lâm Tử Thông đã khuấy động mặt nước nhàn tản này. Ít nhất trong lòng A Đoan cảm giác như vậy.

Từ khi ra đời đến giờ, chưa bao giờ y gặp được người giống Lâm Tử Thông vậy. Tướng mạo thì anh tuấn, khí chất lại cao sang, cách ăn nói rất nhã nhặn, cử chỉ đầy nho nhã lễ độ. Cái khó tin nhất là người đó lại hết mực quan tâm tới một kẻ thấp kém như y.

Mỗi lần nghĩ đến người đó, A Đoan không tự chủ được mà mỉm cười. Y bắt đầu ôm ấp hy vọng Lâm Tử Thông sẽ ở mãi nơi này không rời xa. Nhưng suy ngẫm cũng biết đây là chuyện viển vông, có ai lại ở luôn trong kỹ viện chứ?

Gần đây lúc nào A Đoan cũng nằm mộng, y mơ Lâm Tử Thông sẽ nói rằng hắn đến Cẩm Xuân viên này là vì chính y. Khi thức dậy, y cười thầm bản thân hay mơ mộng hão huyền, nhưng không kềm được lòng mà mong đây là sự thật.

“A Đoan, ngươi làm gì nhìn tường cười ngớ ra đó? Mau theo ta coi, xảy ra chuyện rồi.”

Nghe tiếng sốt ruột của tiểu Cửu gọi giật hồn lại, A Đoan có hơi sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”

“Tạ chưởng quỹ tới rồi.” Cơn kinh hãi này của A Đoan tuyệt không phải chuyện nhỏ, phản ứng lập tức là: Ông ta tới bắt ta trở về! Gương mặt nhỏ nhắn của y tái mét, liền hoảng loạn muốn chạy vào nhà trong trốn.

“Đừng trốn, đừng trốn mà, không phải ông ta tới bắt người về mà là tới đây tạ tội đó.”

“A?” Nhất thời A Đoan thấy choáng váng, còn tưởng mình nghe nhầm.

Tiểu Cửu hăng hái kể vanh vách, nước miếng nước mồm văng tứ phía. Hóa ra hắn đang đứng giữ cửa, đột nhiên nghe chiêng trống đánh vang trời nên tò mò ra cửa xem thì thấy Tạ chưởng quỹ của tiệm đồ cổ vác bộ mặt đắng chát như khổ qua, dẫn một đoàn nhạc công đi tới hướng này. Dĩ nhiên đằng sau có không ít người hiếu kỳ chạy theo xem chuyện náo nhiệt.

Tên Tạ chưởng quỹ bước vào cửa, còn chưa nói gì đã hô lên muốn gọi A Đoan ra. Ban đầu tiểu Cửu cũng nghĩ hắn đến gây chuyện, vừa tính báo cho A Đoan hay thì Thanh Lạc đã vọt ra.

Ngày thường Tạ chưởng quỹ đến Cẩm Xuân viên nghênh ngang hết biết mà lần này lại khúm núm vậy, mặc Thanh Lạc có chì chiết xua đuổi thế nào hắn cũng không chịu đi, luôn miệng bảo phải gặp A Đoan nhận lỗi. Sau đó, hắn sốt ruột lên rồi quỳ xuống cái ịch.

“Ngươi mau ra đi, bên ngoài nhiều người vậy hắn cũng không dám giở trò đâu. Ngươi mà không đi, chỉ sợ hắn quỳ tới tối cũng không chịu đi.”

A Đoan nghe thì thấy khá thú vị, cơn sợ hãi cũng giảm dần còn sự tò mò lại tăng lên. Y lẽo đẽo theo tiểu Cửu ra tiền viện.

Ngoài tiền viện đã có đông nghẹt người vây kín, tiếng chiêng trống vẫn gõ rền rã. Mọi người vừa thấy nhân vật chính đến liền dạt ra cho A Đoan vào trong.

Vốn A Đoan vẫn còn sợ sệt, nhưng thấy Thanh Lạc đứng bên cạnh thì cũng vững lòng.

“A Đoan thiếu gia, cậu tới rồi!” Vừa thấy A Đoan, Tạ chưởng quỹ hệt như thấy cứu tinh, bổ nhào tới quỳ rạp xuống đất, “Là ta không tốt, thấy thanh niên mỹ mạo, tâm tính hiền lành như cậu thì lại nổi lòng gian tà. Ta đã biết sai rồi, cầu xin thiếu gia tha thứ cho ta!”

A Đoan chưa khi nào tận mắt chứng kiến loại chuyện này nên cứ ngơ ngác, không biết làm sao mới phải.

Tạ chưởng quỹ thấy y không nói lời nào thì tưởng y còn chưa nguôi giận, hắn cắn răng tự vả mình mấy cái rõ to: “Ta đáng chết! Ta không phải là người! Ta là thứ háo sắc! A Đoan thiếu gia, lòng dạ cậu hiền lành, xin hãy tha cho ta đi.”

Mỗi câu hắn lại tự tát mình một cái, tiếng vả chan chát không hề giả tạo chút nào. A Đoan nghe mà kinh hãi liền vội nói: “Ta tha thứ cho ông, ông đứng lên trước đi.”

Tạ chưởng quỹ cuống quít nói lời cảm tạ rồi lại móc một túi bạc đưa cho Thanh Lạc: “Đây là số bạc bái sư của A Đoan thiếu gia, trọn đủ ba mươi lượng, còn ba mươi lượng kia là ta bồi tội, tổng cộng là sáu mươi lượng bạc trắng.”

Thanh Lạc nhận bạc mà ngạc nhiên: “Chẳng phải số bạc kia ta đã đòi lại rồi sao?”

Mặt mày Tạ chưởng quỹ xấu hổ: “Thanh Lạc thiếu gia có điều không biết, hôm đó thiếu gia vừa ra cửa ta đã sai một gã tiểu nhị bịt mặt giật lấy bạc của cậu.”

“Thì ra là ngươi! Giỏi cho lão già nhà ngươi, cái thứ bủn xỉn, dám khi dễ qua mặt ta!” Hắn còn chưa dứt lời Thanh Lạc đã nổi giận đùng đùng, thẳng chân đá Tạ chưởng quỹ một đạp.

Ngày thường tên Tạ chưởng quỹ kia cũng coi là nhân vật có thể diện, lúc này chỉ vì một vị có lai lịch lớn ép buộc nên hắn mới dẹp bỏ sĩ diện mò tới cửa nhận lỗi. Hắn tự tát mình thì không sao, nhưng bị một đứa tiểu quan như Thanh Lạc đánh trước mặt mọi người thì bảo nuốt sao cho lọt? Hắn phẫn nộ quát: “Ta đã nhận lỗi rồi. Ngươi… ngươi không cần được đằng chân lấn đằng đầu vậy!”

Tính tình của Thanh Lạc càng gặp mạnh thì càng cương, bình sinh không bao giờ chịu để người ta ức hiếp, hắn vênh mặt lại: “Vậy thì sao? Thứ hành vi của ngươi không đáng đánh à?” Nước bọt lại văng vào mặt Tạ chưởng quỹ.

Tạ chưởng quỹ tức giận đến run người, vung tay lên tính đánh cho thứ hạ nhân này biết mặt, đột nhiên một tiếng quát nghiêm nghị truyền ra từ đám đông: “Họ Tạ kia, ngươi dám!”

Không biết khi nào Lâm Tử Thông đã xuất hiện trong đám đông, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua khiến Tạ chưởng quỹ tức khắc như bong bóng xì hơi: “Đáng đánh, đáng đánh lắm.”

Thấy hắn chịu thua, Thanh Lạc cũng hiểu đạo lý thấy êm thì thôi nên khoát tay: “Biết sai là tốt rồi, coi ngươi còn dám qua mặt ta nữa không? Cút đi!”

Tên Tạ chưởng quỹ được xá lệnh thì vội vàng kêu đám nhạc công rồi cụp đuôi chạy mất.

“Được rồi, được rồi, giãn tuồng rồi, ngày mai hãy xem chuyện hay nữa.” Thanh Lạc thấy cả đám người còn đứng đó thì xua tay đuổi đi hết. Trước giờ ai cũng e dè tính tình mạnh mẽ của hắn, tuy coi chưa đã nhưng cũng răm rắp tan ra.

Thanh Lạc đến trước mặt Lâm Tử Thông nói: “Sao ngươi mới quát một tiếng tên họ Tạ kia đã yên phận rồi? Có phải ngươi dùng thủ đoạn gì ép hắn tới sao?”

Lâm Tử Thông chỉ cười mà không nói gì.

Còn một chuyện Thanh Lạc nghĩ mãi không ra: “Sao ngươi lại biết chuyện của Tạ chưởng quỹ?”

“Là đêm đó ngươi nói ta hay, quên rồi à?”

Thanh Lạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đêm đó hắn nói đủ chuyện bản thân và gia đình với Lâm Tử Thông, việc này rốt cuộc có nói hay không lại không nhớ rõ lắm, chắc là rồi cũng nên. Có điều sao Lâm Tử Thông lại để ý như vậy? Có thể khiến Tạ chưởng quỹ tới tận nơi nhận lỗi thì chắc phải tốn không ít công phu rồi.

“Sao phải hao tâm tổn trí tới vậy?”

“Ngươi nói thử xem?” Lâm Tử Thông khẽ cười, ánh mắt hắn lướt qua Thanh Lạc, nhìn về phía A Đoan rồi từ tốn gật đầu.

Trong lòng A Đoan đánh thót một cái đã hiểu ra dụng ý của hắn. Y chỉ thấy niềm vui mãnh liệt chưa bao giờ có dâng trào trong lòng, thầm muốn thét toáng lên rằng: Người đó là vì ta, vì ta nên mới làm vậy!

Thanh Lạc đứng giữa, còn đang ngơ ngẩn cúi đầu kinh ngạc nên không nhìn ra ánh mắt hai người họ lúc đó. Không biết hắn nhớ ra điều gì, khóe miệng lại chậm rãi mỉm cười vui sướng.

◊◊◊

Chú thích:

[1] Ôn nhu hương: Ý nói sự đắm chìm trong sắc đẹp. Cụm từ này xuất xứ từ chuyện của Triệu Phi Yến ở thời hôn quân Hán Thành đế nhà Tây Hán. Tóm gọn đây là mỹ nhân xuất thân từ ca vũ, vì thân người uyển chuyển nhẹ hẫng nên gọi là “Phi Yến.” Nàng ta là người có tham vọng và ham mê quyền lực, được tiến cung và sủng hạnh rồi thì lộng hành trong hậu cung. Triệu Phi Yến còn tiến cử muội muội mình là Triệu Hợp Đức vào cung mưu cho mình lên ngôi hoàng hậu. Hai tỷ muội này đã giết hại biết bao phi tần và cả hoàng hậu. Hán Thành đế ham mê sắc đẹp họ tới nỗi cho xây một tòa Chiêu Dương điện vì Triệu Hợp Đức và gọi là “Ôn nhu hương” (cõi mềm mại). Hán Thành đế còn nói: “Thà rằng ta chết già trong Ôn Nhu Hương chứ quyết không giống như Võ đế muốn tìm Bạch Vân tiên hương gì đó!” :p (Theo Baike)

[2] Đây là bài từ “Nhất tiễn mai 一剪梅” – (Thuyền quá sông Ngô) của Tưởng Tiệp 蔣捷. Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn. (Nguồn từ Thi viện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui